Chương 10: Thay mặt chuyển lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi nghỉ việc ở công ty kia, Vy cũng thay đổi chút ít. Cô không còn hay than vãn nữa, mà chịu khó đi tìm việc. Những lúc rảnh rỗi, Vy giúp mẹ nhiều hơn, cô tự mình lau rửa con xe Wave cũ kỹ, không phải nhờ bố như trước. Cu Đức hỏi bài tập, Vy cũng không cằn nhằn rồi mới giúp em. Vy trông chín chắn hơn trước nhiều.
Nam thấy cô bạn thay đổi cũng hơi kinh ngạc. Nhưng sự thay đổi tích cực này nhận được nhiều lời khen hơn là châm chọc.
Cách không xa nhà Vy, mới có một gia đình chuyển đến. Gia đình trước vì công việc làm ăn không thuận lợi nên đã bán lại căn nhà họ ở cho một người khác. Người hàng xóm mới tên là Hải, bác năm nay ngoài 50 tuổi, chồng mất cách đây vài năm trước do ung thư phổi. Bác có hai người con gái, người con lớn hơn Vy mấy tuổi, đã lấy chồng, con thứ hai bằng tuổi Vy, đang ở cùng mẹ. Hôm về xóm, bác sang mấy nhà xung quanh chào hỏi, làm quen. Mẹ Vy và bác Hải nói chuyện rất hợp nên khá thân nhau.Vy cũng sang nhà bác chơi và thân thiết với Hằng, con bác. Hằng làm công nhân, tính tình vui vẻ, dễ mến, thấy Vy chưa tìm được việc nên bảo Vy muốn làm tạm ở chỗ Hằng thì sẽ bảo giúp với chị tổ trưởng. Hơn nữa, đợt này công ty nhiều hàng gấp nên tuyển người cũng dễ. Vy nghe thì cũng hơi lưỡng lự, mặc dù kinh tế gia đình không dư giả nhiều, nhưng từ bé cô chưa phải lao động chân tay nên không biết có làm được không. Thấy Vy băn khoăn, Nam bảo bạn mình:
- Cậu cứ thử đi, lo gì. Làm được thì tốt mà không lại nghỉ.
- Tớ cũng biết vậy nhưng vẫn thấy lo lo…
- Làm nhiều rồi quen.
- Cậu nói thì hay, làm dở ẹc. Vy bĩu môi nhìn Nam.
- Chẳng qua là tớ không thích làm thôi.
- Tớ không thèm tranh cãi với cậu nữa, tớ đi chơi đây. Vy lè lưỡi trêu bạn.
- Lại đi đâu? Nam nhíu mày khó chịu.
- Đi sang nhà Hằng.
- Suốt ngày dính lấy con bé ấy. Không cẩn thận thành les đấy.
- Có cậu bị thì có. Cậu đang ganh tị với tớ à?
- Thôi xin "hồn", hồn tỉnh mộng lại cho "con" nhờ. Tớ chẳng rỗi hơi mà ganh tị với người chả có gì như cậu cả.
- Biết đâu được. Vy cười gian, liếc mắt về phía Nam dò xét thái độ: Cậu ganh vì tớ thân với Hằng hơn cậu, ha ha.
- Trời đất ơi! Nam ôm mặt: Thôi cậu đi đi cho tớ nhờ.
- Vậy tớ đi thật nhá, ngồi chơi một mình nhá! Vy cười phá lên rồi chạy tót ra khỏi cửa.
Nam trợn mắt ngồi một mình trên gác. Kể ra Vy nói cũng hơi đúng! Quả là thấy Vy thân với người khác cũng hơi bực mình thật! Tự dưng mất bạn buôn chuyện thì không bực mình sao được! Mà cớ chi phải ngồi đây một mình cho khổ, Nam nghĩ bụng, cứ đi theo Vy hóng hớt có phải hơn không.

*******

Thấy Vy sang chơi, Hằng có vẻ mừng lắm, kể chuyện trên giời dưới bể cho Vy nghe, từ chuyện công ty đến chuyện chị gái, tóm lại là có gì thì kể tất tần tật. Vy cứ há mồm ngồi nghe, thỉnh thoảng cười không ngớt. Đi làm như Hằng kể ra cũng vui, Vy không còn cảm thấy băn khoăn nữa.
Nhờ Hằng nói giúp với chị tổ trưởng nên Vy được nhận vào làm nhanh chóng. Ngày hôm sau bắt tay vào việc luôn. Công ty tuy nhỏ nhưng công nhân lên đến vài chục người, không khí làm việc khẩn trương, vì hàng gấp nên ai cũng miệt mài làm. Vy làm ở bộ phận dán tem mác cho sản phẩm, công việc tuy đơn giản nhưng đòi hỏi phải nhanh tay, khéo léo, không được dán lệnh hay quết keo quá dày. Lúc mới làm, tay Vy khá ngượng và lúng túng, người ta dán được một tập tem mà Vy mới dán được nửa non. Một chị ngồi kế bên nhìn Vy bằng ánh mắt thông cảm:
- Cứ dần dần mới nhanh được em ạ. Chị làm ở đây mấy năm rồi đấy.
- Em phải cầm tem thế này mới dán nhanh được. Một chị khác thêm vào.
- Vâng, để em thử. Vy gãi đầu, công việc trông thì đơn giản mà chẳng hề đơn giản tẹo nào.
Trưa, Hằng mua cơm hộp cho hai đứa, công ty không có bếp ăn tập thể, nhà xưởng lợp mái tôn nên khá nóng. Mấy cái quạt công nghiệp bật hết công suất cũng không thể làm dịu đi cái nóng hầm hập từ bên ngoài tràn vào. Vy làm không quen nên cổ và tay mỏi nhừ, đói mà không nuốt trôi cơm, bây giờ Vy mới thấm thía nỗi vất vả của bố mẹ để có thể nuôi nấng hai chị em cô.

******

Chiều tối, Vy trở về nhà trong bộ dạng khá mệt mỏi. Bố mẹ hỏi han tình hình công việc như thế nào, Vy cố làm bộ mặt tươi cười, bảo làm cũng tốt để bố mẹ yên tâm. Vy nhanh chóng lên gác, vừa trông thấy bộ dạng của Vy, Nam há hốc mồm:
- Nhìn cậu như dân tị nạn ấy, trông lếch tha lếch thếch thế kia!
- Tớ thấy chóng mặt cậu ơi, cố mãi mới về được đến nhà đấy.
- Khổ thân, cậu nằm nghỉ chút đi. Nam ái ngại nhìn bạn.
- Tớ thèm ngủ kinh khủng, phải ngủ một giấc đã.
- Ừ ngủ đi,  không làm phiền cậu nữa.
Cu Đức lên gọi Vy xuống dưới nhà ăn cơm. Thấy Vy ngủ, nó chạy thình thịch từ gác xuống bảo bố mẹ. Mẹ Vy dặn cứ để cho Vy ngủ khi nào dậy thì ăn sau.
Vy ngủ đến 9 giờ tối mới giật mình tỉnh dậy, bụng sôi òng ọc vì đói. Cơm canh để gọn gàng trong mâm, có món canh cua, lưng bát cà và đĩa thịt kho, toàn những món Vy thích. Mọi người đã ăn xong từ lâu, chỉ còn một mình Vy ngồi đánh chén ngon lành. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác ngon miệng như hôm nay.
Ngày hôm sau, Vy lại sửa soạn quần áo đi làm. Nam ngồi trên ghế từ bao giờ, chăm chú nhìn cô bạn:
- Cậu có làm được không? Nếu mệt quá thì đừng cố.
- Tớ làm được mà cậu. Trông tớ còi còi thế này nhưng khỏe lắm đấy! Vy xắn ống tay áo, khoe cẳng tay trông như que củi ra cho Nam nhìn.
Nam há mồm, lắc đầu ngao ngán:
- Tay thì bé tẹo mà bày đặt. Không được cố quá đâu đấy, biết chưa?
- Ừ, tớ biết rồi mà.
- Ra đây tớ bảo.
- Cậu cho tớ cái gì ăn được à?
- Cậu thì chỉ toàn nghĩ đến ăn.
Vy tò mò tiến lại gần Nam. Nam quàng tay qua người Vy, ôm lấy. Vy hơi bất ngờ, đứng sững như trời trồng.

******

- Tớ chẳng thể giúp gì được cho cậu cả. Nam nói giọng đầy ưu tư.
- Tớ hiểu mà. Cậu đừng lo lắng. Chỉ cần cậu ở bên tớ như thế này là tớ vui lắm rồi. Vy dụi đầu vào người Nam.
- Nếu tớ vẫn còn sống, tớ có thể làm được nhiều thứ cho cậu, tớ thực sự rất buồn khi thấy cậu phải vất vả như thế này.
- Tớ không cảm thấy vất vả gì đâu. Làm ít hôm sẽ quen thôi mà. Vy vỗ vỗ vào lưng cậu bạn: Mà này,
- Gì?
- Sao tự dưng lại quan tâm tới tớ vậy hả? Muốn nhờ vả gì à? Vy ngước mắt lên nhìn Nam.
- Cậu thật là... Nam nói không hết câu, bỏ ra ghế ngồi: Phí lòng tốt của tớ.
- Tớ biết. Tớ không ngốc đâu. Vy cười khanh khách, rồi tiến đến ghế, quàng tay qua cổ Nam, ghé vào tai thủ thỉ: Tớ đi làm đã nhé!
Hành động  này của Vy làm hai má Nam nóng ran, dù không có dương khí nhưng cậu cảm giác dường như thân nhiệt tăng thêm mấy độ!
Vy đi rồi mà Nam vẫn ngồi trơ ra. Sao Vy lại trở lên dịu dàng như vậy, thật đáng lo ngại! Vì cứ dễ thương như thế ai mà chịu nổi cơ chứ!

******

Vài ngày sau, dần dần cũng đã quen việc, Vy không còn thấy chóng mặt nữa. Vốn khéo léo, nhanh nhẹn nên Vy làm khá tốt công việc của mình. Hằng và Vy lại càng trở nên thân thiết hơn. Ngày dỗ bố, Hằng mời Vy sang ăn cơm cùng gia đình. Vy thấy hơi ngại, nhưng Hằng bảo ngày dỗ chỉ làm cơm cúng đơn giản, họ hàng ở xa nên chỉ có mấy mẹ con mà thôi. Vy về nhà xin phép mẹ, mẹ cô vui vẻ đồng ý còn dặn con gái mang cân hoa quả với một phong bì hai trăm ngàn sang thắp hương cho bác trai thay mặt gia đình.
Hằng gọi điện từ sớm giục Vy sang, vì làm cơm cúng buổi trưa. Vy vội vàng chuẩn bị. Thấy bạn mình tất bật, Nam có cảm giác như người thừa, giọng nói ỉu xìu:
- Có ngày chủ nhật lại sang nhà cái Hằng, chán thế!
- Thì dỗ bố Hằng mà, người ta mời chả lẽ không sang.
- Tớ biết! Nhưng cậu cứ dính với nó, đi làm rồi về nhà cũng vậy, ngày nào cũng thế, chẳng còn thời gian bên tớ.
- Cậu không thích à?
- Tất nhiên rồi. Ai mà muốn thế chứ! Nam quay mặt đi giận dỗi.
- Thế lát nữa đi với tớ. Cậu ở đây một mình cũng buồn. Vy an ủi
- Cậu không bảo thì tớ cũng theo. Nam nhe răng ra cười.
Vy định kéo tay Nam lại gần thì Nam chợt khựng lại:
- Đừng đụng vào tớ!
- Cậu sao thế?
- Cậu đụng vào khiến người ngợm tớ nó thế nào ấy.
- Thế nào là thế nào?
- Tớ không biết! Cậu cứ như thế thì tớ không chịu nổi! Tớ thấy đầu óc không tỉnh táo nữa…
- Ồ, tớ kinh khủng vậy sao? Thế cứ đi xa tớ ra vài mét! Vy lườm cậu bạn rồi xách túi đồ đi trước.
- Không, chờ tớ đã, ý tớ không phải thế! Nam gọi với theo, rồi nhanh chóng chạy theo Vy ra khỏi cổng.

***********

Vy đứng trước cổng nhà Hằng gọi to. Cánh cổng sắt màu ghi đã hoen rỉ khá nhiều từ từ mở ra, Hằng vui vẻ gọi bạn vào nhà. Căn nhà cấp bốn bề ngang chưa đến 4 mét trông khá chật chội nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Bếp ở gần cuối, sát bờ tường, xây tách riêng với nhà, có khoảnh sân be bé trồng cây khế chua và vài cây đu đủ bé tí xíu. Vy thấy bác Hải đang cắt tiết gà với chị Nga, con gái lớn của bác Hải. Chị Nga có cháu nhỏ 3 tuổi là bé Trà My, trông xinh xắn với đôi mắt to tròn dễ thương, nó cứ lăng xăng chạy qua chạy lại bên mẹ, nhiều khi chị Nga phát bực quát lên ầm ầm. Con bé sợ mẹ mắng lại ngoan ngoãn vào trong nhà nhưng chỉ được một lúc là nó lại chạy ra với mẹ.
Thấy Vy, bác Hải tươi cười gọi cô vào. Vy chào bác rồi đưa túi quả và phong bì cho Hằng bảo để lên ban thờ thắp hương cho bác trai. Nam đứng bên cạnh Vy chăm chú nhìn về mé trái bờ tường bao. Xong cậu nói khẽ vào tai Vy:
- Cậu có muốn nói chuyện với ma nữa không?
- Ma á? Vy trợn mắt nhìn Nam.
- Ừ, chồng bác Hải ấy. Bác ấy đang nhìn cậu kia kìa!
Vy giật mình làm rơi túi hành, rau thơm đang định mang đi nhặt phụ Hằng xuống đất, toàn thân nổi da gà.
- Nhìn bác ấy khắc khổ lắm. Nam tiến đến chỗ người đàn ông trung niên đang đứng, hỏi: Sao bác lại muốn nói chuyện với bạn cháu ạ?
- Bác chỉ muốn bạn cháu chuyển đôi lời cho con gái bác thôi.
- Bác muốn trực tiếp nói hay để cháu chuyển lời giúp ạ? Nam hỏi.0
- Để bác bảo vậy.
Từ khoảng trống vô hình trước sân, Vy thấy bóng một người đàn ông mờ mờ ảo ảo, không rõ nét xuất hiện. Đúng là bác ấy trông khắc khổ thật. Đầu bác ấy không thấy tóc, làn da nhăn nhúm, mặc cái áo và quần bộ đội đã bạc màu. Giọng bác ấy rất nhẹ, như cơn gió thoảng qua vậy:
- Cháu đừng sợ, bác là bố Hằng. Bác chỉ muốn cháu khuyên nó tìm hiểu kỹ cái người nó đang quen; vợ bác vất vả mấy chục năm rồi, bà ấy cũng nên tìm người bầu bạn tuổi già, bác chẳng giúp gì vợ con được cả, bác thật có lỗi! Bác nhìn Vy bằng một ánh mắt rất hiền nhưng trĩu nặng, rồi cái bóng mờ ảo biến mất rất nhanh. Vy còn chưa định thần được là mình đang tỉnh hay mơ giữa ban ngày thì Nam đã nhòm vào tận mặt:
- Chết đứng rồi cơ à?
- Không, chỉ là tớ… tớ… Vy ngập ngừng: Mọi việc diễn ra nhanh quá!
- Bác ấy vốn rất yếu, không có nhiều năng lượng nên không thể hiện rõ nét cho cậu nhìn được đâu, cố lắm rồi đấy!
- Nhưng tại sao lại nhờ tớ? Vy thắc mắc.
- Vì cậu là ‘‘con gà’’! Nam vừa ngoáy mũi vừa đáp gọn lỏn.
- Cậu muốn chết à?
- Tớ đùa! Ý tớ là vì cậu là người tốt, hơn nữa cậu nhờ có tớ làm ‘‘bảo kê’’, nên có thể giao tiếp được với người âm thôi.
- Vậy tớ nên cảm ơn cậu à?
- Dĩ nhiên rồi!
- Tớ đấm chết cậu thì có!
- Tớ có chết thêm lần nữa cũng chẳng sao. Giọng Nam mỉa mai: Mà cậu phải chuyển lời giúp bác ấy đấy nhé, không thì không xong đâu!
- Không xong là thế nào? Tự dưng Vy lại lạnh toát sống lưng.
- Đêm bác ấy sẽ đến hỏi cậu. Nam cười lớn: Một là người ta tưởng cậu bị điên, hai là biết đâu sau này cậu có thể trở thành thầy cúng, tiền vào như nước, chẳng cần tìm việc chi cho mệt.
- Cúng cái đầu cậu ấy! Vy quay ra lườm Nam.
- Sao lại đổ lỗi cho tớ?
- Tớ không cãi nhau với cậu nữa. Vy nói dỗi rồi nhặt túi rau rơi xuống đất lên, đi ra chỗ Hằng.
- Không phải gặp tớ là may mắn của cậu sao? Nam bần thần tự nói một mình: Đồ con gái đáng ghét!

************

Buổi trưa, có thêm đứa em họ và chồng của chị Nga phụ xây tới. Nhà tuy ít người nhưng không khí khá vui vẻ. Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong xuôi, Vy mới thủ thỉ với Hằng:
- Tối hôm nọ tớ thấy có anh nào đến chở cậu đi đâu thế?
- À, cũng mới quen thôi.
- Sao cậu chưa bao giờ nói với tớ nhỉ.
- Thực ra thì cũng quen biết sơ qua hồi còn làm ở công ty may, khi tớ chuyển công ty mới anh ấy có xin số điện thoại của tớ để nói chuyện làm quen. Hôm trước thì tớ đi uống nước cùng thôi!
- Cậu có thích không? Vy tò mò hỏi.
Hằng hơi lưỡng lự:
- Thấy có thiện cảm cậu ạ.
- Vậy là có thích rồi. Vy băn khoăn: Nhưng tớ có cảm giác anh này không tốt!
- Cậu đã gặp hay nói chuyện đâu mà biết! Hằng tỏ ý không hài lòng.
Chẳng lẽ lại bảo bố cậu nhờ tớ nói giúp thế à? Vy thầm nhủ, không biết phải làm sao bây giờ.
- Ý tớ là cậu cứ phải tìm hiểu kỹ càng, đàn ông bây giờ không tin tưởng được đâu. Biết đâu đang yêu đứa này lại tán đứa khác.
- Tớ biết mà. Hằng cười nhìn Vy: Cậu cẩn thận quá đấy, thế còn cậu thì sao?
- Tớ vẫn chưa yêu ai.
- Cậu yêu đi, rồi còn lấy chồng nữa chứ. Để lâu lại thành bà tổ cô thì chết.
- Cậu còn lâu mới lấy được chồng. Nam ngồi bên cạnh chế diễu.
Vy dù rất tức giận nhưng làm bộ không nghe thấy, bởi cãi nhau với Nam chẳng khác nào nói chuyện một mình, Hằng lại tưởng mình điên thì nguy mất. Mà có lẽ cũng đã đến lúc tìm người yêu rồi đấy nhỉ, suy nghĩ ấy bỗng lướt qua đầu cô nhanh như một tia chớp! Và phải làm sao để cho Hằng nhận ra người mà Hằng đang tìm hiểu kia không tốt bây giờ? Thật đau đầu!

*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro