Chương 9: Công việc mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ những cố gắng của mình, Vy đã được nhận vào thử việc tại một công ty tư nhân. Vy vui lắm, sau nhiều ngày tháng nằm dài chờ đợi, cuối cùng Vy đã được đi làm. Bên nhân sự đã gọi điện thông báo trúng tuyển cho cô. Hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt, Vy dậy sớm chuẩn bị quần áo, giày dép tinh tươm. Áo sơ mi trắng, quần âu đen và một đôi giày kín mũi màu kem tương đối thấp khoảng 3 phân. Vy vừa ngắm nghía trong gương vừa chỉnh lại trang phục cho gọn gàng.
- Cậu hôm nay khác hẳn đấy nhé. Nam ngồi trên ghế, trố mắt ra nhìn Vy.
- Tớ mặc thế này ra dáng dân công sở chứ gì.
- Ừ thì cũng được, nhưng trông hơi già. Nam bĩu môi.
- Đấy là cậu nhìn chưa quen thôi, đi làm phải thế chứ. Vy với tay lấy cái túi xách mua đã lâu mà chưa có dịp được sử dụng, cười tươi rói: Tớ đi làm đã nhé. Khi nào về tớ kể chuyện cho cậu nghe.
- Tớ không rảnh. Nam cau mày: Tớ đi chơi đây. Kệ cậu.
Vy dắt xe ra cổng, chào bố mẹ rồi phóng vù đi. Còn một mình Nam ngồi lại trong phòng, tay xoay xoay cái bút. Tuy mồm nói là đi chơi nhưng xem ra cậu cũng chẳng có tâm trạng. Vy đi làm rồi, từ nay sẽ ít có thời gian trò chuyện với cậu nữa, như thế kể ra cũng khá tẻ nhạt, nhưng cuộc sống của Vy là phải thế, không giống với cậu, một linh hồn rảnh rỗi! Rồi sau này Vy sẽ có người yêu nữa chứ, cậu sẽ không thể ở lại đây được, nghĩ đến lại bực mình. Nam quăng cây bút vào góc bàn, đứng dậy ra khỏi cửa!

*********
Vy đang ngồi trên ghế tiếp khách của công ty, cô khá căng thẳng, tay vẫn nắm chặt quai túi xách. Một chị nhân viên rót ly nước cho cô tươi cười:
- Em ngồi chờ lát giám đốc về. Hẹn em 8 giờ nhưng có lẽ phải đợi thêm một lúc. Em thông cảm nhé.
Vy đón lấy ly nước:
- Không sao đâu chị. Em đợi được ạ. Mà giám đốc tên gì vậy chị?
- Anh ấy tên Hùng. Tuy ngoài 40 rồi nhưng nhìn trẻ và phong độ lắm. Lát em sẽ thấy.
- Vâng. Vy uống một ngụm nước, cô thấy tay hơi run run, có lẽ vì hồi hộp quá.
Đây là công ty tư nhân làm về dịch vụ giao nhận, có khá ít nhân viên. Từ lúc Vy vào, đếm thấy khoảng năm, bảy người. Văn phòng khá chật, ngoài cùng để bộ bàn ghế tiếp khách, đi sâu vào trong là phòng làm việc được chia thành các bàn nhỏ, để máy tính, giá sách. Không gian tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, gọn gàng. Mọi người nhìn cô hơi ngạc nhiên chút rồi lại cắm cúi làm việc. Họ trao đổi công việc với nhau bỏ mặc Vy ngồi trơ trọi trên ghế. Cô thấy hơi lạc lõng và căng thẳng. Khoảng hơn 8 rưỡi, có tiếng xe hơi đỗ ngoài cửa. Một người đàn ông cao lớn, mặc sơ mi kẻ xanh nước biển, quần âu sơ vin, cũng trung trung tuổi nhưng rất phong thái bước vào. Khi giám đốc bước vào, chị nhân viên kia đi ra và bảo có người mới đến. Ông ta khẽ gật đầu rồi tiến đến chỗ Vy ngồi. Vy đang không biết xưng hô thế nào cho phù hợp thì người đàn ông mở lời trước:
- Em là người trúng tuyển mà bên anh đã gọi điện thứ 6 vừa rồi phải không?
- Vâng ạ. Vy nói, giọng hơi căng thẳng.
- Bên anh sẽ thử việc hai tháng, nếu em làm tốt thì sẽ được nhận vào làm nhân viên chính thức. Các điều khoản, nội quy, mức lương cụ thể  chị Thương sẽ hướng dẫn em.
- Vâng ạ.
Người đàn ông toan đứng lên nhưng như sực nhớ điều gì, ông ta nhìn Vy chăm chú:
- Mà em tên gì ?
- Dạ, em tên Vy ạ.
- Trước bên anh cũng có một nhân viên tên Vy, thật trùng hợp. Ông ta khẽ mỉm cười: Mọi người ở đây rất vui vẻ hòa đồng, cứ cố gắng chăm chỉ là được. Có gì không hiểu em cứ hỏi các anh chị đi trước.
- Dạ, em biết rồi ạ.
- Em đi theo chị Thương, chị ấy sẽ chỉ chỗ làm việc cho em. Nói xong giám đốc nhanh chóng bước đi, trông khá bận rộn. Mùi nước hoa phảng phất kể từ khi giám đốc bước vào còn thoang thoảng đâu đây. Nó làm cô cảm thấy mình bước vào một môi trường mới, đầy mới mẻ và lạ lẫm. Liệu Vy có thích ứng với công việc ở đây không nữa? Vy nghĩ bụng rồi nhanh chóng theo Thương đến bàn làm việc.
Tuy nhiên, Vy ngồi gần hai tiếng mà chưa được giao nhiệm vụ cụ thể. Cô không hiểu phải bắt đầu từ đâu và như thế nào. Cô chạy lại chỗ Thương hỏi:
- Em phải làm gì hả chị?
- Em cứ ngồi chờ lát nhé. Chị đang bận tính toán sổ sách. Thương liếc nhìn cô chưa đầy 2 giây rồi lại cắm mặt vào máy tính.
Vy đã phải chờ gần 2 tiếng rồi mà bây giờ lại kêu chờ thêm nữa. Vì là người mới nên cô đành quay lại chỗ ngồi, lòng không khỏi thất vọng.
Đến 11 giờ hơn, Thương mới quay ra bảo Vy:
- Xin lỗi đã bắt em phải đợi lâu, chị nhiều việc quá. Đây là bản báo giá mới nhất mà công ty X yêu cầu bên chúng ta gửi cho họ. Em cầm sang bên ấy và đưa luôn hóa đơn thanh toán đợt trước cho họ nhé. Thương nhìn lên đồng hồ:
- Cũng hơn 11 giờ rồi, em giao giấy tờ xong chắc phải hơn 11 rưỡi. Vì công ty không phụ cấp bữa trưa nên mọi người phải tự túc, làm sáng từ 8 đến 11 rưỡi, chiều từ 1 rưỡi đến 5 rưỡi. Chiều em nhớ qua công ty đúng giờ nhé.
- Vâng. Em biết rồi ạ! Vy đáp mà lòng không khỏi chán nản. Cô thấy mình như một chân sai vặt mới đúng. Nhưng sai vặt cũng là công việc, phải cố gắng lên. Cô tự nhủ bản thân rồi xem địa chỉ công ty X ở đâu để nhanh chóng giao giấy tờ cho họ. Trưa nắng chang chang, nhìn đường loang loáng mà mắt Vy hoa cả lên, có lẽ phải mua cặp kính râm chứ đi thế này không ổn. Khói bụi làm mắt Vy đỏ ngầu, cô liên tục lấy tay dụi mắt.

*********

Buổi chiều, tình hình cũng không khá khẩm hơn. Cô vẫn làm mấy việc lặt vặt rồi ngồi trơ ra cả buổi. Vy cố gắng làm quen hỏi chuyện mọi người nhưng họ còn mải làm, không trả lời cô. Vy thấy thật buồn cười, nếu đã không thiếu người thì họ còn tuyển cô vào làm gì? Hay đây là bước đầu để thử thách sự kiên trì? Có phải ai cũng ‘‘ngồi mát’’ ngay được đâu! Bây giờ tìm được một công việc cũng không phải dễ, phải cố gắng bám trụ mới được!
Ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, mọi người cũng đã cởi mở hơn với Vy, họ bắt đầu hỏi chuyện cô. Vy vui vẻ trả lời. Sếp thường hay ra ngoài tiếp khách, bàn chuyện làm ăn nên ít khi có mặt ở văn phòng, thường đôi ba tiếng là lại thấy sếp cắp cặp đi cùng đối tác. Kế toán là chị Thương, hơn Vy 8 tuổi, thủ quỹ là Mai, hơn Vy 5 tuổi, ngoài ra có 2 nhân viên nữ, tên Liên, Nguyệt và 2 nam phụ trách kho vận, tên Tiến, Tùng. Vy là gần trẻ nhất ở đây, chỉ sau  Nguyệt kém cô 1 tuổi.
Mai xinh và ăn diện nhất công ty. Dáng cao ráo, làn da trắng hồng và mái tóc xoăn bồng bềnh rất hợp mốt. Thỉnh thoảng đi công tác hay đi chung với sếp. Vy thấy mấy người còn lại hay xì xào bàn tán khi Mai lên xe với sếp. Vy cũng tò mò định hỏi nhưng thôi. Làm được hơn một tuần, thì cô mới vỡ nhẽ, Mai là bồ của sếp, hai người cặp kè với nhau cũng được gần 2 năm rồi!
Thương và 2 người nữa có vẻ ghen tị với Mai, tuy ngoài mặt không tỏ thái độ rõ ràng nhưng Mai đi khuất thì hay nói xấu sau lưng. Vy cũng lo lắng không hiểu liệu họ có nói xấu gì cô không. Vy vốn là người hiền lành, không thích bon chen đấu đá, nhưng cuộc sống có vẻ không đơn giản như cô nghĩ.
Vì Mai xinh lại được sếp chống lưng nên cũng khá đỏng đảnh, ra dáng tiểu thư cành vàng lá ngọc, luôn luôn tỏ ra sạch sẽ. Tay mà sờ vào chỗ nào có bụi bẩn một tí là y như rằng phải chạy đi rửa ngay. Mai thấy Vy mới vào, lại có vẻ nhu mì, nên hay sai lấy hộ chị cái này cái kia. Vy đôi khi cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không giúp cũng không được. Vy buồn cười nhất là hôm dọn lại tủ hồ sơ, khi quét trong gầm tủ thì có vài con gián chui ra. Mai hét lên như cháy nhà. Làm cả bọn tưởng xảy ra chuyện gì, Vy tháo giày gõ cho mấy phát, lũ gián chết tươi. Nếu có con chuột cống to bằng bắp tay chạy qua chân cô nàng, chắc Mai ngất cũng nên.
Đợt Vy vào làm, công ty trúng được vụ làm ăn lớn, để thưởng cho nhân viên, sếp đặt tiệc tại nhà hàng sang trọng. Ai cũng xúng xính bộ nọ, mốt kia nô nức như trảy hội. Mai mặc đầm ôm màu đỏ đô nhìn vô cùng nổi bật, cổ áo khoét sâu để lộ ra làn da trắng ngần và thềm ngực đầy lấp ló. Vy vẫn theo phong cách giản đơn, áo sơ mi xanh nhạt với chân váy dài màu đen. Thương và 2 người còn lại dù có đi giày cao gót, mặc đầm thì vóc dáng, thân hình cũng không thể đẹp như Mai.
Suốt buổi liên hoan, Vy thấy sếp và 2 anh Tiến, Tùng luôn nhìn Mai chăm chú. Sếp chắc hài lòng lắm, nhìn vòng một cũng no rồi! Mọi người lại xì xào bàn tán. Vy không biết uống rượu, nhìn sếp với hai anh kia cạn hết ly nọ đến ly kia cô thấy hơi căng thẳng, sợ họ ép uống một vài ly. Mai nhìn liễu yếu đào tơ vậy mà cũng tửu lượng không kém. Sếp rót ly nào là uống hết ly đó.
Tiệc tàn cũng phải hơn 10 rưỡi tối, cả hội rủ nhau đi hát karaoke tăng hai. Vy viện lý do nhà xa nên xin phép về sớm.

*******
Phố xá về đêm vẫn khá nhộn nhịp, những biển hiệu nhấp nháy, ánh đèn rực rỡ, dòng người xuôi ngược tấp nập làm cho nội thành như không ngủ về đêm… Thoát ra khỏi những ồn ào nơi phố thị, là con ngõ nhỏ im ắng nơi Vy ở. Hầu hết mọi nhà đã đóng cửa tắt điện. Dù đã bảo bố mẹ là sẽ về muộn, nhưng bố mẹ Vy vẫn có vẻ sốt ruột lắm. Cô thấy có mấy cuộc gọi nhỡ trong máy khi về nhà mới biết.
Vy lên gác, mở cửa. Cô hơi đau đầu, nằm phịch xuống giường. Nam ở đó từ bao giờ, nhòm vào tận mặt cô:
- Say hả?
- Không, tớ uống ít nhưng đau đầu. Vy đáp giọng mệt mỏi.
- Tưởng đi chơi phải vui chứ!
- Chơi cái con khỉ! Đi liên hoan. Mệt bỏ xừ! Vy gắt.
- Tớ chưa thấy ai như cậu, đi ăn mà cũng kêu ca được. Cậu không biết hưởng thụ gì cả.
- Ồ, tớ không cần. Vy lườm Nam: Mà mấy ngày nay mới thấy, cậu dạt đi đâu thế?
- Tớ cũng đâu có rảnh, cậu đi làm rồi tớ chơi với ai ở đây được! Nam đưa tay lên chống cằm.
- Chơi với con Móm ấy. Vy bật cười khanh khách.
- Cậu dám sỉ nhục tớ à? Nam tức tối, đi ra ghế ngồi.
- Này, dỗi rồi à? Tớ đùa mà. Có lẽ tớ sắp nghỉ việc đấy cậu ạ. Tha hồ ở nhà chơi với cậu!
- Sao cậu lại nghỉ việc? Nam tò mò hỏi.
- Chỉ là tớ cảm thấy không thích hợp mà thôi!
- Cậu lạ thật đấy. Lúc ở nhà thì kêu chán, bây giờ đi làm rồi lại muốn bỏ!
- Tớ cũng không hiểu nổi mình nữa. Vy nói dứt câu rồi vớ lấy cái chăn mỏng đắp qua người, ngủ thiếp lúc nào không hay.
Nam nhìn Vy ngủ một lúc lâu, thấy chăn xô ra ngoài khi Vy trở mình, Nam kéo lên đắp cho cô. Cậu chẳng thể giúp gì được cho cô được. Nam khẽ thở dài rồi như một làm sương mỏng biến mất vào bầu trời đêm đặc quánh, đen thẫm bên ngoài.

***********
Vì đặt chuông điện thoại hàng ngày nên Vy không dậy muộn, tuy nhiên đầu vẫn đau như búa bổ. Hôm qua, Vy ngủ mà quên không thay quần áo. Cô vẫn đến chỗ làm đúng giờ như mọi ngày mà hôm nay vẫn chưa thấy ai đến. Đợi một lúc, Thương mới đến mở cửa văn phòng. Văn phòng im ắng, không thấy bóng dáng giám đốc và thủ quỹ đâu. Không khí làm việc vẫn tẻ nhạt như mọi khi.
Làm được gần hai tuần, Vy xin nghỉ việc. Sếp thoáng chút ngạc nhiên nhưng chắc cũng đã quen, người ra người vào cũng không phải ít. Mọi người thì bình thản, chỉ có Nguyệt vẻ mặt hơi buồn. Ở đây Vy hay trò chuyện với Nguyệt nhất. Họ trao đổi số điện thoại cho nhau.
Lúc Vy nghỉ làm rồi, Nguyệt nhắn tin cho Vy kể về vụ Mai bắt cá hai tay với sếp và Tiến. Sếp không biết việc Mai cũng qua lại với Tiến. Tiến thì có vẻ ghen tuông nhưng không giám ra mặt vì sợ sếp. Thành ra chấp nhận chung người tình với sếp! Nghe như bộ phim tình tay ba của Hàn vậy. Vy cũng chẳng bận tâm, cũng chẳng lưu luyến gì công ty đó, nhưng có lẽ mùi nước hoa sang chảnh của sếp là dấu ấn đậm nét nhất. Kể cũng hơi kỳ cục nhưng hễ khi nào đi đâu, bắt gặp hương thơm giống như mùi nước hoa ấy, Vy luôn tự hỏi không biết giờ này mối tình tay ba giữa sếp, Mai và Tiến đi đến đâu. Liệu sếp có lấy Mai làm vợ không, hay Mai lấy Tiến và biết đâu họ cứ chơi trò đuổi bắt như một vòng tròn không có điểm bắt đầu và cũng không có điểm kết thúc! Mà thôi, đó là cuộc sống của họ, biết cũng chẳng để làm gì, Vy lại đang tất bật làm hồ sơ gửi đi vài nơi nữa. Mùi nước hoa cứ thế trôi xa, trôi xa mãi...

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro