Chương 8: Ra đi có đáng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay nắng nóng có vẻ gay gắt hơn mọi năm. Đến tháng 9 rồi mà tiết trời vẫn oi bức. Vậy là Vy vẫn ở nhà sau vài ba tháng chưa tìm được công việc thích hợp. Thấy Vy buồn, mặt mày ủ rũ, Nam cũng muốn trêu chọc cho cô bạn vui lên. Cậu thường kể chuyện cười cho Vy nghe nhưng xem chừng Vy chẳng còn tâm trí nào để ý nữa.
- Cậu sao thế?
- Tớ không sao. Vy thở dài. Chỉ là thấy trong lòng bức bối.
- Tớ hiểu mà. Cậu cứ từ từ, mọi việc sẽ ổn thôi. Nam tiến tới ngồi cạnh Vy.
- Tớ sợ. Sợ mình không đủ khả năng cậu ạ. Sợ làm bố mẹ tớ thất vọng. Sợ không bằng bạn bè.
- Ngốc! Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy chứ. Chỉ là cậu chưa có cơ hội thôi mà.
- Mấy năm nay kinh tế suy thoái, thất nghiệp nhiều lắm. Tớ sợ, có người mấy năm ra trường vẫn lông bông kia kìa. Tớ cũng tốt nghiệp được gần nửa năm rồi còn gì.
- Nhưng buồn thì có ích gì cơ chứ.
- Tớ biết. Nhưng tâm trí tớ bây giờ chả còn nghĩ được gì nữa. Vy nhìn Nam bằng ánh mắt nặng trĩu.
Nam nhòm vào tận mặt cô bạn, cốc nhẹ lên trán Vy:
- Mọi việc sẽ tốt đẹp lên thôi. Cậu phải có niềm tin vào bản thân chứ.
- Tớ sẽ cố gắng. Cậu đi chơi đi, nhìn tớ thế này thật chẳng ra làm sao cả.
- Thế tớ về qua ‘‘nhà’’ đã nhé. Lát tớ quay lại sớm.
- Ừ, cậu đi đi. Vy cố nở nụ cười để cậu bạn an lòng.
Nam vừa đi, Vy lại thở dài. Dù Vy đã rất cố gắng nhưng hình như vận may có lẽ vẫn chưa mỉm cười với mình. Làm hơn chục bộ hồ sơ rải đi các nơi, may mắn thì có một đôi chỗ gọi phỏng vấn, những nơi khác chẳng có tin tức gì. Vy vẫn đợi điện thoại của nhà tuyển dụng mà mãi không thấy họ thông báo trúng tuyển cho mình. Thời buổi công ăn việc làm khó khăn, cạnh tranh cao, người không có lợi thế ngoại hình, kinh nghiệm, các mối quan hệ xã hội như Vy thật khó để có được một công việc tốt, phù hợp với ngành mình học. Vy biết bố mẹ cũng rất lo lắng cho mình, thành thử Vy càng thấy buồn. Vy nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, ánh nắng gay gắt của buổi trưa làm mắt cô nheo lại. Vy với tay khép hờ cánh cửa để nắng đỡ chiếu vào nhà. Cô cầm tấm bằng cử nhân của mình lên ngắm nghía. Bốn năm đại học sao mà trôi nhanh thế. Công sức 4 năm để có được thành quả là tấm bằng như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không bình lặng, êm ả như những tháng năm ngồi trên ghế giảng đường. Nó xô bồ bon chen, khiến cô cảm giác lạc lõng, không định hướng nổi. Những khó khăn, gian khổ để có một chỗ đứng trong xã hội làm Vy mệt mỏi vô cùng. Nhìn tấm bằng mắt Vy nhòe đi. Vài giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã, Vy vội lấy tay quệt ngang. Nam đứng từ nãy bên ngoài, cậu vẫn chưa đi, thấy Vy khóc, Nam chợt thấy tim đau nhói. Cậu không thể làm gì để giúp cho Vy được, hai người ở hai thế giới khác nhau và có những ranh giới mà không thể nào bước qua được.

************
Buổi trưa, Vy ăn ít, chợp mắt một lát tỉnh dậy cũng đã gần ba giờ chiều. Vy với tay nhìn điện thoại ngao ngán rồi quăng nó vào một góc trên giường.
- Này, bạn hiền đi chơi với tớ đi.
- Sao hôm nay dịu dàng đột xuất thế, cậu làm tớ nổi da gà hết lên đây. Vy làu bàu úp gối vào mặt, không thèm liếc mắt nhìn Nam.
- Tớ có chỗ này hay lắm, tớ với cậu đi vãn cảnh cho đầu óc thư thái đi, cậu cứ ru rú suốt ngày ở nhà không phát khùng mới lạ. Nam lại mời mọc.
- Cậu nói kể ra cũng có lý. Tớ nghe cậu lần này, thế đi đâu bây giờ?
- Đi hóng gió!
- 3 giờ thì hóng gió cái gì. Nắng gay gắt thế này. Vy lườm cậu bạn.
- Ờ tớ quên, để chiều tối mát mát vậy. Tớ có điều đặc biệt này dành cho cậu. Nam hí hửng cười. Vy nhìn Nam có vẻ chột dạ. Ông bạn quái chiêu không hiểu đang có ý đồ gì nữa đây.

**********
Thấy con gái dạo này mặt mày ủ rũ, mẹ Vy cũng hết sức thông cảm, bà không giục giã hay khó chịu vì Vy suốt ngày ở nhà. Khi Vy xin phép đi chơi mẹ Vy còn hỏi có tiền đi uống nước với bạn bè chưa mẹ cho. Vy lắc đầu bảo mẹ có rồi. Vy thương mẹ lắm, mẹ cô bán hàng khô ngoài chợ, đi sớm về muộn, bố cô thì sức khỏe yếu, không làm việc nặng được, hay lấy hàng tại chợ đầu mối về cho mẹ cô bán, những lúc không lấy hàng thì ông lại chạy xe ôm bắt khách kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Giá như cô tìm được việc làm thì sẽ san sẻ phần nào gánh nặng kinh tế trên vai bố mẹ! Bằng không, Vy cảm thấy thật có lỗi với bố mẹ… 
Nam vỗ vai Vy: ‘‘Mẹ cậu là số 1 ấy. Nhanh đi thôi!’’
Cả hai phóng xe qua những con phố đông đúc tấp nập người qua lại. Vòng qua dốc cầu xuống phía dưới bờ sông, gió mát lộng làm đầu óc Vy thư thái hẳn. Cô chọn góc yên tĩnh ở phía dưới cùng quán nước mía, vừa uống nước vừa ngắm cảnh làm Vy tạm quên đi những lo lắng, phiền muộn.
- Cậu ngồi đây một lát, tớ dẫn thêm bạn đến nói chuyện với cậu cho vui.
- Bạn á? Vy đang ngậm cái ống mút rơi ra. Cô vừa tò mò lại vừa có chút gì sờ sợ.
Nam nói đi một lát mà cũng phải hơn nửa tiếng chưa thấy quay lại. Vy hơi sốt ruột, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng nhìn giờ trên điện thoại. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Cô toan định đứng dậy, thanh toán tiền rồi đi về thì Nam lại lù lù xuất hiện. Nam nhe răng ra cười:
- Xin lỗi để cậu phải đợi lâu. Hiện hình đi người đẹp!
‘‘Hiện hình’’, ‘‘người đẹp’’ ? Vy còn chưa hiểu chuyện gì thì mắt cô bắt đầu lờ mờ cảm nhận được cái gì đó xuất hiện trước mặt mình.
Một bóng người con gái mặc áo sơ mi trắng hơi mờ ảo rồi dần dần rõ nét. Cô gái đó còn rất trẻ, da trắng toát, khá xinh xắn nhưng vẻ mặt u buồn, mái tóc dài đen nhánh đến thắt lưng. Nhưng môi cô gái đó nhìn không được tươi tắn, nó hơi thâm đen, đôi mắt hơi lồi ra, quầng mắt cũng sẫm lại, quả là khá đáng sợ! Vy cứ tròn mắt ra nhìn, không nhúc nhích.
- Giới thiệu chút đi em. Nam ngồi đối diện với Vy, quay sang nhìn cô gái đó.
- Chào chị. Em tên Lam, 20 tuổi, nhà bên Kiến An. Cô gái đó cất tiếng nói nhẹ nhàng, mắt vẫn phảng phất nỗi buồn u ám. Anh Nam đã nhắc qua với em về chị.
- Chào, chào em. Vy hơi xúc động. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy người ở cõi khác.
- Cuộc đời em buồn lắm chị ạ. Lam bắt đầu kể: Bố mẹ em chia tay khi em còn nhỏ, em học kém nên tốt nghiệp xong cấp 3 là đi làm luôn. Em xin vào làm công nhân ở một nhà máy trên khu công nghiệp, ở đó em quen và yêu một người cùng dãy nhà trọ. Kể đến đấy, Lam khựng lại một lúc, có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng, có vẻ như Lam đang cố ngăn cho mình không khóc:
- Nó hơn em 4 tuổi, vì yêu nên em dọn về sống chung một nhà với nhau. Chuyện không có gì nếu như lần ấy em trót dính bầu, vì không muốn phá thai nên em giục nó để bàn chuyện cưới xin. Lúc bấy giờ nó mới lộ bộ mặt là một tên sở khanh chị ạ. Nó bảo bây giờ nó chưa có kinh tế, không thể lo cho vợ con được, một là em muốn ở với nó thì phải bỏ con đi, hai là muốn sinh thì tự nuôi con một mình. Em giận quá nên bỏ đi. Nó cũng không gọi điện hay bảo em quay về. Hơn nửa tháng sau em gọi cho nó thì có giọng phụ nữ nghe máy. Người đó kêu là người yêu của nó, bảo em tìm nó làm gì. Lúc ấy em vì quá đau khổ, không còn nghĩ được gì nữa nên đã nhảy cầu…
- Tội nghiệp cho em quá. Vy nghe chuyện mà mắt rơm rớm.
- Khi em nhìn thấy mẹ em khóc ngất bên xác mình, em nhận thấy mình dại dột quá, muốn ôm chầm lấy mẹ, nói lời xin lỗi mẹ nhưng nào có được nữa. Mẹ em thì cũng có tuổi rồi, nhìn dáng mẹ gầy gò, lam lũ mà em thấy mình thật bất hiếu. Lam quay ra nhìn về phía bờ sông đen thẫm, tiếng gió ù ù bên tai:
- Chỉ vì một kẻ không ra gì mà đánh đổi cả mạng sống của mình quả không đáng chị nhỉ?
- Giá như lúc ấy em suy nghĩ thoáng hơn thì có lẽ không phải day dứt như bây giờ. Vy thở dài. Cuộc sống này nhiều người bất hạnh thế, dẫu biết mỗi cuộc đời là mỗi số phận khác nhau, nhưng nghe sao mà não nề quá.
- Anh Nam bảo đi giao lưu cho vui mà em toàn kể chuyện buồn, thật áy náy quá. Lam khẽ mỉm cười.
- Không sao đâu em. Chị cũng chẳng có tâm trạng mà nghe chuyện vui được.
- Chị chưa xin được việc làm ạ? Em nghe anh Nam kể như vậy. Cứ nỗ lực rồi sẽ thành công, chị còn cả một tương lai trước mắt, đâu như em với anh Nam bây giờ là hai kẻ vứt đi rồi.
- Sao em lại hạ thấp hai anh em mình thế. Nam trợn mắt nhìn Lam.
- Thì hỏng hẳn rồi còn gì nữa anh. Lam tủm tỉm.
- Nhưng em nói thế cứ thế nào ấy. Nam làu bàu.
- Em ấy nói có lý đấy. Cậu là hỏng hẳn rồi. Vy cười phá lên. Bất giác cô ngẩng mặt lên nhìn. Có vài ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn về phía mình, Vy hơi xấu hổ. Đúng ra là có 3 người đang nói chuyện với nhau nhưng người ta chỉ nhìn thấy có một mình cô đang độc thoại.
Nam nhếch mép cười:
- Đáng đời cậu. Người ta tưởng cậu bị điên kia kìa.
- Về tớ bóp chết cậu.
- Nhìn cậu như con mèo hen thế kia thì bóp được ai. Nam châm chọc.
- Em cũng nghĩ thế đấy chị ạ.
- Thấy chưa, cậu đã thấy chưa. Không phải một mình tớ nói nhé. Nam đắc ý cười lớn.
- Em là phụ nữ phải bênh chị chứ. Vy nhìn Lam bằng ánh mắt không hài lòng.
- Ồ, em xin lỗi. Thật áy náy quá!!! Lam đưa tay lên che miệng cười: Giá mà em cũng có được người bạn vui tính như chị nhỉ!
Gió ngoài sông vẫn đưa vào mát lộng, Vy thấy lòng thanh thản và nhẹ nhõm hẳn. Sẽ có ánh sáng phía cuối con đường hầm. Chỉ đơn giản là người ta có đủ kiên trì và nỗ lực đi tới tận cùng hay không thôi. Thất nghiệp thì sao chứ, nó cũng chỉ là một trong muôn vàn thử thách mà có lẽ cuộc đời của bất cứ ai cũng phải trải qua. Vy thầm cảm ơn Nam vì nhờ cậu cô phải biết trân trọng những gì mà mình đang có, không nên vì một khó khăn nào đó mà buông xuôi tất cả! Phải mạnh mẽ lên!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro