CHương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5

Ném chiếc áo choàng tắm trong tay đi, Tuấn Chung Quốc quan sát cả căn phòng, sau đó chạy về phía cửa sổ tầng hai cũng không cao lắm, còn không được, cậu vẫn có sức mạnh để đập vỡ cửa kính. Nhưng khi cậu chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lập tức từ bỏ ý định đó.

"Có nhiều người đi qua đi lại trong sân như vậy, tưởng mình là nguyên thủ quốc gia hay tổng thống chắc ?!"

Sau khi đi hai vòng quanh căn phòng, Tuấn Chung Quốc thở dài ngồi trên ghế sopha. Trong phòng cư nhiên lại có hai phòng tắm, vậy mà lại không có đến một cánh cửa để cậu thoát ra. Cách bố trí của căn phòng có thể dùng "giản lược nhưng không giản đơn" để hình dung, khiến cậu muốn trốn cũng trốn không được. Không thể trốn trong phòng, không gian lớn như vậy chắc chắn là cũng sẽ có chỗ có thể trốn! Nghĩ lại lúc nãy không nghe thấy tiếng khoá cửa bên ngoài. Lúc cậu nhẹ nhàng xoay nắm cửa để mở cánh cửa ra, liền nhìn thấy hai bên cửa đều có một người đứng đó. Hai người mặt đều không có biểu tình nhìn cậu một cái sau đó lại tiếp tục đứng nghiêm. Tuấn Chung Quốc không ngốc tới nỗi thử chạy ra ngoài, thật sự tức đến nỗi muốn phá cửa, nhưng thực tế chỉ có thể mặt không biểu tình gì mà đóng cửa lại. Tức giận dùng gót giày dậm vài cái lên nền nhà cũng chỉ có những âm thanh nho nhỏ phát ra.

"Thật là nhiều tiền tới nỗi phải đốt bớt, mua thảm tốt như thế để lót sàn cho cả căn phòng!"

Tuấn Chung Quốc cuối cùng ngồi trên sàn nhà, nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Vẫn còn hai mươi phút, cái người "đại ca" đó sẽ trở về. Trốn cũng không xong, vậy chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến. Lúc nãy đi hai vòng quanh căn phòng, lại không phát hiện ra vũ khí gì có thể phòng thân. Đứng dậy đi đến bên chiếc tủ đầu giường, chỗ này vẫn chưa xem qua. Nhưng sau khi cậu kiểm tra tất cả các ngăn, vẫn không tìm được gì, chỉ có một chiếc kìm cắt móng trong góc của ngăn kéo cuối cùng. Tuấn Chung Quốc thở dài, cầm chiếc kìm cắt đi đến bên cửa sổ, dao nhỏ thế nào thì vẫn là dao. Cẩn thận cắt một cái lỗ nhỏ trên rèm cửa, xé ra hai mảnh vải bỏ vào túi quần, sau đó chỉnh sửa lại rèm cửa, lại đem kìm cắt móng bỏ về chỗ cũ. Ngồi tựa vào mép giường, Tuấn Chung Quốc lại nhìn đồng hồ, còn mười hai phút. Nhưng những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị, trong phòng tắm kể cả những thứ như gel phun cũng không có.

Tuấn Chung Quốc bắt đầu tưởng tượng, cái người "đại ca" rốt cuộc có hình dạng như thế nào? Nhiều tiền như thế lại là đại ca, tuổi tác chắc là không nhỏ, trong khoảng từ bốn mươi đến năm mươi. Rốt cuộc là người tai to, mặt lớn với bụng bia hay là người lấm la lấm lét nhỏ bé nhanh nhẹn? Nếu là dạng người thứ nhất, đối phó chắc sẽ dễ dàng một chút, còn dạng người sau thì hơi khó khăn. Cũng có thể là một tên cầm thú vẫn giữ được thân hình chuẩn, nhưng cái này thì có khả năng thấp hơn, nếu như thật sự là như thế thì sẽ khó đối phó đây. Có khi nào sẽ giống như kiểu của Hàn Sâm trong Infernal Affairs? Nếu là như kiểu đó thì không chỉ khó đối phó mà còn khó nuốt nữa.

Đúng lúc Tuấn Chung Quốc vẫn đang mơ màng suy nghĩ, cửa phòng bị người ta từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông bước vào. Tuấn Chung Quốc nhìn người đàn ông đó rồi bất giác đứng lên – hoàn toàn khác với hình dáng trong suy nghĩ của cậu. Người đàn ông này nhìn lớn tuổi hơn cậu, nhưng tuyệt đối chỉ chênh trong khoảng năm tuổi. Nếu như không phải lúc người đàn ông bước vào chỉ với một ánh nhìn, những người đang đứng canh gác liền ly khai, bây giờ mà có người nói với cậu, người đàn ông này là người mẫu, cậu chắc chắn sẽ tin.

Cậu không nghe nhầm "thiếu gia" thành "đại ca" chứ? Hay là cậu đã thực sự hiểu sai nghĩa của từ "đại ca"?

Người đàn ông kia đóng cửa lại, đứng ở bên cửa cởi bỏ giày, từng bước từng bước đi về phía Tuấn Chung Quốc, tay mở nút áo khoác. Tuấn Chung Quốc tự trấn an mình không để bản thân lùi về sau. Người đàn ông này nhìn cậu một cái.

"Bọn họ chắc đã nói với cậu, tôi sẽ về lúc này."

Đi đến bên sopha, người đàn ông đó đã cởi bỏ áo khoác ném lên trên sopha, nhưng lại không đi về hướng Tuấn Chung Quốc nữa, mà là đi đến bên kia của chiếc giường, gỡ bỏ những thứ trên eo, bỏ vào một ngăn kéo. Tuấn Chung Quốc khẳng định chính mình không nhìn lầm, đó chính là hai cây súng lục, cậu cũng sẽ không nghĩ hai cây súng đó chỉ là súng đồ chơi.

Đóng ngăn kéo lại, người đàn ông cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra một thân hình cơ bắp tuyệt đẹp khiến thiếu nữ la hét, đàn ông ganh tị. Tuấn Chung Quốc nghĩ, nếu như hắn tham gia vào làng giải trí làm minh tinh, chắc chắn sẽ có một đám thiếu nữ, sắc nữ điên cuồng theo đuổi hắn. Dường như cảm giác được cậu không động đậy, người đàn ông lại nhìn cậu.

"Tôi sẽ tắm trước, nên cậu chỉ còn hai mươi phút."

Người đàn ông dừng lại một chút, đưa mắt nhìn chiếc áo choàng tắm bị cậu quăng ở dưới đất.

"Đừng quên mặc nó, tôi không thích giúp người khác tháo dây nịt."

Nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm.

"Này, đợi đã."

Trước khi người đàn ông này mở cánh cửa phòng tắm Tuấn Chung Quốc đã gọi hắn.

"Các người có phải đã nhầm lẫn ở chỗ nào không?"

"?"

"Tôi không phải trai bao."

"Tôi biết, trên tài liệu của cậu có ghi, "Rising Sun" quản lý bộ phận kế hoạch."

"Tôi cũng không phải là đồng tính luyến ái, cũng không thích đàn ông."

"Cậu không phải là đồng tính luyến ái, thích hay không thích đàn ông, đó đều là việc của bản thân cậu, không liên quan đến tôi. Cậu có mặt ở đây, chỉ vì điều kiện của cậu thích hợp với yêu cầu của tôi, đặc biệt là chưa từng lên giường với ai, kể cả phụ nữ." Tuấn Chung Quốc dường như đóng băng tại chỗ, cho đến khi từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, đầu óc của cậu mới bắt đầu vận động trở lại. Liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng, Tuấn Chung Quốc bò trên chiếc giường lớn đến bên chiếc tủ đầu giường mở ngăn kéo ra, nhìn thấy hai cây súng. Những chiếc ngăn kéo này đều không khoá, người đàn ông này cư nhiên lại cất súng vào đây ngay trước mặt cậu, nếu không phải là xem thường Tuấn Chung Quốc quá vô dụng thì cũng là quá tự cao!

Giấu một cây súng vào nơi khác, trong tay cầm cây súng lục khá nặng, Tuấn Chung Quốc trong lòng "bùm bụp" đập một cách rất lợi hại. Cho dù chưa từng ăn qua thịt heo thì cũng nhìn qua heo chạy, Tuấn Chung Quốc nhớ lại những động tác trong phim, dễ dàng mở hộp đạn ra. Tốt, đầy đạn. Tiếp đến, lại đẩy hộp đạn vào trở lại, đợi người đàn ông kia bước ra. Cậu sẽ không ngốc nghếch xông vào phòng tắm, thân hình cơ bắp tuyệt mỹ nhưng lại không quá đáng của người đàn ông kia chắc chắn là không giống cậu ngày ngày đi đến phòng tập mà ra, quá gần hắn, gặp nguy hiểm chỉ có thể là bản thân.

Lúc người đàn ông kia thân dưới quấn một chiếc khăn tắm, tay vẫn còn đang luồn trong mái tóc chưa được lau khô hoàn toàn bước ra từ trong phòng tắm, Tuấn Chung Quốc liền đứng trước hướng hắn đi cách hắn năm bước chân dùng súng lục chĩa thẳng vào hắn.

"Với điều kiện và thực lực của anh, muốn tìm gì chẳng được? Thả tôi về."

Người đàn ông dừng hoạt động hiện tại, nhìn thẳng vào mắt Tuấn Chung Quốc, sau đó, bước về hướng của Tuấn Chung Quốc, giống như một con báo đen, ưu nhã thong dong đi về hướng con mồi bị chính mình ép đến đường cùng không thể thoát lui. Cho đến khi súng của Tuấn Chung Quốc tì trên trán hắn, hắn mới dừng bước, đưa tay đặt lên tay đang cầm súng của Tuấn Chung Quốc, dễ dàng đoạt lại súng từ tay cậu.

"Sau này hãy nhớ rõ, nếu như không có ý muốn giết một người, thì đừng dùng súng chĩa vào người đó. Nếu không cuối cùng thứ phải nở hoa chính là đầu của bản thân. Tôi từ trước đến nay cũng không có kiên nhẫn chờ người khác, nên bây giờ, cậu chỉ còn mười phút."

Âm thanh của người đàn ông này rất bình tĩnh, không thể nghe cũng không thể cảm nhận được sự giận dữ và đe dọa. Nhưng Tuấn Chung Quốc lại không muốn tiếp tục im lặng.

"Các người điều tra hồ sơ của tôi kĩ như vậy, sau đó lại kéo tôi đến đây, con mẹ nó, còn tôi cả người cần phải gặp cũng không biết!"

"Kim Tại Hưởng. Cậu chỉ cần biết cái tên này là được, biết quá nhiều đối với cậu không có lợi ích gì!"

Kim Tại Hưởng xoay người bỏ đi, đặt súng vào chiếc tủ đầu giường, kéo ngăn kéo đó ra. Ở góc độ này Tuấn Chung Quốc không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nên cũng không nhìn thấy nụ cười trên khoé môi trái của hắn.

"Khẩu còn lại đâu?"

Kim Tại Hưởng xoay người lại, Tuấn Chung Quốc nhìn hắn, không cử động cũng không nói gì. Căn phòng này muốn giấu một người rất khó, nhưng muốn giấu một cây súng lại rất dễ. Kim Tại Hưởng quan sát cả căn phòng, bước thẳng đến bên sopha, cầm lấy chiếc áo khoác bị vứt trên sopha trước đó, đưa tay vào một cái túi lấy ra thứ mà hắn muốn tìm. Nụ cười lần này trên mặt hắn, Tuấn Chung Quốc có thể nhìn rõ ràng. Cũng không biết là đang giận bản thân hay gì đó, Tuấn Chung Quốc nắm lấy chiếc áo choàng tắm trước đó bị mình quăng xuống sàn nhà đi vào phòng tắm còn lại.

Chỉnh nhiệt độ của nước xuống thấp nhất, dòng nước lạnh lẽo từ trên đầu chảy xuống. Tuấn Chung Quốc dựa vào bức tường trơn nhẵn ngồi dưới đất. Nếu như phải lên giường cùng một người đàn ông xa lạ là những gì tường vi muốn đem đến cho cậu, thì cậu đành chấp nhận, vậy nếu đổi bằng một cách khác? Uống rượu xong làm bậy cũng được! Nhưng cậu chưa bao giờ để mình phải say tới mức đó. Vậy thì bị hạ dược bị trói buộc trên giường cũng được. Tại sao lại là loại tình huống như bây giờ?! Hiện tại thì được xem là gì đây? Người đàn ông tên Kim Tại Hưởng đối với cậu cực kì khách khí! Hắn chắc là hoàn toàn bị bắt ép đúng không? Hắn là muốn cường bạo cậu!? Tại sao lại khách khí với cậu như thế?! Cái này được tính là biểu hiện của thời đại văn minh tiến bộ chăng? Cậu có cần đập cho bản thân ngất xỉu, sau đó liền cái gì cũng không biết không?

Vừa nãy mình làm sao vậy? Tại sao lại không nắm chắc thời cơ phản kháng? Lúc nhìn vào ánh mắt của Kim Tại Hưởng, tại sao cả ý muốn khiến cho hắn ta bị thương cũng không có? Không phải đã dễ dàng có được cơ hội chạy thoát sao? Tại sao lại như thế để hắn ta lấy mất súng từ tay chính mình? Bản thân rốt cuộc là bị gì rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro