Chương 6: Tớ muốn lấy vợ =)))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 rưỡi tối, đi dạy thêm về, vừa chào bố mẹ được một câu là Vy leo tót lên gác ngay, một cảm giác háo hức lẫn hồi hộp đang trỗi dậy trong lòng: Ngày Vy lĩnh tháng lương dạy thêm đầu tiên! Quăng túi xách lên giường, Vy rút chiếc phong bì đựng tiền mà cô Mai, mẹ cậu nhóc mà Vy dạy đưa ra ngắm nghía, xoay lên xoay xuống, sau đó cô nhẹ nhàng bóc phong bì ra: hai tờ 500 nghìn mới cứng và 2 tờ 100 nghìn nữa, tổng cộng là 1,2 triệu. Ngó trái ngó phải không có ai, Vy cầm tiền tiến đến bàn học, lật quyển sách ở giữa chồng sách dày cộp trên giá sách, Vy nhét mấy tờ tiền vào. Sao tay hôm nay lại run run thế không biết…Vy thầm nhủ trong khi cho tiền vào nơi bí mật. Bất ngờ có tiếng người hét lên:
- Chết nhé, bắt quả tang lập quỹ đen!
Vy giật mình quay lại:
- Quỹ …quỹ đen nào? Vy bối rối .
- Lại còn chối, nhìn thấy hết rồi. Nam huýt sáo, nhìn vào tận mặt Vy: Thế mà lúc nào cũng bảo ‘‘Tớ nghèo lắm toàn tiền lẻ thôi.’’
- Thì thật thế mà, giờ mới có tiền chẵn đấy chứ. Vy phân bua.
- Ai nói mấy tờ tiền lúc nãy, giả nghèo giả khổ mãi. Nam nhếch mép cười. Cậu ta lôi cái ghế ngồi đối diện với Vy, cứ như đang trong một cuộc thanh tra tiền bạc vậy. Mà cũng thật lạ, không hiểu sao Vy lại cảm thấy lúng túng như một kẻ đang lén lút làm việc xấu và bất chợt bị phát hiện ra.
- Thì có gì đâu…Vy cười trừ: Thế thích gì mai tớ khao?
- Cậu mà cũng đòi khao á?
- Thì gọi là có thôi.
- Thế mà bảo khao. Này nhé, đồ ăn thì tớ không xơi được, quần áo thì cậu có nước sạt nghiệp.
- Thế game thì sao ? Vy gợi ý.
- Tớ cũng không nghiện, cậu không thấy từ lúc tờ đến đây tớ có động vào máy tính của cậu mấy đâu.
- Ăn không thích, chơi cũng không thích. Vậy cậu thích gì đây ? Hay thích đi tu ?
- Không, hâm à! Thực ra tớ thích...
- Thích gì ? Nói nhanh.
- Thích...thích...Nam ngập ngừng.
- Nói đi, cứ ậm à ậm ừ mãi ! Vy nôn nóng.
- Thích...lấy vợ !
- Lấy vợ ? Vy kéo dài mỏ : Lấy ai ? Mà ai chịu lấy cậu ?
- Không biết, cậu tìm giúp tớ đi.
- Này ! Vy cau mày : Cậu thần kinh đấy à ? Tự dưng lại đòi cưới vợ. Mà ai chịu lấy ma cơ chứ ?
- Cậu mà không tìm được cho tớ thì cậu phải lấy tớ !
- Hôm nay đầu óc cậu có vấn đề rồi đấy. Biến mau !!! Đùa cũng phải có giới hạn thôi chứ.
- Cái khác thì đùa được, chứ chuyện tình cảm ai lấy làm trò đùa cơ chứ !
- Cậu điên thật rồi. Vy trợn mắt nhìn Nam và bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh không mấy hay ho gì. Trong đám cưới, khung cảnh u ám với lèo tèo dăm ba người đại diện hai họ, một mình cô dâu đứng đó, trơ trọi...bên cạnh là tấm ảnh cưới chỉ có một người ! Thật khủng khiếp !!!
- Ê, nghĩ gì mà mặt đần thối ra thế ?
- Không phải việc của cậu ! Mà đang yên đang lành sao tự dưng đòi cưới vợ ?
- Chả biết, dạo này vào mùa cưới hay sao mà đi đâu cũng gặp đám cưới nên thấy trong lòng xốn xang thôi…
- Hóa ra cậu đua đòi theo phong trào à ?
- Cũng không hẳn thế, chỉ là cô đơn quá mà... Nam nhún vai.
- Ui trời, cô đơn gì chứ ? Thật không hiểu nổi cậu nữa, mua cho cậu mấy hình nhân nhé ? Vy vừa nói vừa đập đập cái ngối chuẩn bị đi ngủ.
- Không, người thật chứ mấy đồ hàng mã thì ai thèm.
- Tớ không rảnh mà làm tư vấn viên tình yêu cho cậu, ra chỗ khác mà lải nhải, tớ đi ngủ đây. Nói xong Vy kéo chăn trùm kín mặt và gọi với ra ngoài : Tiện thể tắt hộ tớ bóng đèn nhé.
- Này, từ từ hãy ngủ chứ. Nam kéo chăn ra khỏi mặt Vy : Giúp tớ đi!
- Trời, cái gì thì có thể xem xét được chứ cái khoản này thì tớ đi đầu xuống đất thôi...Vy giằng lại chăn rồi trùm kín trở lại lên mặt.
-  Năn nỉ đấy...Nam lại kéo chăn ra khỏi mặt cô bạn đang bị cơn buồn ngủ kéo đi xềnh xệch.
- Cậu hết thuốc chữa rồi, tớ cũng năn nỉ cậu đấy, cho tớ ngủ đi, tớ mệt quá rồi.
- Giúp tớ đi rồi hãy ngủ.
- Để mai đi, giờ tớ nghĩ không nổi nữa. Vy làm bộ mặt nhăn nhó ngước lên dò xét thái độ của Nam. Chừng vài giây suy nghĩ, cậu ta xem chừng có vẻ xuôi xuôi :
- Được rồi, tha cho cậu, nhớ mai nghĩ cách giúp tớ đấy. Nếu không thì cậu hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy. Tớ đi đây.
- Cậu ta điên thật rồi, cái gì mà trách với chả nhiệm. Vy lẩm bẩm. Không biết lại dở chứng gì nữa đây? Thật là khó sống với cậu ta.

**************

Những cơn gió lạnh thấu xương đã tràn về lúc nào không hay, phủ kín nền trời là màu mây xám khiến cho khung cảnh thêm phần u ám. Không hiểu sao Vy lại đến đây, trơ trọi giữa những ngôi mộ hoang vu trong khi gió đang rít lên từng hồi cuốn theo lá khô rơi đầy xuống đất...Vy co ro vì lạnh, áo khoác của cô đâu rồi ??? Vy cảm thấy ngạc nhiên quá đỗi thì bỗng giật mình vì tiếng nhạc ầm ĩ được phát ra ở phía sau, hai chiếc loa thùng đập rung cả đất, đám đông lố nhố cười cười nói nói xé tan sự tĩnh lặng vốn có. Ơ, Minh, Thảo, sao hai đứa nó lại có mặt trong đám đông thế nhỉ ? Vy chưa kịp gọi thì hai đứa đã tiến lại, mỉm cười và nhét vào tay Vy hai chiếc phong bì : Chúc mừng mày nhé !!!
Chúc mừng ? Vì cái gì cơ chứ ? Vy đứng ngây người ra chưa hiểu sự việc kỳ cục này là thế nào thì có tiếng nói khe khẽ bên tai : ‘‘ Em yêu !’’
Cô giật thót mình quay lại. Thánh thần thiên địa ơi, Nam đang nhe răng ra cười, cười tươi roi rói. Mặt Vy méo xệch đi...
- Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt thế ? Hôm nay là ngày vui của chúng ta mà !
- Em á ? Vy trố mắt nhìn Nam, thôi chết rồi, không tìm được người yêu cho cậu ta nên Vy đáng thương được chọn làm vật thế thân đây. Không thể như thế được, Vy bỏ chạy và hét lớn : Không...không !!! Vy chạy, chạy thục mạng, chạy như điên, qua được vài dãy mộ, Vy ngoái lại thì đoàn người đang rầm rập đuổi theo, gọi ý ới. Điên mà để cho họ bắt ! Cô lao ra đường quốc lộ, hô hoán nhưng những chiếc xe cứ vù vù chạy qua mà không để ý đến lời cầu cứu của cô. ‘‘Mình đã chết đâu cơ chứ!’’. Vy lẩm bẩm trong miệng, còn khuôn mặt khổ sở, ướt đẫm mồ hôi... Cô chạy, chạy mãi vượt qua cả chiếc xe bò kéo, rồi qua cả một tốp học sinh đang đạp xe. Gió lạnh quá, không chịu nổi nữa rồi... Chân Vy không thể nhấc lên được nữa... Một xe tải chở nguyên vật liệu bị mất lái, hú còi inh ỏi rồi lao lên vỉa hè, làm đống cốp pha rơi rào rào xuống đường, chắn hết lối Vy đang chạy, bực thật, đám người sắp đuổi đến nơi rồi, hoảng quá Vy trèo lên đống gỗ ngổn ngang để thoát thân, giầy mắc phải đinh không rút ra được, thôi thì kệ, vất chiếc còn lại cho có đôi, cô phi chân trần trên đất, sao giống cảnh rượt đuổi trong phim hành động thế nhỉ ? Mơ thôi, chỉ là một giấc mơ thôi, Vy tự trấn an mình trong khi vẫn thục mạng chạy, mệt lắm rồi, thở không ra hơi nữa, chết mất...Cô lảo đảo, ngã xuống đất và không còn cảm nhận gì nữa...

************
Vy giật mình tỉnh giấc, khung cảnh yên ắng và cô đang nằm trong căn phòng bé nhỏ, ấm áp của mình...Vy ngồi dậy cho tỉnh táo và bước xuống nhà rồi gọi to bố mẹ, nhưng không có ai, mới sáng sớm mà mọi người đã đi đâu hết cả rồi, Vy lò dò lê đôi chân nặng trĩu vì ngái ngủ của mình xuống đất, bụng sôi lên òng ọc. A, cái bánh ! Vy reo lên và vớ lấy cái bánh để trên bàn mà chưa kịp đánh răng rửa mặt gì cả, nhai nhồm nhoàm... Bất chợt mùi thơm phức của trứng chiên tỏa ra làm cô không thể tập trung vào cái bánh trên tay được nữa, cô tò mò vào bếp. Ôi, Nam ! Cậu đang làm gì thế này ? Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vy, Nam cười trìu mến :
- Sao dậy sớm thế bà xã, ngủ thêm một chút đi...
- Bà…bà..xã...Vy lắp bắp : Không, chuyện kinh khủng thế này không thể xảy ra được. Vy quăng cái bánh và lao ra khỏi cửa.
- Em yêu, đi đâu thế, đã ăn sáng đâu ?
- ‘‘Em yêu’’ nghe mà muốn nổi da gà, thật đáng ghét, giờ thì cậu ta ám mình cả đời rồi...Vy không đáp không rằng cứ thế chạy ra khỏi nhà, cô vừa chạy vừa khóc, mải chạy mà không chú ý đến chiếc xe máy đang lao tới...Vy cách nó chưa đến một mét... Râầm !!! Tất cả trở nên tối đen !

*********
- Này, dậy đi, 9 giờ kém rồi đấy.
- Đau đầu quá... Vy lẩm bẩm trong miệng.
- Sao thế ?
- Á á á...
- Sao thấy tớ lại hét lên thế. Nam làu bàu : Giật cả mình!
Vy trùm chăn kín mặt, không nhúc nhích. Nam kéo chăn ra:
- Điên à, cậu sao thế ?
- Tớ không biết nữa...Vy rụt rè mở chăn : Hình như tớ gặp ác mộng thì phải.
- Vậy à ? Ờ, mà xem này, hình như cậu khóc đây này ?
Vy đưa tay quẹt ngang mắt, đúng là có nước mắt thật.
-  Mơ gì mà khiếp thế ?
- Chắc tại xem phim kinh dị đấy.
- Yếu mà còn đòi ra gió, trông mặt xanh rớt ra rồi kìa.
-  Không sao, lấy hộ tớ cốc nước, khát quá!
- Đây, uống đi. Nam chìa cốc nước về phía Vy, hỏi:
- Thế đã tìm ra cách gì giúp tớ chưa ?
Đang nhâm nhi ly nước bất chợt nghe đến câu nói này tự dưng Vy phun hết cả nước ra ngoài .
- Uống nước mà cũng sặc.
- Làm gì có cơ chứ, tớ thề với cậu việc gì thì giúp được chứ việc này thì tớ xin hàng thôi. Vy nhăn nhó.
- Thế mà bảo... Nam làm mặt giận quay đi chỗ khác.
- Thực sự thì không có ai phù hợp cả đâu, mà cậu đừng bắt tớ làm vật thế thế thân nhé.
-  Trêu cậu thôi. Cậu á? Tớ cóc cần. Nam bĩu môi quay lại phía Vy : Mà tự dưng đến hôm nay lại hết hứng lấy vợ.
- Ừ, tớ thấy cứ thế này lại hay. Chẳng phải bận tâm cho mệt óc, nhỉ ? Vy cười tươi như trút được gánh nặng trên vai.

- Yêu cầu người khác giúp mình một việc không bao giờ có thể thành hiện thực thì đúng là quá viển vông ! Nam mở cửa sổ to hơn, làm những tia nắng rọi vào phòng, mang theo chút gió lạnh của những ngày đầu đông : Khi người ta biết hối tiếc thì tất cả mọi thứ đã quá muộn rồi, tớ đã là con người của quá khứ, không như cậu, là con người của hiện tại và tương lai.
- Triết lý gớm
- Cậu đừng tưởng tớ chỉ biết ăn chơi nhảy múa, dù không học giỏi tớ cũng tốt nghiệp cao đẳng rồi nhé.
- Tớ nào dám chê cậu. Vy loay hoay gấp chăn gối trong khi Nam vẫn nhìn ra cửa sổ. Cậu ta vươn vai quay lại phía cô :
- Mà này.
- Sao?
- Mơ gì thế, kể tớ nghe coi.
- Mấy thứ vớ vẩn ấy mà, có gì đâu.
- Vớ vẩn á ? Mắt Nam sáng lên.
- Không, cậu toàn nghĩ linh tinh, biến dùm cho tớ nhờ, nhanh !
- Còn lâu, kể đi rồi biến, không thì đừng hòng. Cậu ta leo tót lên giường : Sao mặt cậu lại đỏ như vậy ?
- Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, biến khẩn trương. Vy gào lên và chạy thục mạng xuống nhà.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro