Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Lâm Nhiệm không về.
"Lâm Nhiệm, bỏ qua cho anh bao nhiêu lần, bao dung anh bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng chỉ chiều hư anh. Lâm Nhiệm, ly hôn được chưa?"
Cũng đêm đó cô một mực rời đi. Mọi điều liên quan đến cô dường như đều bị xóa sạch.
Từ đó, Lâm Nhiệm yên ổn trở về nhà. 
Nhưng không còn cô. Không còn người nấu thật nhiều món ăn cho anh. Không còn người đợi anh đầu giường mỗi đêm. Không còn người lo lắng chăm sóc anh. Ngược lại anh lại thấy rất trống vắng. Hắn là đang nhớ cô?!
- Hán Nhi...-trong đêm tịch mịch hắn gọi tên cô. Chẳng ai đáp lại. Hắn thực nhớ cô!
-Tôi lạ quá, Hán Nhi...- trong mơ hồ hắn lại gọi cô, mong cô lại có thể chăm sóc hắn.
Thật lạ quá, hắn là đang sốt sao? Cô mới đi hắn liền sốt sao? Nhưng hắn cũng là không dám gọi cho cô, cứ thế chịu đựng suốt một tuần đến mức phải nhập viện.
-Phu nhân...! Mau cứu tôi!- tên trợ lí họ Hoàng rối rắm đi lại bên giường bệnh Lâm Nhiệm - Cơm áo gạo tiền nhà chúng tôi, Lâm tổng của chúng tôi không ngài mới một tuần mà đã lâm bệnh rồi!
Hê, tên họ Hoàng đó rốt cuộc là đang nói cái khỉ gì??
-Hoàng Thịnh!- Lâm Nhiệm giả vờ giận dữ gầm lên một tiếng thật lớn để "bên kia" còn biết, đòi lấy điện thoại trong tay họ Hoàng, mở loa ngoài rồi lại cho hắn tiếp tục huyên thuyên.
Hắn là đang muốn biết cô sẽ như thế nào, có còn cuống cuồng lo lắng không. Nhưng mà Hán Nhi thực làm hắn thất vọng.
Không nói một câu. Cô cúp máy!
Lâm Nhiệm như con cún bị bỏ rơi, mặt mất mát khó chịu vô cùng!
Hán Nhi, đồ đàn bà vô tim vô phổi! Em thật đáng ghét! Anh nhớ em như vậy, lại lo em sống không được tốt, sợ em phải ủy khuất, hóa ra một tuần em liền quên anh.
À quên, bố em là mafia. :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro