Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Chỉ cần thêm một tầng nữa là có thể về tới nhà, nhưng Tuấn Chung Quốc ngồi ở cầu thang không làm sao có thể đứng lên để tiếp tục lên tầng về nhà, nơi có người mà mình thích.

Giờ đã khuya lắm rồi, Cát Phi nhất định sẽ rất lo cho cậu, nhưng hiện tại cậu không biết phải làm sao đối mặt với cô. Thái độ của Kim Tại Hưởng đối với cậu rất cường ngạnh, nhưng động tác lại không hề thô bạo, là cường bạo hay làm tình, là cưỡng gian hay hoà gian, đến cuối cùng cũng vẫn không có cách xác định. Cậu lại giải phóng trên tay một đàn ông!! Cho dù bản thân sau đó đã vào toilet nôn đến ra cả nước mật, vậy thì đã sao? Chuyện cũng đã xảy ra. Nửa năm nay cùng Cát Phi thử đều thất bại. Tại sao đêm nay lại như vậy? Thân thể hoàn toàn không có sự kháng cự.

Tuấn Chung Quốc vẫn không ngừng nói với bản thân, không sao rồi, cũng đều đã qua, vận xui của vườn tường vi cũng đã qua, cứ xem như là bị chó cắn, về nhà ngủ một giấc ngày mai thức dậy sẽ không sao nữa. Cậu không ngừng nói với bản thân, nhưng vẫn không có hiệu quả. Cậu bây giờ chán ghét trí nhớ của bản thân, chán ghét sự mẫn cảm với âm thanh của bản thân. Khuôn mặt của Kim Tại Hưởng giống như vừa ở trong đầu, âm thanh vẫn cứ ám ảnh bên tai, cùng mùi nước hoa nhè nhẹ, nhã nhặn của đàn ông thường ngày ngửi thấy trong phòng làm việc không giống nhau, mùi hương đàn ông thuần túy, đầy mạnh mẽ nam tính của Kim Tại Hưởng cứ bao bọc lấy cơ thể, muốn làm cho nó bay đi cũng không được.

Muốn gọi điện thoại cho Tạ Cát Phi nói là đột nhiên có việc phải về nhà cha mẹ, qua đêm nay rồi mới nói tiếp. Nhưng đưa tay vào túi áo Tuấn Chung Quốc cũng không tìm được điện thoại. Tiêu rồi, đã bỏ quên trong căn phòng đó! Nếu như Cát Phi gọi điện thoại cho cậu, Kim Tại Hưởng giúp cậu nghe điện thoại thì phải làm sao?! Nhưng cậu cũng không biết đường đến nơi đó, cho dù biết cậu cũng không muốn đến đó nữa. Bỏ đi, dù sao thì cũng đã thế này, ngày mai tính tiếp. Tuấn Chung Quốc đứng dậy, xuống dưới tầng, cậu không về nhà cha mẹ mà là đến khách sạn thuê một căn phòng. Có lẽ là đã thật sự kiệt sức, Tuấn Chung Quốc một lát sau liền ngủ mất.

Ngày thứ hai lúc Tuấn Chung Quốc tỉnh dậy mở to hai mắt, cảm thấy tâm tình dường như đã đỡ hơn nhiều. Nhưng lúc cậu ngồi dậy trên giường, cảm giác vô cùng đau nhức ở phần eo khiến cậu nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, tâm trạng lại tụt xuống điểm thấp nhất. Lại nằm xuống giường, Tuấn Chung Quốc nhắm mắt lại, không ngừng niệm: Không sao, cũng đã qua rồi. Chuyện xảy ra năm mười sáu tuổi chẳng phải còn thảm hơn hay sao, cũng không phải đã qua rồi sao? Cố lên!

Buổi sáng sau khi bắt đầu làm việc không lâu, Tuấn Chung Quốc nhận được một gói quà chuyển phát nhanh. Nhìn tờ đơn chuyển phát, thông tin người gửi không được điền. Có chút băn khoăn mở gói quà ra phát hiện, thì ra là điện thoại của mình! Liền nhanh chóng mở điện thoại, quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Tạ Cát Phi. Tuấn Chung Quốc lập tức gọi lại cho cô, nói với cô những lời mà trước đó đã chuẩn bị, Tạ Cát Phi cũng không nghi ngờ gì, Tuấn Chung Quốc thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi cơ thể hồi phục lại trạng thái ban đầu, mọi thứ đều trở về vị trí cũ, cuộc sống cũng giống như trước đây. Cậu cùng Tạ Cát Phi vẫn như vậy, quan hệ với đồng nghiệp cũng không thay đổi, hợp đồng quan trọng đó cũng đã thông qua, đêm hôm đó cũng như một giấc mộng. Duy nhất thay đổi chính là, nhìn thấy một hai đoá tường vi cậu cũng không gặp xui xẻo nữa. Cả tuần nay, Châu Lâm dùng cậu để thử nghiệm đến ba lần. Hai người bọn họ cười vui vẻ chúc mừng cậu chuyển vận, cậu chỉ cười cười.

Còn vào ngày sau chuyện đó đúng một tuần, vẫn là ở bãi đậu xe, cũng cùng một thời gian, Tuấn Chung Quốc lại gặp hai người đàn ông đó. Một lần nữa bước vào căn biệt thự đó, Kim Tại Hưởng đang ở tầng một dặn dò thuộc hạ của hắn một số chuyện. Bọn họ nói chuyện gì cậu không nên cũng không muốn biết, Tuấn Chung Quốc rất tự giác đi lên tầng hai, vào căn phòng đó.

Sau đó cứ mỗi tuần, người của Kim Tại Hưởng cũng sẽ đến tìm cậu, chỉ là không còn lại hai người lúc trước nữa. Tuấn Chung Quốc cũng đã biết tên của những người đó: người có lông mày rậm là Đặng Dũng, người cao tên là Đào Chí Cương, người còn lại gầy gò ước chừng 1m70 gọi là Mễ Nhạc. Từ sau lần thứ ba người đến tìm cậu đều là Đặng Dũng và Mễ Nhạc.

Lần thứ năm Tuấn Chung Quốc từ nơi của Kim Tại Hưởng về liền tuỳ thân đem theo một cây dao có thể giấu trong người, từ trước đến nay vẫn không ai xét người cậu, nhưng cho đến khi quan hệ của cậu và Kim Tại Hưởng kéo dài được hai tháng, dao của cậu vẫn chưa từng được lấy ra đến một lần. Tuy rằng sau mỗi lần cũng sẽ nôn đến choáng váng, nhưng khi Kim Tại Hưởng giúp cậu, cậu cũng sẽ có phản ứng, thân thể càng ngày càng quen với việc này, Tuấn Chung Quốc bắt đầu có chút sợ hãi. Cuối cùng trong một lần hội nghị, Tuấn Chung Quốc đã giành được cơ hội để đi công tác nước ngoài hai tháng.

Không thể gây hấn được, cậu không trốn được sao?! Cậu chính là không tin Kim Tại Hưởng sẽ vì người như cậu, cố tình tìm cậu về từ nước ngoài xa xôi! Không có cảm tình, tin rằng sau hai tháng Kim Tại Hưởng cũng sẽ sớm không còn hứng thú với cậu.

Sắp xếp lại đồ đạc, Tuấn Chung Quốc sau khi cùng Tạ Cát Phi ăn một bữa cơm ấm áp, vui vẻ rời khỏi thành phố này.

"Đại ca, Tuấn Chung Quốc đi công tác, thời gian hai tháng."

"Ừ."

"Anh Huy nói bên Mỹ vẫn tốt, không có chuyện lớn gì cần anh về, anh có thể an tâm lưu lại nơi đây. Đợt súng đạn của Lý Hồng Quyền đã được vận chuyển đến Trung Đông, nhưng hình như không kiếm được tiền, lúc nửa đường còn khai hoả với người khác, tổn thất không ít người. Lần này không giúp hắn, khiến hắn tổn thất nhiều như vậy, hắn liệu có kết bè với người khác đối đầu với bang Băng Diễm không?"

"Ngoài mặt hắn vẫn chưa dám, bên trong tạm thời hắn cũng sẽ không làm. Lần này tổn thất nhiều như vậy, còn dựa trên tính cách của hắn khẳng định sẽ kiếm lại một bộn trong khoảng thời gian ngắn. Bang Băng Diễm bảo kê cho hắn, hắn vẫn còn cần chúng ta thêm một thời gian nữa, hiện tại không cần quan tâm đến hắn. Lần trước hắn muốn dùng cách âm thầm, lại khiến hắn chịu thiệt hắn sẽ không dám xằng bậy, bảo người tiếp tục canh chừng hắn là được. A Dũng, A Chí, hai người cũng đến sòng bạc của Hồ Tử (ria mép) giúp hắn một chút, tôi thấy hắn sắp quên thế nào gọi là "tàn nhẫn", đừng để những thứ lặt vặt cũng dám đến địa bàn của ta làm càn."

"Dạ"

Đại ca, vẫn còn một chuyện, lần trước em đã xem qua sổ sách của "Tư Thục", phát hiện hình như có một vấn đề nhỏ. Những chữ Hồ Tử biết có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng không biết xem sổ sách cho lắm, bên này lại nhiều việc như vậy, anh xem có nên bảo anh Huy gọi Tiểu Mạc đến cùng Tiểu Nhạc giúp đỡ Hồ Tử? Với lại thời gian ở lại Trung Quốc ngắn, cũng chỉ có thể coi chừng như thế."

"Bảo Hồ Tử sớm đưa sổ sách cho anh, đợi sau khi anh xem xong nói tiếp. Quà của anh tặng cho Hạ thúc công cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

"Hai giờ trưa nay sẽ gửi tới."

"Không có chuyện gì nữa, các cậu cứ đi làm những việc mình nên làm đi."

"Vâng."

.

.

.

Một tháng rưỡi sau, nước Nga, Moscow.

Người đàn ông đông phương dùng tiếng Nga lưu loát nói chuyện với người đàn ông ngồi ở đầu kia của chiếc bàn dài.

"Leon Id tiên sinh, ngài đến tìm tôi để làm lần kinh doanh này, chắc là phải hiểu rõ phong cách và nguyên tắc làm việc của tôi. Đợt hàng này của ngài thật sự không tồi, nhưng vẫn còn khuyết điểm rất lớn, ngài và tôi trong lòng tự biết, tôi không muốn nói thẳng. Giá tôi đưa ra chính là con số này, sẽ không thêm nữa."

Tại đầu kia của chiếc bàn người đàn ông cùng người bên cạnh nói nhỏ vài câu, lại nhìn về hướng người đàn ông đông phương.

"Kim tiên sinh quả nhiên như trong truyền thuyết, dứt khoát, rõ ràng. Tôi chính là thích cùng người như thế kinh doanh. Hy vọng sau này vẫn còn có cơ hội hợp tác."

"Tôi cũng vậy."

"A Dũng, thông báo với A Huy, bảo anh ta chuyển hai mươi người có kĩ thuật tốt nhất qua đây. Vấn đề của đợt súng đạn này không lớn, thu về gia công thay đổi một chút, bán lại nhất định sẽ kiếm được tiền gấp đôi."

"Đợt súng đạn này vẫn tiếp tục để ở đây làm sao?"

"Chuyển về Trung Quốc. Leon Id dễ dàng bán cho chúng ta với giá thấp như vậy chính là vì bên này không an toàn."

"Được rồi, em sẽ bảo anh em nhanh tay một chút."

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro