Chương 5: Bay lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, Vy đang dọn dẹp lại bàn học tiện thể lôi quyển sách toán lớp 9 mới mua ra xem lại. Vì giờ chưa xin được việc làm nên có lẽ đi dạy thêm là công việc thích hợp nhất với Vy trong thời điểm này. Qua trung tâm gia sư, Vy nhận dạy một học sinh lớp 9, nhà ở đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, từ nhà Vy tới đó hơn chục cây số. Lật lại quyển sách, Vy xem qua chương trình cải cách mới ra làm sao, về căn bản kiến thức cũng không khác trước là mấy...Nắng xuyên qua cửa sổ làm mắt Vy nheo lại, cô với tay khép hờ cánh cửa và đưa mắt nhìn lên cao. Những đám mây trắng xốp trôi chậm chạp trên nền trời xanh biếc làm cô liên tưởng đến đủ thứ. Đang miên man theo dòng suy nghĩ, thì bất chợt giọng nói quen thuộc lại cất lên phía sau:
- Ê, nghĩ gì mà mặt đần thối ra thế. Nam đang đứng ngó lên trên trời xong lại nhìn Vy, mặt tỏ ý không hiểu.
Vy quay lại nhìn, đáp một cách uể oải:
- Đói!
- Đói thì liên quan gì đến việc cậu nhìn lên trời và câu hỏi của tớ?
- Có chứ.
- Không hiểu?
- Này nhé, cậu có nhìn thấy đám mây to đùng phía tay trái tớ không?
- Có, nhưng vẫn chẳng hiểu.
- Thế cậu thấy nó giống hình gì nào?
- Ờ, để xem nào...giống cái gì á? Như mớ bòng bong!
- Còn tớ lại thấy nó giống hình cái nồi lẩu, có cả mấy gói mì tôm bên cạnh nữa kìa...
- Đúng là tâm hồn ăn uống, thế vẫn chưa ăn gì à?
- Ăn rồi nhưng vẫn đói.
- Người bé mà ăn nhiều khiếp!
- Có thức ăn dự trữ này. Vy lôi trong ngăn bàn ra thỏi kẹo dâu tây, chìa về phía Nam:
- Ăn không?
- Biết rồi còn phải hỏi.
- Tớ quên mất, nhưng dù sao vẫn phải giữ phép lịch sự chứ! Vy bóc một viên kẹo bỏ vào miệng:
- Lấy lại được quần áo chưa mà sao vẫn mặc đồ đi mượn thế?
- Dĩ nhiên là lấy được rồi. Tớ còn cho mấy thằng "che lá" ít hôm nữa...Nam tựa lưng vào bàn học, nói một cách hả hê: Tớ mà lại!
- Vậy sao không mặc đồ của cậu đi?
- Mặc lâu lắm rồi, không thích nữa.
- Có mới nới cũ. Vy vừa nói vừa xoay xoay cây bút trên tay: Mà này, vụ quần áo của thằng em tớ xử lý ra sao đây? Hôm qua nó lục tủ kêu có trộm vào nhà lấy mất đồ của nó kia kìa. Nó mếu máo nhìn tội nghiệp lắm!
- Cái này thì... Nam thoáng chút ngập ngừng, cậu ta làm bộ mặt ngơ ngác quay đi chỗ khác.
- Sao im re thế. Bảo đền cơ mà, đền đi. Vy nói một cách dồn dập xem cậu ta xử lý ra sao.
- Thì cậu cũng biết tớ đào đâu ra tiền, mà có đào cũng không ra. Với lại ma thì cũng có quy tắc của ma. Không được ăn cắp ăn trộm, dù tớ có khả năng đặc biệt thì tớ cũng không thể làm những việc như thế, tớ mà làm vậy tớ sẽ không được siêu thoát, mãi mãi là một hồn ma lang thang vô định, vô cùng cô độc và đau khổ.
- Ô hay, tớ có bắt cậu đi trộm cắp gì đâu, mếu máo cái gì, nhưng dù sao cố mà nghĩ cách trả lại đồ cho em tớ, nhìn bộ mặt khổ sở của nó trông tội nghiệp lắm.
- Hay là...
- Nói nhanh, cậu lâu la quá đấy. Vy quát nhưng kì thực đang cười thầm trong đầu, lâu lắm mới có dịp dọa cậu ta một trận.
- Cho tớ...nợ!
- Nợ? Vy kéo dài mỏ: Nợ đến tết Công-gô cậu mới trả tớ chắc!
- Thế giờ cậu bảo tớ phải làm sao? Nam lấy tay giật giật tóc mái, rồi lại vò vò, điệu bộ mỗi khi cậu ta cảm thấy lực bất tòng tâm ở vấn đề nào đó.
- Nể cậu là bạn tớ nên tớ sẽ cho nợ, nhưng nợ đến một lúc nào đó cũng phải trả đúng không?
- Ờ, đúng.
- Nhưng cậu lại cũng không có khả năng thanh toán.
- Đúng nốt. Nam trừng mắt nhìn Vy: Muốn gì thì nói nhanh, không phải vòng vèo nhé.
- Vy cười lớn: Hiểu ý tớ đấy! Bố mẹ tớ phải về quê mấy hôm nữa mới ra, nên nhà cửa không có ai coi sóc...
- Bắt tớ làm việc nhà á?
- Ai dám bắt cậu đâu, làm trừ nợ thôi mà, dù sao cậu nhàn nhã quá cũng đâu có tốt, phải không nào?
- Cám ơn đã nghĩ dùm tớ, thật là...
- Mà nói thật, lúc gặp nhau, chẳng phải cậu bảo sẽ giúp tớ làm việc nhà sao?
- Thì...biết thế!
- Giờ tớ tạo công ăn việc làm cho cậu thôi.
- Được rồi, nói mãi, làm thì làm...Nam lại đưa tay vò tóc, lần này thì nó bù xù như mớ giây lộn trên đầu.
- Lát nữa bắt đầu luôn nhé.
- Làm những gì nào? Nam thở dài ngao ngán.
- Hăng hái lên nào! Đây, những việc cần làm trong ngày hôm nay tớ lên danh sách hết rồi .
- Một, hai, ba...sao lắm việc thế này?
- Bình thường thôi mà, có gì đâu, ok nhé?
- "Ô" với chả "kê"! Thế cậu đi đâu?
- Đi làm lấy tiền mua đồ trả cho em tớ thay cậu.
- Đã xin được việc rồi à?
- Chưa làm thêm thôi.
- Làm gì?
- Dạy thêm. Vy đáp gọn lỏn rồi bỏ tiếp một viên kẹo vào mồm: Nhanh bắt đầu công việc nhé, giờ tớ phải xem lại toán 9 đã.
- Xem lại? Trốn việc thì có.
- Trốn đâu, đi đâu trốn? Mà thôi, không lằng nhằng nữa, làm đi! Vy nói mà như ra lệnh.
Đầu tiên, quét và lau nhà:
- Quét nhẹ thôi, bụi thế kia cũng bằng hoà, nhớ moi kỹ gầm tủ, gầm bàn nhé.
- Nói thế thì làm giúp tớ luôn đi. Nam chau mày nhìn Vy.
- Tớ chỉ nhắc nhở thôi. Vy cười mắt chớp chớp ngây ngô. Nam lườm Vy rồi miễn cưỡng cầm chổi hất một đuờng dài. Quét xong cậu ta uể oải cầm cây lau nhà nhúng vào xô nước, xong kéo tới kéo lui xuống nền nhà. Thấy bộ dạng ấy của Nam , cô bạn cau mày bảo:
- Trông cậu làm chán quá, chẳng tự nguyện gì cả. Để tớ làm! Vy giằng lấy cây lau nhà: Cậu về đi.
Nam ngồi phịch xuống ghế, không nói gì. Được một lát cậu ta lên tiếng phá đi bầu không khí im lặng:
- Việc tiếp theo đi!
- Được rồi, mang quần áo đi phơi, tớ giặt xong rồi đó. Lộn trái trước khi phơi cho đỡ bạc màu.
Nam cười ranh mãnh, chỉ tay vào cái áo nịt ngực với mấy quần chíp: Cái này có phải lộn trái không?
- Hâm à! Vy đỏ mặt quay sang chỗ khác.
Thấy được sự lúng túng của Vy, Nam có vẻ thích thú lắm. Lần này xách xô quần áo mà không thấy "ý kiến ý cò" gì.
- Phơi xong rồi, việc tiếp theo đi!
- Lôi Kẹo bông ra tắm. Nó giờ hôi ghê cơ.
- Móm, lại đây! Nam xắn tay áo, tay vấy vẫy về phía con chó nhỏ. Móm ngoe nguẩy đuôi theo Nam vào nhà tắm. Tiếng nước loạch xoạch và tiếng Nam gào lên:
- Mày đứng yên dùm tao cái nào, đừng quẫy đuôi loạn xạ như thế chứ.
- Nhanh! Vy giục: Bế nó ra ngoài sân không ướt hết nhà bây giờ.
- Việc tiếp theo! Nam lại gào lên.
- Bình tĩnh, nghỉ chút đi.
- Không cần thiết, nói nhanh lên.
- Được thôi, quét giùm tớ cái sân, mưa xong lá rụng nhiều khiếp.

***************
Nam cầm chổi và hất nhẹ nhàng, lá dần được gom lại thành một đống lớn. Vy ngồi ở thềm cửa, tay cầm quyển sách, thỉng thoảng lại ngước mắt lên nhìn cậu bạn. Lúc này, Vy có cơ hội quan sát Nam kỹ hơn, áo phông trắng, viền cổ và tay màu đen với quần kaki lửng (vì cậu ta cao hơn cu Đức nên thành ra cái quần dài qua đầu gối một chút) trông như học sinh cấp 3 vậy. Mà thực ra có lẽ người đẹp nên mặc gì cũng đẹp hết! Có khi Nam phối đồ theo phong cách cái bang luộm thuộm, cộng với mái tóc bù xù của cậu lại tạo thành trào hottrend cũng nên! Vy gật gù nghĩ bụng.
Dưới những tia nắng mặt trời, Nam như mang một vẻ đẹp khác lạ, giống một thiên thần vậy... Chả hiểu sao lúc đó Vy lại có suy nghĩ mộng mơ như thế. Nam ngước mắt lên nhìn, ánh mắt Vy và Nam bắt gặp nhau, cô giả vờ nhìn đi chỗ khác. Nam vừa quét vừa nhếch mép cười:
- Thích thì cứ nhìn, lại còn làm bộ.
- Gớm, ai thèm nhìn chứ. Cứ như là minh tinh không bằng ấy. Vy gấp quyển sách lại.
Bất chợt thấy bóng người và tiếng xì xầm của thằng bé con ở ngoài cửa: Ê, tụi mày, chổi đang nhảy múa kìa, lại đây mà xem...nhanh lên. Lại có tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tụi trẻ đang gọi nhau ra xem hiện tượng mà chúng cho là vô cùng kỳ lạ ấy. Bị phát hiện thì nguy! Vy bỏ vội quyển sách xuống, chạy lại giằng cây chổi trên tay Nam :
- Đưa cho tớ, có người nhìn thấy rồi. Vy cẩm chổi, huơ huơ vài nhát, miệng gào lên hát để đánh lạc hướng. Độ dăm ba phút thì lại có tiếng xì xà xì xồ:
- Đồ bốc phét, chổi nhảy múa đâu? Mày hoa mắt à? Lần sau còn làm mất thời gian của tao thì cho ăn đòn đấy.
- Rõ ràng là em thấy thật mà....
- Thằng Quang, thằng Tiến, lôi nó về cho anh, nhanh...
- Nhưng...
- Nhanh! Tiếng dép loẹt quẹt khua trên đường nhựa, rồi tiếng cãi nhau chí choé của tụi trẻ con cứ xa dần, xa dần...
- Hú hồn. Vy thở phào nhẹ nhõm: Cậu chỉ nên làm việc vặt trong nhà thôi.
Nam quay ra phía cổng nhìn:
- Không sao, lần sau cẩn thận là ổn thôi. Nói xong, cậu ta tựa lưng vào thân cây, mắt ngước nhìn lên tán lá phủ một màu xanh mướt. Nam đang chăm chú nhìn một thứ gì đó.
- Này. Vy tiến lại gần, nhìn Nam : Đang nhìn gì thế?
- Lá! Nam đáp gọn lỏn.
- Sao lại là lá?
- Lại đây và nhìn theo hướng tớ chỉ.
Vy nhìn theo hướng tay Nam : Tớ chẳng thấy gì đặc biệt cả
- Thấy cái nhánh cây kia không? Cái lá ở phía cuối cùng đó!
- À, thấy rồi.
- Không biết con gì cắn mà tạo thành hình mặt người đang cười toét miệng.
- Chỗ kia là 2 con mắt, phía dưới là cái miệng méo xẹo chứ gì. Vy cười: Trông cũng hay ho đấy.
- Tớ hái xuống nhé.
- Thôi, hái xuống làm gì. Vy xua tay. Nhưng nếu có thể thì.....
- Sao vậy?
- Cậu dẫn tớ lên nhìn tận mắt cái lá đó.
- Cậu thì có vẻ hơi... nặng đó! Nam đưa mắt nhìn Vy lưỡng lự.
- Thử mới biết được chứ, hôm nọ cậu mới nạp "năng lượng" , ăn nhiều sét thế cơ mà.
- Thì biết thế... Nam xoè tay : Đưa tay cậu đây.
Vy chìa bàn tay khẳng khiu và nhỏ bé của mình lại phía cậu bạn. Nam nắm tay Vy và nhấc người hướng lên phía trước...Vy nín thở chờ đợi cảm giác được lơ lửng trên không trung và ngắm nhìn mọi vật phía dưới. Mọi thứ chắc là sẽ rất tuyệt...
- Cậu nặng quá, không bay lên được. Nam nhăn nhó.
- Thử lại đi! Vy khẩn khoản.
- Không được mà, nặng quá. Nam gồng mình, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Chân Vy vẫn ở nguyên vị trí cũ, không xê dịch một phân.
- Chắc nạp chưa đủ năng lượng.
- Để tớ nghĩ đã nào, chờ chút nhé.
- Đi đâu thế? Vy tò mò hỏi.
- Nhanh thôi, ngồi đợi tớ một lát. Nói xong Nam lại vụt mất. Thật khó đoán được cậu ta đang suy nghĩ gì.
Độ mươi mười lăm phút, Nam quay lại, cười thật tươi:
- Lần này thì ngon rồi! Đưa tay cho tớ.
Nam cầm tay và lôi tuột Vy lên phía trên. Nhanh đến nỗi cô chưa kịp có phản ứng gì.
- Chậm thôi, nhanh quá. Vy phàn nàn: Chẳng giống những gì tớ tưởng tượng cả.
- Không lãng mạn hả? Bay giá rẻ chỉ thế này thôi.
- Thấy hơi chóng mặt, cậu mà buông tay thì tớ...toi mạng đấy!
- Yên tâm, cậu cứ nắm chắc là được. Nam quay lại nhìn Vy: Tay run thế kia à?
Dường như không an tâm khi chỉ cầm có một bàn tay Vy, Nam xoay người, bảo: Để tớ...cõng cậu cho chắc ăn! Cậu mà làm sao thì tớ cũng toi đời! Vy bám hai tay vào vai Nam , lần này không sợ rơi xuống phía dưới nữa.
- Nhìn thấy cái lá đó chưa?
- Thấy rồi, mà còn nhiều cái lá cũng bị thủng lỗ chỗ nữa... Hình này như cái bát tô, hình kia như cái đĩa bay, còn hình kia chả hiểu ra làm sao nữa....
- Nắng xuyên qua trông rất ấn tượng.
- Ừ, hay thật đấy!
- Mà này, sao tự dưng cậu khoẻ thế, nâng được tớ cơ à?
- Không có sét thì đã có điện cao thế, hiểu rồi chứ. Nhưng...
- Sao thế?
- Mỗi lần "ăn" năng lượng kiểu ấy tớ thấy người tê dại kinh khủng!
- Cảm ơn cậu. Vy thì thầm vào tai Nam : Vì tớ mà cậu...
- Này, này, tớ cũng muốn thử khả năng của mình thôi, đừng tưởng bở...
- Biết là thế, nhưng dù sao vần cảm ơn cậu.
- Bay lên cao nữa nhé.
- Nhưng có người nhìn thấy thì sao? Vy rụt rè.
- Lên ngọn cây thôi, nhìn từ trên xuống dưới cũng cao lắm rồi, bám chặt đấy!

****************
Cái cây Nam và Vy bay lên đã có từ khi Vy còn bé tí xíu, nó có trước khi gia đình Vy chuyển đến đây, một giống cây lạ, không cho hoa trái mà chỉ có bóng mát, lá nó có thể sắc làm nước uống giải nhiệt, và nếu Vy nhớ không nhầm thì đó là một loại giống cây đơn khá hiếm, ngọn của nó phải cao gần bằng nóc toà nhà hai tầng.
- Thế nào, đẹp chứ?
- Quá tuyệt vời. Tớ không bao giờ có thể tượng tượng được mình có thể bay lượn như chim. Trước mắt Vy, bầu trời hiện lên xanh trong và cao vời vợi. Gió mát lộng, tiếng chim lích rích ở những cái cây phía đối diện, và âm thanh inh ỏi của tiếng còi xe mang nhịp sống hối hả phía dưới làm Vy thấy háo hức vô cùng.
- Cậu là người bạn tuyệt vời nhất của tớ. Vy hét vào tai Nam .
- Nịnh ghê thế.
- Thật mà, không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa.
- Miễn việc nhà cho tớ.
- Được, không thành vấn đề.
Vy cười tít mắt:
- Tớ có mang điện thoại, để tớ chụp vài cái làm kỷ niệm đã nhé.
- Nhanh lên đấy, tớ bắt đầu mỏi tay rồi
- Ừ, 30 giây thôi.
- Xong rồi, tụi minh xuống đi.
- Đây sẽ là kỹ niệm vô giá của tớ.
- Biết rồi.
Hai đứa nhẹ nhàng ''hạ cánh''. Trong lòng Vy vẫn dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả.

************
Nhìn ra phía cổng, Vy thấy bóng người lố nhố, tiếng rì rầm lại phát ra từ những gương mặt quen quen của tụi trẻ con hàng xóm:
- Tao đã bảo mày rồi, mày chỉ giỏi bốc phét, lần này thì cho mày ăn đòn.
- Em vừa nhìn thấy chị ấy lơ lửng trên không trung mà.
- Nó thần kinh nặng rồi. Thằng Quang, lôi nó về mau.
- Hu hu, rõ ràng là em trông thấy mà!
- Lôi nó về 'tẩm quất', để mẹ đánh đòn nó.
- Các anh phải tin em chứ. Hu hu.
Vy và Nam đưa mắt nhìn nhau cười tủm tỉm. Cô thầm nhủ: ''Tội nghiệp thằng bé.''!
.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro