Phiên Ngoại Từ Nghiệp: Bảo vệ Từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Edit by @He1iz21

"Từ Nghiệp, anh quá vô lý! Em muốn đi nói cho cậu của em.”
Lục Lễ Xuyên ôm lấy đùi của Từ Nghiệp, sống chết không buông tay, âm điệu nghênh ngang, phẫn hận mà lại khó hiểu, “Anh đã không ăn không dùng của em, còn đi ra ngoài tìm việc, anh hoàn toàn ăn no rửng mỡ rồi.”
Từ Nghiệp biểu tình không có gì biến hóa, đôi tay ôm khuỷu tay, từ trên cao nhìn xuống phía sau cổ Lục Lễ Xuyên. Rất trắng, xúc cảm trơn trượt, dấu cắn từ đêm qua phiếm hồng có vẻ đáng thương. Muốn sờ liền sờ, hắn giơ tay vuốt ve, vết chai thô ráp khiến Lục Lễ Xuyên co rúm lại.
Từ Nghiệp bị lấy lòng, giọng nói còn tính ôn hòa.
“Nghe lời, dậy đi.”
Lục Lễ Xuyên rầm rì, “Không dậy không dậy, khi ở trong núi anh chăm sóc em, hiện tại ra ngoài phải là em chăm anh.”
“Anh là người đàn ông của em.”
Lục Lễ Xuyên nuốt nuốt nước miếng, “……em lại chưa nói không phải, tiền của em chính là tiền của anh, nên là như vậy.”
Từ Nghiệp nhẹ nhàng nói một câu đâm trúng tim, “Đó là tiền của cha mẹ em.”
Lục Lễ Xuyên như cũ không đổi được tật xấu, phản bác nhanh chóng “Bố mẹ em chỉ có một đứa con trai, hơn nữa em đã thay đổi cách sống rồi, ngày mai em sẽ đến công ty đi làm."
Cậu càng nói càng khó chịu, quyết đoán buông ra cái tay đang ôm đùi, đứng lên liền bắt lấy cậu nhỏ của Từ Nghiệp, giọng nói tràn đầy uy hiếp, “Từ Nghiệp, anh không thể xem thường em, anh dám xem thường em em liền dám để cho anh hối hận cả đời.”
Từ Nghiệp không thích thể hiện quá nhiều biểu cảm, tính tình thâm trầm, nhưng số lần cười bởi vì Lục Lễ Xuyên rõ ràng tăng nhiều.
Giống hiện tại, hắn nhướng mày xem tay của Lục Lễ Xuyên. Thon dài, trên cổ tay màu sắc mạch máu rõ ràng, đôi tay không trải qua việc nặng, rất thích hợp bị đùa bỡn.
Từ Nghiệp vươn tay vuốt ve trán của Lục Lễ Xuyên, vén mái tóc màu hạt dẻ sang một bên, ánh mắt gần như dịu dàng.
“Em yên tâm.”
Lục Lễ Xuyên sắc mặt có chút đỏ lên, lúng túng buông lỏng chân ra, không hiểu sao cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
“Họ Từ, anh chính là ỷ vào em thích anh. Hôm nay em cũng nói trước, anh nếu dám ở bên ngoài làm loạn thì em sẽ không bỏ qua cho anh.”
Từ Nghiệp khép hờ đôi mắt, không nhịn được mà cười nhẹ.
“Là đi làm việc, không phải đi làm vịt.”
*Vịt: trai bao
Lục Lễ Xuyên quay đầu không nhìn Từ Nghiệp, nửa phần chua chua châm chọc, “Ông đây ánh mắt cao như vậy đều cảm thấy anh thú vị, không chừng anh nếu là gặp phải tên nào nũng nịu sẽ bị mê đến tìm không thấy đông tây nam bắc……”
Từ Nghiệp nghiêng người, cúi đầu cọ sát vào tai Lục Lễ Xuyên, sau đó cắn vào cần cổ phía dưới tai Lục Lập Xuyên. Dấu răng cùng với vết đỏ hắn mút ra nhìn đặc biệt sắc tình.
Lục Lễ Xuyên mỗi lần đều kêu đau, một chút đau cũng không chịu nổi.
“Nhẹ chút, anh là tên cầm thú, mỗi ngày đều cắn có phiền hay không.”
Nói thì nói vậy nhưng Từ Nghiệp mà không cắn thì Lục Lễ Xuyên sẽ không quen.
Từ Nghiệp ôm sau lưng Lục Lễ Xuyên, động tác bá đạo, giống như nuôi dưỡng con mồi trên lãnh thổ của chính mình. Tính chiếm hữu lộ rõ, ánh mắt lại khá lưu luyến. Sự dịu dàng của một người đàn ông rắn rỏi quá đáng sợ, kiểu dịu dàng này đủ để Lục Lễ Xuyên không giở thói thiếu gia, bị dỗ đến vô cùng vui sướng.
Cậu không nhịn được vùi vào trong ngực Từ Nghiệp, thanh âm rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Từ Nghiệp nghe thấy. "Lão biến thái, anh không được phép thích người khác, chỉ có thể thích em."
Từ Nghiệp “Ừm” một tiếng, sau đó nhớ tới cái gì, trầm ngâm nói: “Hôm qua anh mới đi vào được một nửa, em khóc rất dễ nghe. Đêm nay thử lại được không vợ.”
Thanh âm trầm thấp, âm cuối cùng gần như là khiêu khích, cũng không phải là câu hỏi.
Tuổi trẻ huyết khí phương cương, không có lý do gì để nhẫn nại. Lục Lễ Xuyên mãn đầu óc đều là từ "vợ". Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!! Sau khi đỏ mặt nghĩ lung tung, không khỏi ngẩng đầu nhìn Từ Nghiệp.
Bộ dáng của lão biến thái quá kích thích, quyến rũ lại gợi cảm, Lục Lễ Xuyên một lúc sau mới gật đầu.
Từ Nghiệp rất hài lòng, trước khi hắn rời đi thì hôn Lục Lễ Xuyên một cách khó thở, đến nỗi quần của cậu bị lỏng ra và sắp rơi ra, sau đó hắn quay người và bình tĩnh ra khỏi nhà.
Khóe mắt Lục Lập Xuyên đỏ hoe, cậu cuộn người trên sô pha thủ dâm, nghẹn ngào mắng, “Mẹ kiếp, rõ ràng là cố ý, tên khốn kiếp biến thái, cho anh nghẹn chết, tưởng địt tôi à, nằm mơ đi……”
Từ Nghiệp sau khi ra cửa liền hút một điếu hồng song hỉ, hắn đứng ở bên cạnh thùng rác. Khói bụi một thốc một thốc rơi xuống thùng rác, ý thức nơi công công cộng vẫn cần tuân thủ.
Khoảng hơn 30 năm qua, hắn một nửa sống ở vùng núi, một nửa ở biên giới Tây Tạng. Đến một thành phố xa lạ phồn hoa đến không có giới hạn cảm thấy có phần lạ lùng, nhiều ít mang theo chút hiếm lạ.
Mới lạ qua đi cũng cảm thấy chỉ có thế, không thú vị bằng Lục Lễ Xuyên.
Từ Nghiệp hút xong điếu thuốc lại bắt đầu nhớ người trong nhà, nhưng hắn vẫn đi bộ một giờ đồng hồ mới đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của một siêu thị lớn.
Từ Nghiệp cùng đồng nghiệp đứng gác ở kia chào hỏi.
“Người anh em cậu đã đến rồi?” Đồng nghiệp tuổi khá trẻ, bộ dáng tuấn lãng nhưng phá lệ tốt bụng.
“Ừm.”
Từ Nghiệp đi phòng thay quần áo thay đồng phục bảo vệ. Dáng người hắn cao lớn vạm vỡ.
Đồng nghiệp không khỏi khen ngợi: "Cậu rất thích hợp làm người mẫu."
Từ Nghiệp không nói lời nào.
Đồng nghiệp không khỏi kinh ngạc, "Đúng rồi, cậu tên là gì?"
“Từ Nghiệp.”
“Tôi là Nghiêu Tuần.”
Từ nghiệp đội mũ ngay ngắn, chính thức nhận chức vụ và đứng trên bốt bảo vệ.
*Nghiêu Tuần này lẽ nào là Nghiêu tổng trước khi giàu có phải đi làm bảo vệ 😂 (truyện "Nhanh lên chia tay" của Vu Đao Sao)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro