Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Cảm thấy trên mũi hơi nhột, Tuấn Chung Quốc chau mày, đưa tay rờ rờ mũi, mặt núp vào nơi ấm áp. Nhưng chưa được một lát, bên tai lại cảm thấy nhột nhột, khó chịu đưa tay lên vỗ "Bốp!" một tiếng, khiến cho Tuấn Chung Quốc liền mở mắt, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt của Kim Tại Hưởng cùng mu bàn tay đang ửng đỏ gần đó. Tỉnh táo lại, Tuấn Chung Quốc đảo mắt nhìn xung quanh, liền phát hiện họ đang trong phòng ngủ, nhưng cậu vẫn đang trong lòng Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng đang ôm cậu ngồi trên giường.

"Cuộc họp đã xong rồi sao?"

"Ừ, hôm nay đã xong."

"Cái đó, tôi không phải cố ý."

Kim Tại Hưởng không nói gì, nhìn vào mắt Tuấn Chung Quốc, khoé môi từ từ kéo lên thành một nụ cười, bàn tay bị đánh đến ửng đỏ áp lên khuôn mặt của Tuấn Chung Quốc. Chung Quốc nhắm mắt lại, đôi môi của Tại Hưởng nhẹ nhàng áp lên khoé mắt cậu, mi mắt, chóp mũi, đôi môi, lưỡi tách môi cậu ra luồn vào trong. Nụ hôn dịu dàng dần dần trở nên nồng nhiệt, tay của Kim Tại Hưởng từ từ đưa vào trong áo Chung Quốc, vuốt ve trên eo và tấm lưng cậu. Cuối cùng đợi tới lúc đôi môi của Kim Tại Hưởng chuyển xuống cổ của cậu, Tuấn Chung Quốc mới có cơ hội mở miệng:

"Lưng... lưng vẫn còn đau."

Động tác của Kim Tại Hưởng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tuấn Chung Quốc, Tuấn Chung Quốc đỏ mặt, cúi đầu nắm chặt ngón tay của mình: vốn dĩ muốn nói "có thể không làm không", nhưng không ngờ vừa mở miệng lại nói câu đó.

Đặt Tuấn Chung Quốc từ trên đùi xuống giường, Kim Tại Hưởng khẽ bóp hai bên đùi của mình rồi đứng dậy.

"Sáng và trưa cũng đã không ăn gì rồi, một lát xuống dưới ăn gì đó, tôi đã bảo dì Tống chuẩn bị rồi."

"Uhm."

Tuấn Chung Quốc đáp một tiếng, Kim Tại Hưởng cầm chiếc áo khoác trên giường mặc lên, biết hắn sắp phải đi, Tuấn Chung Quốc mới nhớ đến chuyện quan trọng.

"Đợi một chút."

Kim Tại Hưởng xoay người nhìn Tuấn Chung Quốc vẫn còn đang ngồi trên giường.

"Tôi muốn ra ngoài, ra ngoài đi dạo."

"..."

Nhìn Kim Tại Hưởng im lặng một lúc lâu, Tuấn Chung Quốc cảm thấy chắc không có hy vọng nữa. Nhưng, cậu thật không muốn ngày nào cũng ở trong đây, cả người để nói chuyện cũng không có. Cậu chỉ muốn ra ngoài xem sao, không yêu cầu hắn cho cậu đi làm như trước đây, cậu biết là không thể nhưng không biết tại sao.

"Vài ngày nữa hãy đi. Qua vài ngày nữa tôi sẽ cho A Huy điều một ít người đến, em bây giờ ra ngoài cần phải có người theo."

"Thật sự có thể ra ngoài sao?"

"Thật."

"Cái đó, tôi còn muốn một quyển sổ tay và một cây bút xanh."

"Được."

"Cám ơn."

Tuấn Chung Quốc một lần nữa nở nụ cười, Kim Tại Hưởng khẽ gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, khác với Tuấn Chung Quốc vui vẻ bên trong phòng, Kim Tại Hưởng xuống lầu với biểu tình phức tạp.

Xuống tới bên dưới, Kim Tại Hưởng thay đổi lại bộ mặt lúc đầu.

"A Huy, điều vài người giỏi dưới quyền anh ra, để họ đi theo Tuấn thiếu gia."

"Đại ca cho Tuấn thiếu gia ra ngoài sao?"

"Ừ."

"Nhưng đoạn thời gian này không ổn định cho lắm, có nên để thêm một thời gian nữa? Hay để em đi theo?" Lần này mở miệng nói chuyện là Đặng Dũng.

"Hiện tại người biết Tuấn thiếu gia vẫn không nhiều, cậu đi theo sẽ gây sự chú ý. Đại ca, tôi sẽ nhanh chóng chọn người. Nhưng tôi nghĩ trước khi để Tuấn thiếu gia ra ngoài anh nên dạy cậu ta thêm vài chuyện."

Đi vào trong đoàn người Tuấn Chung Quốc giống như con cá bị vớt lên sau đó lại được thả về nước, tuy rằng gần cậu có vài người đi theo, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cậu, mặc kệ họ là được.

Đi cả ngày cũng hơi đói, sau khi ăn xong lại tiếp tục đi "du lịch". Ngắm nghía mọi thứ rồi, Tuấn Chung Quốc quẹo sang một con phố đồ cổ, dừng lại trước cửa một tiệm làm búp bê rồi mở cửa đi vào.

"Vị tiên sinh này cho hỏi muốn tìm gì?"

Ông chủ là một người già, da vàng, nhưng miệng lại nói tiếng anh rất thuần thục.

"Tôi muốn làm một con búp bê."

Tuấn Chung Quốc nói tiếng hoa chuẩn.

"Cậu là người Trung Quốc."

"Đúng vậy."

"Không ngờ cậu cũng thích, thường thì chỉ có những người ngoại quốc mới thích loại đồ chơi này. Tên nhóc này nói đi, muốn mua gì hay làm gì?

"Tôi muốn chú giúp tôi nặn một người, không phải búp bê, mà là người thật."

"Vậy có hình không?"

"Không có. Nhưng, tôi có thể vẽ cho chú."

Nửa tiếng sau.

"Chính là cái này, chú làm theo cái này là được."

Ông chủ nhận lấy tờ giấy từ tay Tuấn Chung Quốc.

"Thì ra là tên tiểu tử đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng cậu muốn tôi giúp cậu nặn hình một cô gái. Rất hiếm khi nhìn thấy ai mắt một mí lại có thể đẹp trai như vậy! Mặt cũng hơi nhỏ, nhưng lại có một loại bá khí, nhìn không đơn giản. Bạn của cậu?"

Tuấn Chung Quốc phân vân nửa ngày mới nói "đúng", ông chủ lại cười.

"Cậu nói dối. Ôi, tôi già rồi, không hiểu chuyện của thanh niên. Cậu cũng không giống thanh niên bây giờ, làm việc không cần biết đúng sai đều rất tự tin. Ngày mai đến lấy đi."

"Có cần đặt cọc trước hay không?"

"Không cần. Lúc đến lấy thì đưa tiền, tiệm này không có chuyện đặt cọc trước."

"Cám ơn. Vậy ngày mai tôi sẽ đến lấy."

Tuấn Chung Quốc cười cảm tạ, sau đó ly khai.

.

Trong nửa tháng, Tuấn Chung Quốc đã ra ngoài mười lần. Lúc bắt đầu đối với nhất cử nhất động của cậu bên ngoài, mọi người đều hơi lo lắng, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, mọi người mới yên tâm. Còn Tuấn Chung Quốc cũng cảm thấy Kim Tại Hưởng cho nhiều người như thế theo sát cậu thật sự là quá lãng phí nhân lực.

Hôm đó Tuấn Chung Quốc đến một tiệm sách lớn sau khi đặt sách với chủ tiệm, quyết định tiếp tục đi dạo trong tiệm sách, nhìn cũng không có sách hay gì chưa xem qua. Đi đến sau kệ sách Tuấn Chung Quốc nhìn thấy một cô bé khoảng tám, chín tuổi đang ôm bụng gục trên nên đất, liền chạy qua xem.

"Bạn nhỏ, em sao... uhm"

.

.

Kim Tại Hưởng đang ở phòng khách lầu một của tổng bộ cùng Dương Húc Huy thảo luận về chuyện của sòng bạc thì nhận được báo cáo nói Tuấn Chung Quốc ở trong tiệm sách đã bị người ta bắt đi! Còn thiết bị định vị trên người cậu bị quấn trong một chiếc khăn tay màu trắng bỏ trên một chiếc nắp cống gần tiệm sách.

Chưa tới nửa tiếng Đặng Dũng, Đào Chí Cương, H ạ Phương, Tân Tử Phong toàn bộ đều chạy đến, còn Hàn Kính vài ngày trước vì đến ngày giỗ của cha nên đã xin nghỉ phép ra nước ngoài. Trong một tiếng đồng hồ cũng không có bất kì điện thoại hay bất kì tin tức liên quan đến Chung Quốc, Kim Tại Hưởng vẫn im lặng không nói gì, những người khác cùng nhau phân tích, vẫn không thể xác định được người bắt cóc Chung Quốc là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro