Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Quân chạy vào trung cư, anh giải tích vội với người bảo vệ rồi chạy đến chỗ thang máy. Anh bấm thang máy mà lòng sốt ruột. Nhưng vì có người đang đi lên nên thang máy đợi hoài không được.

Tiêu Quân quyết định không đợi nữa, anh chạy lên cầu thang bộ. Chạy tới tầng 5 là tầng có căn hộ của Vân Yến. Mái tóc của anh bết lại trước trán và hai bên thái dương. Những giọt mồ hôi chảy xuống cổ rồi thấm vào áo. Chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt ướt một mảng dính sát vào lưng Tiêu Quân.

Cố gắng bình ổn nhịp thở, Tiêu Quân cố gắng khống chế cho hai chân không run đi chầm chậm về phía cuối hành lang. Anh đứng trước căn hộ mà Thiên Nam ghi trên tờ giấy.

Tờ giấy được Thiên Nam ghi trước khi đến nhà Tiêu Quân hôm nay. Nhưng do không kiềm chế được mà Thiên Nam đã vò tờ giấy đến nhàu nhĩ. Tiêu Quân vừa chạy vừa cầm nên tờ giấy vốn đã nhàu nhĩ giờ càng nhăn hơn vài chỗ bị rách. Nhưng dòng chữ màu đen trên tờ giấy càng nổi bật hơn, từng chữ như có một sức mạnh nào đó khiến tay Tiêu Quân phát đau.

Tiêu Quân tần ngần đứng trước cửa hồi lâu, hồi nãy vội vàng bao nhiêu thì giờ anh lại từ từ bấy nhiêu. Ánh nắng chiếu lên một bên người anh, chiếc bóng cô độc đổ dài trên tường và sàn nhà lạnh băng.

Tay phải anh run run đưa lên, anh chậm rãi ấn từng con số một. Phải mất năm phút anh mới nhập xong mật khẩu. Tờ giấy bị bàn tay trái vo tròn.

Tiêu Quân không biết mình đã mất bao nhiêu thời gian và sức lực để đẩy được cánh cửa.

Căn phòng màu kem được nắng chiều bao phủ hiện ra trước mắt anh. Bộ salon trắng, tường màu kem, rèm cửa màu trắng điểm vài bông hoa màu hồng nhạt. Mọi vật vẫn y nguyên. Nắng chiều như phủ lên đồ vật một lớp màng màu vàng cam trong suốt. Căn phòng ấm áp và đầy sức sống.

Tiêu Quân bước vào căn phòng. Và ngay lập tức, anh phát hiện một lớp bụi mỏng. Cũng đúng thôi đã 3 tháng rồi.

Dường như sự ấm áp và sức sống của căn phòng bị gột sạch, thay vào đó là sự thê lương, ảm đạm. Ánh mặt trời càng làm tăng thêm sự trống trải, buồn bã ấy. Tờ tạp chí y khoa nước ngoài được phát hành cách đây 3 tháng được đặt ngay ngắn trên bàn đã phủ một lớp bụi.

Bình hoa cẩm chướng đã héo tàn, một vài bông đã khô chuyển sang màu nâu. Những chiếc tách uống cà phê được để trên giá đã đóng một lớp bụi. Chậu xương rồng trên bậu cửa đã nở hoa. Những bông hoa nho nhỏ màu trắng trông thật xinh. Có lẽ đây là chút sức sống hiếm hoi cho căn phòng.

Nhìn chậu xương rồng, Tiêu Quân nhớ tới lời Vân Yến đã nói. Cô cầm chậu cây bằng hai tay, cười tươi nói với anh:

_ Đây là cây xương rồng anh tặng em ba năm trước. Lúc đó nó đang nở hoa và giờ nó cũng đang nở hoa. Vậy là 3 năm sau, khi hoa nở, anh lại về bên cạnh em. Em sẽ đợi anh cùng ngắm hoa nở lần nữa. À không nhiều nhiều lần nữa vì anh sẽ ở bên em mãi mãi mà.

Tiêu Quân cầm chậu cây lên, trong đầu văng vẳng câu nói và tiếng cười của Vân Yến. Sống mũi anh cay cay, khổ họng nghẹn lại. Những ngón tay của anh bị xương rồng đâm đến chảy máu. Anh không thấy đau vì có lẽ vì lòng đã đau đến tê liệt. Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên cánh hoa trắng muốt dưới ráng chiều thật chói mắt.

Cảnh còn người mất...

Lòng anh đau đến chết lặng đi...

Nắng chiều phủ khắp không gian...

Anh cầm chậu xương rồng như bức tượng đứng đó...

Tiêu Quân không còn nhớ mình đi về nhà như thế nào. Anh chỉ biết sau khi anh đến căn hộ bao lâu thì anh cũng không nhớ, Mỹ Chi gọi nói cha mẹ đang đợi anh về ăn cơm tối. Lúc đó anh mới sực tỉnh, anh đi ra ngoài từ trưa.

Về tới nhà, anh ngồi vào bàn mà tâm hồn không biết để đâu. Dù đã rất cố gắng nhưng nụ cười trên môi anh rất gượng gạo, miễn cưỡng. Mỹ Chi nhận ra anh rất lạ nhưng trước mặt cha mẹ anh, cô không dám hỏi gì. Cô thấy anh chỉ ăn cơm trắng mà còn ăn hoài không hết một chén. Sợ cha mẹ anh chú ý, cô đành kiếm chuyện để dời sự chú ý của họ.

Một bữa cơm thôi mà vất vả lắm mới ăn xong. Cả Mỹ Chi và Tiêu Quân đều cảm thấy bữa cơm thật vô vị. Tiêu Quân nhai cơm mà chẳng có mùi vị gì, cứ như anh đang nhai rơm vậy. Sau khi cha mẹ Tiêu Quân lên phòng, Mỹ Chi nhanh chóng dọn bàn rồi chạy theo lên phòng Tiêu Quân.

Cạch...

Mỹ Chi nhẹ nhàng khóa cửa. Cô ngẩn người nhìn Tiêu Quân.

Căn phòng tối om, Tiêu Quân không bật đèn. Anh ngồi bên cửa sổ, nửa người nghiêng nghiêng dựa vào kính thủy tinh. Ánh trăng bạc bao phủ nửa người anh khiến cả người anh như được bao phủ một tầng ánh sáng. Anh ngồi đó nhưng tâm hồn không biết ở đâu, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

Mỹ Chi định bật đèn nhưng lại thôi. Cô cúi đầu nhẹ thở dài rồi ngẩng lên nhìn Tiêu Quân.

_ Tiêu Quân... anh...

Trong sự yên tĩnh của căn phòng, giọng Mỹ Chi như đến từ một nơi xa xôi nào đó, mờ ảo, hư vô. Tiêu Quân không phản ứng lại. Nhưng lúc mà Mỹ Chi định nói tiếp thì nghe Tiêu Quân trả lời, giọng anh rất nhẹ rất nhỏ như từ một nơi xa xăm vọng lại. Trong đó, chứa đựng sự hoài niệm, tình yêu, sự chua xót...

_ Cô ấy, đi rồi. Và không bao giờ về nữa...

Mỹ Chi phải mất một lúc mới hiểu được cô ấy mà Tiêu Quân nhắc tới là ai. Cô không thể kìm nén được thở dài trong long, tựa lưng vào cửa, cái lạnh sau lưng khiến cô lấy lại chút bình tĩnh. Cô thật sự buồn, xem ra Tiêu Quân không bao giờ quên được cô ấy. Nhưng tại sao cô ấy lại đi không trở về, đây là điều mà cô không hiểu.

_ Anh... Bệnh của anh không phải tái phát chứ? Anh có uống thuốc không?

Đây là điều mà Mỹ Chi lo lắng. Tiêu Quân mắc bệnh. Cô là người phát hiện ra bệnh của anh cách đây hơn một năm rưỡi. Cô cũng là người làm phẫu thuật cho anh. Và gần một năm trước, anh xin cô giả làm bạn gái để chia tay cô ấy. Vì dù đã phẫu thuật nhưng bệnh của anh không tốt lên được bao nhiêu.

Tiêu Quân dường như nghe thấy, anh quay về phía của nơi Mỹ Chi đang đứng, đôi mắt anh đen thẫm và sâu thẳm. Anh tựa như đang nhìn cô lại như không phải. Rồi đột nhiên anh nở nụ cười. Dưới ánh trăng bạc, nụ cười ấy thật buồn, thật thê lương...

Mỹ Chị hơi hoảng, cô tưởng như chỉ một giây chớp mắt, Tiêu Quân sẽ biến mất. Sự lo lắng xen lẫn bất an vô cơ như nhấn chìm cô. Cô muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng nào.

_ Cô ấy đã mất cách đây ba tháng. Sau khi chia tay, cô ấy một mình chịu sự dằn vặt đau đớn mà anh lại không ở bên. Cho tới khi cô ấy mất, anh cũng chưa từng nhìn cô ấy một lần hay hỏi thăm cô ấy một câu. Cô ấy đi thật rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Tiêu Quân cụp mắt xuống, đôi môi anh khô khốc, anh không biết là anh đang nói cho Mỹ Chi nghe hay nói cho chính mình nữa. Nghe anh nói, Mỹ Chi không thể khống chế đôi chân đứng vững nữa, cô trượt dần xuống theo cánh cửa rồi ngồi bệt xuống sàn.

Căn phòng khôi phục sự im lặng. Một sự im lặng đến kỳ dị. Tiêu Quân đứng lên, anh quay lưng về phía Mỹ Chi, mặt hướng về phía cửa sổ. Chiếc bóng của anh lớn đến bất ngờ đổ dài tới chân Mỹ Chi. Cô hoảng hốt nhìn lưng Tiêu Quân. Trông anh cô độc và lẻ loi hơn bao giờ hết. Cô không thể nói được một câu nào và cũng không biết nói gì. An ủi? Cô phải làm sao? Khuyên bảo? Cô cũng không biết phải nói thế nào để nghe cho có sức thuyết phục.

_ Mỹ Chi cám ơn em thời gian qua. Nhưng giờ anh nghĩ không cần thiết phải giả bộ nữa. Cô ấy đi rồi, anh làm vậy cho ai xem? Bệnh của anh anh tự biết. Chỉ là anh đi rồi, em có thể lâu lâu ghé thăm cha mẹ anh được không? Nếu em về Mỹ thì chỉ cần em gọi điện thoại một tháng một lần cũng được. Cha mẹ anh thật sự thích em. Cuối cùng, anh xin lỗi em và cũng cám ơn em. Em có thể ra ngoài rồi.

Mỹ Chi như người mất hồn khi cô nghe Tiêu Quân nói. Giọng anh nhè nhẹ, hơi trầm nghe không ra cảm xúc. Cô về phòng, nhưng không sao ngủ được. Nhớ lại những lời anh nói, cứ như anh đang dặn dò hậu sự. Một đêm này, cô mất ngủ. Và giờ cô mới biết đêm thật dài và... cô đơn.

Sau khi Mỹ Chi đi, Tiêu Quân đứng rất lâu bên cửa sổ. Ánh trăng bạc chiếu lên người anh. Chiếc bóng phía sau càng dài và lớn hơn khiến anh càng nhỏ bé, cô đơn. Anh nghĩ đến những kỷ niệm ngày xưa rồi lại đến những đêm đau đớn sau khi chia tay.

Anh và Mỹ Chi làm cùng một bệnh viện. Chính Mỹ Chi đã phát hiện ra bệnh u não của anh. Mỹ Chi là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện về não. Cũng là Mỹ Chi thực hiện ca phẫu thuật cắt bỏ khối u cho anh. Khi biết mình bị u não, anh không quá bi quan vì Mỹ Chi nói theo tình trạng khối u thì đây là khối u ác tính nhưng do phát hiện kịp thời nên phẫu thuật cắt bỏ khối u xong khả năng phục hồi khá cao.

Nhưng vài tháng sau ca phẫu thuật, sức khỏe anh yếu đi. Mỹ Chi là người khám cho anh. Và kết quả là dù đã phẫu thuật cắt bỏ nhưng khối u không hiểu sao vẫn phát triển. Dù phẫu thuật cắt bỏ một lần nữa thì anh cũng không sống quá 5 năm. Mỹ Chi nói là 5 năm nhưng anh cũng là bác sĩ, anh biết rằng mình không sống lâu được như vậy.

Anh đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chia tay với Vân Yến. Anh không muốn để Vân Yến biết anh bị bệnh. Anh không muốn cô lo lắng. Anh không muốn cô sẽ phải thấy anh ngày một yếu đi cho tới khi chết. Anh không muốn cô buồn và đau khổ sau khi anh chết.

Anh chỉ muốn cô được cười, được hạnh phúc. Anh muốn cô quên anh đi và yêu một người khác. Nên anh quyết định chia tay và nhờ Mỹ Chi đóng giả làm bạn gái. Lần về nước này, anh chỉ muốn nhìn mặt cha mẹ lần cuối và cũng là để Vân Yến hết hy vọng. Vân Yến yêu anh rất nhiều, cô ấy sẽ không tin nếu anh không dẫn bạn gái về.

Nhưng anh đâu có ngờ được. Cô ra đi còn sớm hơn anh. Anh tưởng mình đã giấu cô nhưng cô còn giấu nhiều hơn anh. Cô cũng gửi hình cô và "bạn trai mới" cho anh để chứng minh rằng mình vẫn sống tốt. Anh cũng gửi hình của anh và Mỹ Chi để chứng minh cho cô rằng anh sống cũng rất tốt. Nhưng hóa ra là anh và cô đang lừa dối nhau, hay, nói đúng hơn là tự lừa chính mình. Vì cả hai biết mình sống không lâu và đều muốn người ở lại sống hạnh phúc.

Anh và cô ở hai phía chân trời...

Xa... xa lắm...

Nếu là khoảng cách nửa vòng trái đất, anh có thể vượt đại dương về bên cô.

Nhưng đây là khoảng cách giữa sống và chết...

Sống và chết...

Hai phía chân trời...

���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro