Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba ngày sau, Thiên Nam ghé nhà Tiêu Quân. Anh mang theo ít trái cây mà hai bác thích, anh cười cười nghe hai bác kể chuyện mấy ngày qua. Nhưng bàn tay trong túi quần đã sớm nắm chặt đến mức trắng bệch và còn nổi gân xanh. Tiêu Quân bình tĩnh ngồi đối diện uống trà. Hàng mi rũ xuống che khuất cảm xúc trong đôi mắt. Môi mím thành một đường đã tiết lộ cảm xúc của anh lúc này.

Nói chuyện được một lúc thì Mỹ Chi bưng trái cây và nước lên. Cô mỉm cười dịu dàng và mời mọi người ăn, ánh mắt cô chú ý đến Thiên Nam và Tiêu Quân. Cô cảm thấy họ thật kỳ lạ.

Thiên Nam thấy Mỹ Chi đi lên thì nhanh chóng kiếm lý do rời đi. Cha mẹ Tiêu Quân không nghi ngờ mà còn bảo Thiên Nam đi đường cẩn thận. Dù rất kiềm chế nhưng ánh mắt anh vẫn toát ra cái lạnh thấu xương khi nhìn đến Tiêu Quân và Mỹ Chi đang ngồi bên nhau.

Cố gắng kiềm chế, anh chào Tiêu Quân và Mỹ Chi rồi bước vội ra cửa. Vì Thiên Nam nhỏ tuổi hơn mà ở đây có cha mẹ Tiêu Quân nên anh không thể không chào. Anh lên xe và chạy với một quán cà phê gần đó. Anh nhìn đồng hồ và nghĩ thầm 5 phút. Những ngón tay thon dài gõ lên vô lăng.

Chưa tới 5 phút, Tiêu Quân đã đi tới nơi. Nhưng giọt mồ hôi và hơi thở gấp chứng tỏ anh chạy rất nhanh. Sau khi Thiên Nam đi, anh cũng tìm lý do ra ngoài, anh đoán, Thiên Nam sẽ đợi ở đâu đó. Và đúng như anh dự đoán, Thiên Nam đang đợi anh.

Thiên Nam nhìn đồng hồ, chưa hết 5 phút. Anh cười nhạt nhìn Tiêu Quân dù đang rất sốt ruột nhưng vẫn ra vẻ điềm tĩnh. Không nói một câu, Thiên Nam lạnh lùng xuống xe và đi vào quán cà phê. Tiêu Quân cố gắng kiềm chế đi theo Thiên Nam. Nếu là người khác và trong một hoàn cảnh khác anh nhất định đã bỏ đi.

Thiên Nam chọn một bàn gần cửa sổ. Trên bậu cửa có một vài chậu hoa nhỏ li ti. Bàn ghế bằng gỗ và cách bài trí thì trang nhã, ấm áp và thoải mái. Nhưng Tiêu Quân lại không có tâm tư thưởng thức những điều đó. Anh nhìn Thiên Nam muốn hỏi lại thôi. Còn Thiên Nam thì vờ như chăm chú nhìn mấy chậu hoa.

Sau khi gọi cà phê, Thiên Nam chậm rãi uống một ngụm. Còn Tiêu Quân thì cho đường viên vào và đang nhẹ nhàng khuấy. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu và anh biết mình không có tư cách. Anh là người nói lời chia tay trước. Rũ mắt xuống nhìn ly cà phê, anh trầm ngâm trong đầu lại hiện lên một vài đoạn hồi ức mà anh cố tình chôn sâu dưới đáy lòng.

_ Vẫn là Mocha 4 phần và Latte 6 phần. Thêm 3 viên đường viên. Xem ra thói quen của anh không thay đổi.

Ánh mắt Thiên Nam vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu ở đây không chỉ có hai người là Tiêu Quân và Thiên Nam thì Tiêu Quân đã tưởng Thiên Nam đang nói với ai khác. Anh bối rối không biết phải làm sao. Anh đã thử sửa nhiều lần nhưng không thành. Thói quen thật đáng sợ. Tiêu Quân im lặng không trả lời coi như thừa nhận.

Thiên Nam quay qua nhìn Tiêu Quân. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Ánh mắt Thiên Nam sắc như dao nhìn vào mắt Tiêu Quân như muốn đọc thấu suy nghĩ trong đầu và tình cảm trong lòng anh. Còn Tiêu Quân anh chỉ bình tĩnh nhìn lại Thiên Nam. Nhưng ngoài anh ra không ai biết dưới sự bình tĩnh đó là biết bao cảm xúc khác.

Nếu là ngày trước, Thiên Nam sẽ rất kiên nhẫn và hứng thú để tìm cách phá vỡ sự bình tĩnh trong mắt Tiêu Quân và đọc thấu anh. Nhưng bây giờ, Thiên Nam không muốn nhìn Tiêu Quân chút nào nói chi đến việc tìm hiểu anh. Thiên Nam đặt tách cà phê xuống bên cạnh, ngả lưng ra phía sau, mười ngón tay đan vào nhau để lên bàn.

Tiêu Quân khá ngạc nhiên trước phản ứng này của Thiên Nam. Nhưng rất nhanh anh hiểu. Anh cũng thay đổi nói gì Thiên Nam. Anh lại rũ mắt xuống nhìn tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhưng lại như uống nước lã. Lúc này anh chẳng có tâm tư mà thưởng thức cà phê nữa.

Thiên Nam quả thật không muốn nhìn Tiêu Quân lâu nên anh quyết định nói hết một lần cho xong.

_ Anh đi tu nghiệp bác sĩ ở Mỹ 3 năm. Người anh yêu à không phải nói là người yêu anh vẫn đợi anh từng ngày, từng ngày.

Tiêu Quân không dám nhìn Thiên Nam. Anh nắm chặt tay phải dưới bàn để kiềm chế cảm xúc. Còn Thiên Nam, mười ngón tay anh siết vào nhau đến trắng bệch.

_ Sau khi anh đi hơn 2 năm, mọi việc vẫn bình thường.

Thiên Nam cố ý dừng lại quan sát Tiêu Quân. Đôi môi Tiêu Quân đã mỉm lại thành một đường, mặt anh trắng toát. Thiên Nam hơi nhếch mép, đoạn quan trọng là ở đây.

_ Anh chia tay chị tôi tôi không biết lý do và cũng không muốn hỏi. Vì nếu anh không chia tay chị tôi cũng sẽ chia tay anh.

Tiêu Quân không thể kiềm chế mà mở to mắt nhìn Thiên Nam. Môi anh trắng bệch. Thiên Nam lại có tâm tình thưởng thức dáng vẻ này của Tiêu Quân. Anh muốn cười nhưng nghĩ đến chị mình, lòng anh đau đến mức anh chỉ muốn khóc.

_ Vân Yến... Tại sao???

Tiêu Quân cố gắng không chế để giọng mình không run nhưng anh đã thất bại. Tại sao vậy? Dù anh là người chia tay trước nhưng... Anh nhớ tới tấm hình mà cô gửi cho anh sau khi chia tay hơn một tuần. Trong ảnh, cô cười tươi và bên cạnh cô là một anh chàng điển trai.

_ Anh có còn nhớ trận động đất ở khu vực nhà cũ của anh gần 1 năm trước không?

Câu hỏi của Thiên Nam kéo Tiêu Quân ra khỏi những suy nghĩ rối mù. Nhưng anh lại thấy nó không liên quan. Như thể đọc được anh suy nghĩ gì, Thiên Nam nói tiếp để giải đáp cho Tiêu Quân:

_ Cha mẹ anh đã được sơ tán trước khi động đất xảy ra. Họ vẫn hoàn toàn khỏe mạnh sau trận động đất.

Tiêu Quân càng nghe càng khó hiểu, anh như lọt vào mê cung.

_ Nhưng... Chị Yến không biết, nghe tin chị ấy bất chấp sự ngăn cản của mọi người chạy vào đó để tìm cha mẹ anh. Lúc đó dư chấn vẫn còn và thật không may, nhà máy điện hạt nhân gần đó bị rò rỉ. Chị Yến bị nhiễm phóng xạ. Ngay sau đó, chị ấy đi khám và phát hiện ra mình không sao cả. Chị ấy cũng yên tâm khi cha mẹ anh không sao.

Tiêu Quân nhìu chặt đôi mày kiếm, anh lờ mờ cảm thấy mọi việc có liên quan đến nhau nhưng anh lại không thể liên kết chúng lại. Thiên Nam không nhìn anh, Thiên Nam sợ sẽ đánh anh ta.

_ Động đất qua đi nhưng nhà cũ của anh bị sụp. Nhà nước hỗ trợ cho gia đình anh một khoản tiền. Chị tôi cũng góp thêm để đủ mua căn nhà mà cha mẹ anh đang ở. Chị tôi giấu chuyện này không cho cha mẹ anh biết.

Nhấp một ngụm cà phê để lấy lại bình tĩnh, Thiên Nam tiếp tục:

_ Nhưng trong căn nhà cũ còn một số đồ vật của anh nên chị tôi quay lại là lục tìm. Lúc đi ngang qua con sông nhỏ, chị sơ ý té xuống nước, do không biết bơi nên chị ấy uống vài ngụm nước rồi mới được cứu lên bờ.

Tiêu Quân thật sự không liên kết những sự kiện này với nhau được, dù trực giác rằng những chuyện này có liên quan đến nhau.

_ Vốn chỉ là ngộp nước mà thôi nên chị Yến không quan tâm lắm. Sau đó mấy tháng chị ấy phát hiện mình hay bị nhức đầu, mệt mỏi đôi khi bị nôn. Tôi có khuyên chị ấy đi khám nhưng chị ấy nói chắc chị bị cảm xoàng nên không đi. Tôi cũng không ép. Sau đó, chị ấy làm việc bất kể ngày đêm để trả tiền đã vay để mua căn nhà. 2 tháng tiếp theo, chị ấy không những trả hết tiền mà còn mua trả góp được một căn hộ. Ngỡ là hoạn nạn đã qua hạnh phúc sẽ tới. Chị ấy vui vẻ đợi anh về.

Nói tới đây, Thiên Nam hít một hơi thật sâu để kìm nén một thứ gì đó. Ánh mắt anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng mắt đã mờ hơi nước. Tiêu Quân cảm thấy lòng mình đau như bị dao cứa, trái tim trong lồng ngực đập từng nhịp khó khăn, mỗi nhịp đều đau đớn.

_ Tới một ngày, chị ấy bị ngất, đồng nghiệp đưa chị ấy vào bệnh viện. Sau khi khám, bác sĩ thấy có gì đó không ổn nên làm xét nghiệm. Và... phát hiện chị ấy bị nhiễm phóng xạ. Bác sĩ nói là do chị ấy uống nước bị nhiễm phóng xạ nhưng không loại trừ ngay. Suy nghĩ lại, có lẽ chị ấy uống nước đó khi bị té xuống sông. Không từ bỏ hy vọng, chị ấy vẫn cố gắng sống để tìm cách chữa. Bác sĩ nói là phải thay máu. Chị ấy thuộc nhóm máu AB không phải là nhóm máu hiếm nhưng vẫn ít. Đáng ra chị ấy có thể được cứu, nhưng cũng có một cậu bé khoảng 16 tuổi bị nhiễm phóng xạ và cần máu. Chị Yến, chị ấy vốn định không nhường vì máu chỉ đủ cho một người, lúc đó ngân hàng máu cũng nói không còn máu. Nhưng nhìn cậu bé ấy hôn mê trên giường, cha mẹ cậu đã bỏ cậu mà đi khi cậu còn nhỏ, cậu ở với bà. Bà cậu đã già, nhìn bà ấy khổ như vậy lại chỉ có một đứa cháu nên chị ấy mềm lòng và nhường lại cho cậu bé.

Thiên Nam cảm thấy có chút hối hận, nếu ngày đó cậu kiên quyết không cho chị cạu nhường thì có lẽ giờ chị đã được hạnh phúc. Cậu lại không cùng nhóm máu với chị, đôi khi cậu hận mình, giận cả chị giận cả ông trời.

_Thật ra chi phí điều trị cũng khá cao, chị Yến nói không muốn phí tiền. Vài tháng sau, bác sĩ nói đã có máu nhưng chị ấy đã qua giai đoạn có thể chữa nên bác sĩ cũng bó tay. Lúc đó chị ấy không khóc không cười, ngồi ngây như một khúc gỗ. Vài ngày sau, anh nói lời chia tay với chị ấy. Khi ấy, chị Yến cười to xong rồi nước mắt lại rơi lã chã, cứ như vậy chị ấy vừa khóc vừa cười suốt một ngày.

Thiên Nam thật sự rất sợ phải nhớ tới cảnh ấy. Đôi mắt chị vô hồn mà nước mắt lại cứ chảy ra không ngừng. Chị như già đi mấy tuổi, người xanh xao gầy đi trông thấy. Cậu thật sự không hiểu chị sao lại như vậy. Cho tới khi mấy tuần sau, chị nói với cậu rằng chị chỉ sống được mấy tháng nữa nên dù Tiêu Quân không nói chia tay, chị cũng sẽ chia tay. Cậu không biết làm gì hơn ngoài ôm chị ấy.

_ Chị ấy chuyển đến căn hộ mà chị ấy mua trả góp nhưng sau đó khi biết mình bị bệnh chị ấy đã mua luôn. Chị ấy cầm cự được mấy tháng thì đi. Chị Yến đi trước khi anh về 3 tháng. Chị ấy bảo tôi giấu hai bác được bao lâu thì giấu. Còn anh chị ấy cũng không cho tôi nói. Đây là địa chỉ và mật mã căn hộ. Anh muốn đến thì đến, không thì thôi. Tôi vẫn giữ nguyên trạng cho tới bây giờ.

Vừa nói, Thiên Nam vừa đặt một mảnh giấy nhàu nhĩ lên bàn. Sau đó, anh nhanh chóng đứng dậy và ra khỏi quán. Ngồi lên xe, anh nhấn ga, xe lao vụt đi. Trong gió là những giọt nước ấm nóng có vị mặn chát.

Sau khi Thiên Nam đi, Tiêu Quân như người mất hồn nhìn mảnh giấy trên bàn. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy lại như không nhìn. Anh không biết, cảm xúc lúc này của mình là gì. Đau ư? Hận ư? Yêu ư? Hay là hối hận?

Anh không biết... Trong đầu anh là nụ cười của cô, là hình bóng của cô, là những câu nói của cô...

Tiêu Quân cứ ngồi như vậy cho tới khi người phục vụ gọi anh. Anh sực tỉnh, cầm vội tờ giấy trên bàn, đưa vội cho người phục vụ một tờ tiền rồi chạy đi. Nhưng do ngồi quá lâu, chân anh bị tê, anh suýt té. Không để ý, anh vẫn chạy. Không biết đã va vào bao nhiêu người, đã nói xin lỗi bao nhiêu lần, đã bị người ta chửi ra sao...

Anh mặc kệ, trong đầu anh chỉ có một mục đích là phải đến đó. Đến nơi cuối cùng cô xuất hiện.

Két...

Thiên Nam dừng xe lại bên bờ sông...

Đôi mắt anh ráo hoảnh...

Ngửa đầu tựa lên ghế, một tay Thiên Nam đặt lên trán để che bớt nắng...

Nhìn bầu trời xanh lác đác vài gợn mây, Thiên Nam lẩm bẩm...

Chị... Em xin lỗi... Nhưng nhìn anh ta vui vẻ như vậy trong khi chị chịu đựng sự đau đớn, em không làm được... Chị... Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em không nghe lời chị...

Em xin lỗi...

Chị đi rồi... Sau hôm nay em sẽ thật mạnh mẽ để chị yên tâm...

Những ngón tay thon dài che đi đôi mắt sâu hun hút của Thiên Nam...

Những giọt nước mắt lăn dài, mặn chát...

Dưới ánh nắng, chúng lấp lánh như những viên pha lê tinh khiết...

Khi Vân Yến đang học đại học năm nhất, cha mẹ cô lần lượt qua đời. Thiên Nam khi đó đang học cấp 3. Để kiếm tiền cho em đi học, Vân Yến làm thêm không kể ngày đêm. Còn cô thì cố gắng giành học bổng của trường để tiếp tục đi học. Lúc Vân Yến học năm tư đại học, cô quen Tiêu Quân.

Tiêu Quân giúp đỡ cô khá nhiều, dần dần hai người nảy sinh tình cảm với nhau. Sau đó họ yêu nhau. Nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Quân, cuộc sống của hai chị em khá hơn. Thiên Nam tiếp tục học lên đại học. Còn Tiêu Quân và Vân Yến thì đi làm.

Lúc Thiên Nam học năm hai đại học, Tiêu Quân dẫn Vân Yến ra mắt cha mẹ anh. Cha mẹ anh cũng yêu quý Vân Yến và Thiên Nam. Mọi việc dường như không thể tốt đẹp hơn nữa. Nhưng khi Tiêu Quân định cầu hôn Vân Yến thì anh phải đi tu nghiệp tại Mỹ 3 năm. Vì vậy, từ cầu hôn thành đính hôn. Tiêu Quân đi, Vân Yến và Thiên Nam coi cha mẹ anh như cha mẹ mình để quan tâm chăm sóc. Cha mẹ Tiêu Quân cũng coi họ như con.

Tiêu Quân và Vân Yến định kết hôn sau khi anh đi tu nghiệp về. Nhưng sự đời trớ trêu, họ chia tay. Dù vậy, Vân Yến và Thiên Nam vẫn chăm sóc cha mẹ Tiêu Quân. Sau khi Vân Yến đi, Thiên Nam vừa giấu chuyện của chị vừa chăm sóc họ.

Thiên Nam cũng bắt đầu kinh doanh từ khi học đại học năm hai. Vì ít vốn nên đành hùn vốn với bạn. Nhưng khi vừa khởi sắc thì bạn lại phản bội anh, đuổi anh khỏi công ty. Thiên Nam sợ chị lo nên luôn giấu, nhưng tới nước này thì không giấu được. Vân Yên biết chuyện từ lâu nhưng không nói, cô không trách em trai mà còn động viên cậu. Trong khi bị bệnh, Vân Yến vẫn không ngừng giúp Thiên Nam. Cô sớm phải bươn chải nên khinh nghiệm khá phong phú.

Thiên Nam rất mong một ngày Vân Yến có thể thấy anh thành công. Nhưng khi anh thành công thì chị đã không còn. Nên Thiên Nam lại càng giận Tiêu Quân hơn.

CBM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro