Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26

Mở to mắt, đầu vẫn còn choáng váng, Tuấn Chung Quốc phát hiện mình đang nằm trên một sàn bê tông không được sạch sẽ cho lắm. Không lâu sau, một đôi giày da xuất hiện trước mặt cậu, tiếp đến cằm bị người ta nắm lấy, cả thân thể liền bị kéo ngồi dậy. Khuôn mặt của một người đàn ông khoảng bốn mươi đang ở trước mặt cậu, cậu biết người này, lão đại của Hồng bang Chu Lập Bình, trước đây từng xem qua hình của ông ta, nhẹ nhàng động đậy, phát hiện tay bị còng lại, chân cũng bị buộc chặt.

"Hahaha, thật không hổ danh là Kim Tại Hưởng, tìm đàn ông cũng có thể tìm một người đẹp như vậy. Đừng trách tôi bắt cậu tới đây, muốn trách thì trách ai làm cho cậu trở thành bảo bối của Kim Tại Hưởng, còn Kim Tại Hưởng hắn thật không phải người! Cậu yên tâm, trước khi giết chết Kim Tại Hưởng tôi sẽ không làm gì cậu, tôi chỉ cần cậu làm mồi câu cho con cá lớn Kim Tại Hưởng thôi."

"Tôi nghĩ ông có lẽ vẫn không hiểu rõ vấn đề, ông bắt tôi cũng vô dụng, Kim Tại Hưởng hắn sẽ không đến."

"Thật không hổ danh là Hải Lam Tường Vi, không chỉ có khuôn mặt, còn có đầu óc."

Chu Lập Bình buông cằm Tuấn Chung Quốc ra, kéo cổ áo của cậu xuống, hình xăm hoa tường vi trên xương quai xanh lộ ra.

"Cậu tưởng tôi không biết sao? Cái thứ này đừng nói trên đạo, cho dù cả thế giới này trừ người của Hạ gia không ai có thể xăm ra được. Còn cái này là thuộc về đại ca của bang Băng Diễm, Kim Tại Hưởng muốn cho ai thì cho người đó, nhưng người được trao tặng phải là người hắn yêu nhất, là bảo bối của hắn. Hải Lam Tường Vi đối với đại ca bang Băng Diễm là điều quan trong nhất, đây là một bí mật được công khai. Hải Lam Tường Vi đã gặp tất cả các đường chủ thì có nghĩa là Kim Tại Hưởng đã thông báo với mọi người trên đạo: "Đây là người của ta, ai cũng không được động vào, trừ khi muốn chống đối với bang Băng Diễm". Cậu biết không, mẹ hắn, bà nội hắn thậm chí bà cố của hắn, tường vi đều ở bên phải, còn cậu thì lại ở bên trái, tại sao? Vì bọn họ là phụ nữ, còn cậu, là đàn ông. Xem xem, hắn quan tâm đến cậu như thế nào."

"Nhưng chẳng qua cũng chỉ là hình xăm, có thể xăm lên thân thể của người này cũng có thể xăm lên cơ thể người khác, tôi nghĩ chuyện đơn giản như vậy ông chắc phải hiểu. Người ta có thể mạo hiểm để cho bảo bối của mình ra ngoài hay sao? Sao ông không nghĩ có thể tôi chỉ là người bảo vệ, tường vi thật lại là một người khác?"

"Tôi bây giờ cũng có chút nể Kim Tại Hưởng, hắn làm sao tìm được người vợ thông minh như cậu vậy. Cậu tưởng rằng tôi ở trên đạo là đứa mù hay sao? Cậu tưởng chỉ với vài câu của cậu thì lừa được tôi hay sao? Cả đàn bà lẫn đàn ông của Kim Tại Hưởng có rất nhiều, nhưng được xăm đóa hoa này thì chỉ có một! Lo lắng che giấu quan hệ với hắn, vì đó là sự thật nên sợ hắn gặp nguy hiểm phải không? Cậu yên tâm, hắn nhất định sẽ tới, hắn bây giờ chắc chắn đang cảm thấy như mơ lại giấc mơ cũ, mọi thứ đều loạn cả lên."

Chu Lập Bình cười đắc ý, nhìn bộ dạng chau mày nghi hoặc của Tuấn Chung Quốc, càng hứng thú hơn.

"Đừng tưởng hắn sẽ đem cả đoàn người đến cứu cậu, đây không thuộc phạm vi ảnh hưởng của hắn, hắn chỉ có thể đến một mình, tôi sẽ chuẩn bị cho hắn một bữa tiệc đạn, khiến cho hắn no chết. Hắn không nói cho cậu biết hai mươi năm trước mẹ hắn – Sách Băng Nhã chết như thế nào sao? Muốn nghe kể chuyện không?"

Tuấn Chung Quốc chỉ im lặng.

"Hắn cho cậu xem qua hình của Sách Băng Nhã chưa? Đó thật là một đại mỹ nhân. Năm đó là đệ nhất mỹ nhân nổi danh trên hắc đạo, đi thi hoa hậu thế giới cũng không thành vấn đề. Bang Băng Diễm vẫn luôn khiến người khác đố kị, đến lúc cha của Kim Tại Hưởng lên làm bang chủ, có người vợ thông minh như Sách Băng Nhã làm cố vấn nên càng phát triển hơn. Hai người yêu nhau thắm thiết, có một đứa con ngoan ngoãn thông minh, ai nhìn cũng cảm thấy ghen tị. Sách Băng Nhã có thân thủ hơn hẳn hai người đời trước, có đầu óc thông minh như cậu, nên dù bà ta đi đâu, cũng sẽ có một đám người đi theo. Nhưng dù có bảo vệ nghiêm ngặt như thế nào thì cũng có chỗ để hở, bang Băng Diễm vẫn có kẻ phản bội. Kim Tại Hưởng và Sách Băng Nhã đã bị kẻ thù của Kim Thiệu Khanh – Ngô Sùng Khang bắt đi. Ngô Sùng Khang cậu vẫn chưa nghe qua đúng không, cũng phải, đó là người đã chết từ lâu rồi. Lúc đó tất cả những yêu cầu của Ngô Sùng Khang, Kim Thiệu Khanh đều đáp ứng, nhưng tên dâm tặc như Ngô Sùng Khang có người đẹp của đạo ngay bên miệng lại không ăn sao? Sách Băng Nhã vì bảo vệ sự trong sạch của mình nên đã tự vẫn. Nhưng dù chết rồi thì vẫn là đại mỹ nhân, nên năm đó Kim Tại Hưởng chính mắt nhìn thấy mẹ của mình tự sát, sau đó bị cưỡng bức! Ngô Sùng Khang không chỉ là đại dâm tặc mà còn là đại biến thái, lúc đó ông ta ở trên đạo nổi danh vẫn còn một nguyên nhân, đó là vì hắn còn là một tên luyến dâm phích (thích trẻ con). Lúc đó Kim Tại Hưởng chín tuổi, có nụ cười rất dễ thương, chính là ngoại hình mà Ngô Sùng Khang ưa thích..."

"Muốn biết kết cục không?" – Nói tới đó Chu Lập Bình dừng lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tuấn Chung Quốc.

"Sau đó, Ngô Sùng Khang còn chưa ăn được đã bị Kim Tại Hưởng giết chết! Bị cắt bỏ chỗ đó, gân tay gân chân cũng bị cắt đứt, vì quá đau đớn mà chết! Chữ sắc trên đầu là một bảo đao, Ngô Sùng Khang bị sắc mê hoặc, quên mất tiêu con sói nhỏ Kim Tại Hưởng còn chưa học cầm đũa đã biết xả súng. Đêm đó bốn mươi mấy gần năm mươi người ở đó đều bị Kim Tại Hưởng giết chết, còn hắn chỉ trúng một phát súng, chính là một phát trên lưng, lúc lên giường với hắn chắc cậu đã thấy qua phải không? Nhưng, nếu không phải Dương Húc Huy sớm tìm được Kim Tại Hưởng hơn so với Kim Thiệu Khanh, hắn chỉ sợ đã đi gặp diêm vương. Sau đó Kim Thiệu Khanh dường như hoàn toàn sụp đổ, ngoài mặt là ông ta làm đại ca, nhưng mọi việc lại do Kim Tại Hưởng quyết định. Ví như việc thay đổi bang quy, trước đây đối với phản đồ còn có "niệm tình xử phạt", từ sau đó phản đồ chỉ có một kết cục – chết! Ngoài ra cả người nhà, bạn bè thân thích cũng đều bị xử lý, diệt cỏ tận gốc, không sót một ai. Danh hiệu Báo Lang là từ đó mà có, một đứa trẻ chín tuổi, cậu có thể tin nổi không?"

"Cậu nên cảm thấy may mắn vì người bắt cậu là tôi, tôi không hứng thú với cái này, những anh em dưới tôi cũng không thích đàn ông. Nếu như rơi vào tay người khác còn không biết sẽ "tiếp đãi" cậu như thế nào! Nhưng cậu tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có giở trò, nếu không, nhìn thấy con chó lớn bên đó hay không? Thú gian nghe qua chưa? Oan có đầu nợ có chủ, Kim Tại Hưởng hại chết em trai tôi, tôi muốn hắn đền mạng! Sau khi hắn chết tôi có lẽ sẽ xem biểu hiện của cậu mà xem xét việc tha cho cậu. Hắn bây giờ chắc phải đợi đến rất lo lắng, có muốn nghe giọng lo lắng của hắn hay không? Gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng! Mở loa ra, để cho bảo bối của hắn nghe."

"Vâng"

"Kim Tại Hưởng đây, là ai?"

"Kim đại ca, đừng giả vờ, chẳng lẽ không nhận ra giọng của tôi hay sao?"

"Chu Lập Bình, tìm tôi có chuyện gì?"

"Hahaha, bảo bối bị mất tích vẫn bình thản như vậy, quả nhiên là phong cách của đại ca."

"Ông có lời gì thì nói mau."

Giọng của Kim Tại Hưởng vẫn không nóng không lạnh.

"Tốt, tôi sẽ nói thẳng, bảo bối của cậu đang ở trong tay tôi, muốn cậu ta bình an thì một mình rời khỏi nhà! Cậu biết phải làm gì, đứng giở trò với tôi, nếu không đừng trách tôi không "tiếp đãi" tốt bảo bối của cậu!"

"Ông nói nhảm xong rồi thì tôi muốn nói với ông, ông muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không đi, cậu ta vẫn chưa đủ tư cách để đổi lấy tôi."

Sau khi Kim Tại Hưởng thốt ra một câu vô tình, thì điện thoại đã bị cúp chỉ còn lại tiếng "tút tút". Chu Lập Bình ngẩn ngơ một lát rồi tức giận cúp điện thoại.

"Đại ca?"

Một thuộc hạ đi đến bên cạnh Chu Lập Bình.

"Bảo bọn họ tiếp tục canh chừng cho tao, xem Kim Tại Hưởng giở trò gì! Tao không tin hắn sẽ mặc kệ!"

"Vâng."

Nửa tiếng qua đi, bốn mươi rồi năm mươi phút trôi qua, những thuộc hạ Chu Lập Bình bố trí bên ngoài báo cáo, đều là Kim Tại Hưởng ở lì trong tổng bộ không đi đâu hết, cũng không có người bên trong ra ngoài, tất cả đường chủ của bang Băng Diễm cũng không có bất kì động tĩnh gì. Lúc gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, cũng chỉ nghe thấy tín hiệu đã tắt máy.

"Mẹ nó! Kim Tại Hưởng mày thật sự tưởng tao là "oan có đầu nợ có chủ" sao! Tao sẽ cho mày biết hai chữ "hối hận" viết như thế nào!!!"

Chu Lập Bình chửi xong, quay sang phía Tuấn Chung Quốc đang ngồi dưới đất. "Tôi đã sớm nói là hắn không tới. Nếu ông điều tra rõ, chắc phải biết là tôi bị chụp thuốc mê đem sang đây, chứ không phải tự nguyện. Muốn dùng tôi để uy hiếp hắn, chi bằng hợp tác với tôi."

"Hợp tác với cậu ư? Hợp tác gì? Cậu sẽ hợp tác với tôi?"

"Tôi nói rồi, tôi không phải tự nguyện, tôi vốn có bạn gái và chuẩn bị kết hôn, là hắn bắt tôi sang đây, chứ không phải nguyện ý của tôi. Bây giờ lại bỏ rơi, biết cái gì gọi là "ngươi bất nhân, ta bất nghĩa" chứ? Tôi có thể cho ông bản đồ của tổng bộ bang Băng Diễm, các người thả tôi ra."

"Ngươi có bản đồ? Ở đâu?"

Tuấn Chung Quốc đưa đôi tay bị còng lên, chỉ lên đầu mình.

"Tôi làm sao biết cậu có vẽ bản đồ giả cho tôi hay không? Hơn nữa có bản đồ thì sao nữa, ai cũng biết tổng bộ của Kim Tại Hưởng có mạng cảm ứng an toàn, mắt không nhìn thấy, vừa đụng vào sẽ lập tức báo động."

"Không có cái gì là hoàn mĩ, nó cũng có lỗ hổng của nó."

Tuấn Chung Quốc từ trong dây nịt của mình rút ra một vật trang trí, một mảnh nhựa nhỏ như kim đính rớt xuống mặt đất, Tuấn Chung Quốc nhặt lên.

"Đây chính là con chip để qua được mạng bảo vệ." Chu Lập Bình lấy con chip từ tay Tuấn Chung Quốc.

"Cái này chỉ có một cái, chỉ có thể cho một người dùng. Một người đi chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết."

"Lỗ hổng chính ở đây. Phạm vi cảm ứng của nó trong vòng 2m, ngoài ra, xung quanh vùng cảm biến đều an toàn. Các người chỉ cần một người đem theo, thì trong vòng 2m đều an toàn, đem theo bao nhiêu người không thành vấn đề."

"Nếu chip này là giả thì sao?"

"Bây giờ tôi đang ở trong tay các người, sống chết chỉ cần một câu của ông, tôi còn dám giở trò gì sao? Các người có thể xác định thực hư rồi mới thả tôi, dù gì Kim Tại Hưởng cũng không quản sống chết của tôi, nếu như là giả, vậy tôi không phải tự tìm chỗ chết hay sao? Ông bây giờ đã đối đầu với Kim Tại Hưởng, muốn giữ lại một người vô dụng như tôi để đợi hắn kéo tới, chi bằng tận dụng lúc hắn chưa chuẩn bị mà tấn công, cái nào tốt hơn ông chắc hiểu rõ hơn tôi, tôi có thể trong vòng một tiếng vẽ bản đồ cho ông. Nếu như nghi ngờ tôi kéo dài thời gian thì có thể đưa tôi đến nơi khác."

Chu Lập Bình nhìn Tuấn Chung Quốc ba phút, cuối cùng cũng quyết định.

"Mở còng tay cho cậu ta, đem bút viết qua đây."

Bốn mươi lăm phút sau.

Cầm bức vẽ Tuấn Chung Quốc vừa hoàn thành: Trên bản đồ không chỉ vẽ tỉ mỉ từng mô hình nhà và tình trạng bảo vệ, còn vẻ rõ vị trí camera quan sát và vị trí của mạng an toàn. Chu Lập Bình không thể không bị thuyết phục: nếu như vẽ bậy, thì người có tài giỏi thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy nghĩ ra một bức vẽ hoàn mĩ đến thế.

"Kim Tại Hưởng thật sự đã bỏ đi một bảo vật rồi! Cậu có muốn theo tôi không, làm cố vấn cho tôi? Dù gì Kim Tại Hưởng cũng không cần cậu."

"Cám ơn ông đã đề cao tôi. Nhưng tôi chỉ muốn về nhà."

"Đúng vậy, đàn ông chính là phải tìm đàn bà, sinh con, sống qua ngày. Tôi luôn nói được làm được, nếu như cái này không có vấn đề tôi sẽ thả cậu, nhưng không phải là bây giờ."

Chu Lập Bình nói xong ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó tay của Tuấn Chung Quốc lại bị còng, một mảnh vải đen che đi ánh nhìn của cậu.

"Đưa cậu ta sang bên đó."

"Vâng."

Tuấn Chung Quốc bị người ta lôi về phía trước, sau đó lên xe, xe chạy khoảng nửa tiếng thì dừng lại, sau đó lại bị lôi xuống xe. Đi một đoạn đường rồi Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình đạp lên bản gỗ, một lát sau có tiếng mở cửa, tiếp đến bị đẩy xuống đất, rồi mảnh vải đen được tháo ra, khuôn mặt của một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt cậu.

"Cậu tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không người chịu khổ chỉ có thể là cậu, biết đây là gì không?"

Tuấn Chung Quốc chỉ im lặng giữ nguyên tư thế bị đẩy ngã, cúi đầu. Người đàn ông đó dùng súng vỗ vỗ mặt của Tuấn Chung Quốc, đứng dậy xoay người bỏ đi.

Từ từ ngước đầu nhìn quanh nơi này. Đây là một căn nhà gỗ, không lớn, cách cậu không xa còn có một cửa sổ bị đóng chặt, không biết có thể mở ra hay không. Người đàn ông lúc nãy đang cùng một người khác đứng tán dóc ngoài cửa.

Tuấn Chung Quốc đưa tay lên phần eo, rút ra một thứ để mở chiếc còng tay, vang lên một tiếng "ka cha", còng tay đã được mở.

"Tiếng gì thế?"

Hai người đàn ông nhìn về phía Tuấn Chung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro