Chương 80. Lời nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ sáng, Nhật Nam lái xe đến trại giam T8. Anh đến đây theo lời đề nghị của quản giáo, muốn anh phối hợp điều tra tung tích Nhật Minh. Hôm qua khi nghe Hoài Phương thông báo sự tình, chẳng ai ngờ trường hợp kia xảy ra nhanh đến vậy.

Ngồi trong phòng chờ khoảng 30 phút, một người tự giới thiệu là quản giáo dẫn Nhật Nam đi vào trong. Vì là tội phạm theo diện giám sát đặc biệt, nên mỗi quản giáo chỉ đảm nhiệm phụ trách một tội nhân, nhằm hướng đến không bỏ sót bất kỳ hành vi khác thường nào.

Nhật Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện, căn phòng đơn giản chỉ có một chiếc bàn nằm ở giữa phòng. Quản giáo thuật lại vụ việc xảy ra tối hôm đó cho Nhật Nam nghe. Đồng thời đưa ra các đoạn video giám sát để anh xem. Tất cả hành vi và cử chỉ của Nhật Minh đều bị camera trong trại giam ghi lại. Từ lúc ăn uống cho đến nghỉ ngơi, bao gồm cả video tham vấn cùng bác sĩ tâm lý.

Nhận lấy báo cáo kết quả, Nhật Nam càng xem càng thấy khó hiểu.
- Kết quả này…
- Tôi cũng không rõ. Việc này đòi hỏi người có chuyên môn cao. Cậu có muốn đi gặp bác sĩ đã tham vấn cho cậu ta không.
- Không cần đâu. Tôi xin phép lấy một bản sao kết quả. Về chuyện kia, tôi sẽ liên lạc với các anh ngay khi có thông tin.

Nhật Nam rời khỏi trại giam đã là giữa trưa, anh đi thẳng không quay đầu lại. Cảm xúc trong lòng lúc này hỗn loạn. Anh vừa tức vừa thương Nhật Minh. Tức vì cậu không chịu ăn năn hối lỗi, tự ý bỏ trốn. Tức vì cậu ra tay với Hoài Phương không biết nặng nhẹ, làm cho cô bị thương. Thương vì cậu mất bố mẹ từ sớm, không biết đến tình cảm gia đình. Thương vì cậu lớn lên trong sự ghét bỏ của bạn bè, những điều dị nghị từ hàng xóm láng giềng. Bây giờ Nhật Nam mới nhận ra bản thân đã vô tâm như thế nào. Anh từ lâu đã bỏ quên Nhật Minh, nhìn cậu vui chơi nhảy nhót mỗi ngày lại nghĩ rằng cậu vẫn ổn. Và rằng tất cả những gì anh làm đều chỉ dừng lại ở lời nói.

- Người cuối cùng cậu ấy gặp hình như là cô gái có mái tóc màu đỏ. - Quản giáo kể.
- Là người này đúng không?
- Đúng rồi, chính là cô gái này. Nhưng mà nhìn kỹ thấy có chút không giống.

Nhật Nam gật đầu, cất tấm ảnh chụp Hoài Phương đi. Cũng may anh mang theo cái này, vừa hay dùng làm đối chiếu. Từ đây, Nhật Nam càng tin chắc rằng Nhật Minh đã và đang qua lại với người phụ nữ tên Lê Nhật Linh.

Bíp! Bíp! Tiếng còi xe ô tô kêu inh ỏi đằng sau, kéo Nhật Nam trở về hiện thực, kết thúc dòng hồi tưởng. Nhật Nam khởi động xe, đạp ga tăng tốc. Bây giờ anh cần trở về báo tin này ngay cho mọi người.

Trời dần ngả về trưa, nhiệt độ đã tăng lên đáng kể. Trên bến cảng tấp nập người qua kẻ lại. Mùi biển mằn mặn lan tỏa trong không khí.

- Chị có dùng não không hả? Còn nữa, sao anh không ngăn chị ấy lại. - Nhật Minh cất cao giọng nói.

Hoài Phương nhìn ngang liếc dọc, vội vàng bịt mồm Nhật Minh. Cô chỉ sợ ai đó nhận ra Nhật Minh rồi báo cảnh sát.
- Bé bé cái mồm thôi. - Cô vồn vã nói - Trước hết đưa Minh Triết vào bệnh viện đã.
- Vết thương không nặng lắm, không cần đâu. - Minh Triết xua tay, dựa cả người vào ghế đá. Dáng vẻ trông nhếch nhác và thảm hại.

Hoài Phương quá mệt mỏi để tiếp tục đứng đây dông dài với mấy tên nam phụ. Quần áo ướt nhẹp, dính chặt vào da càng khiến cái lạnh trở nên rõ ràng. Mọi chuyện dường như không theo ý cô. Chó thì không thấy đâu, tiền chưa kịp cầm ấm tay đã trôi theo dòng nước, cô lẩm bẩm. Càng nghĩ càng tức, cô bực mình quát:
- Cậu dở chứng cái gì. Sức đề kháng đã không tốt, ở nhà chữa thì bao giờ mới khỏi?!

Hai người đàn ông giống như không nghe thấy tiếng quát chói tai kia của cô, cả hai trao đổi với nhau, tự đưa ra quyết định.
- Giờ đi đâu ạ? - Nhật Minh lên tiếng hỏi.
- Về nhà Hoài Phương. - Minh Triết dõng dạc đáp.

Hoài Phương: Ủa, hai bạn đã hỏi ý kiến chủ nhà là tôi chưa vậy.

***

Thay sang bộ quần áo ấm cúng, Hoài Phương đẩy cửa ngó ra ngoài phòng khách xem tình hình của hai người kia. Một trắng một đỏ chụm đầu vào nhau nói chuyện, bầu không khí hòa hợp đến lạ kỳ.

Chờ Minh Triết tắm xong, Nhật Minh mới băng bó xử lý vết thương cho gã. Từ đầu đến cuối chưa đến mấy phút, động tác thành thục và nhanh nhẹn. Hiển nhiên với một người luôn thương tích đầy mình như Nhật Minh thì xử lý vài vết thương ngoài da chỉ là chuyện nhỏ.

Hoài Phương không theo kịp cảm xúc của hai đồng chí nam phụ. Một người vì Minh Hà có thể làm tất cả, một người làm tất cả là vì Minh Hà. Hoài Phương rất muốn hỏi, hai người này rốt cuộc có từng coi cô là bạn không.

Nhật Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông tóc bạch kim.
- Anh không có gì muốn nói à?
- Tuổi trẻ nông nổi thôi. - Gã cười nhạt. Dường như hiểu Nhật Minh đang hỏi tại sao gã có vết thương này.

Bầu không khí hài hòa ấm áp khiến Hoài Phương cảm thấy sượng trân. Hơn nữa, nhà của cô bây giờ chuyển thành nơi chứa chấp tội phạm. Không có gì gọi là riêng tư.

Đoạn, nhớ ra chuyện kia. Hoài Phương lấy tấm ảnh ra cho Nhật Minh xem. Cô chỉ tay vào bé gái tóc đỏ trong ảnh rồi hỏi cậu. 
- Nhớ người này không?
- Sao chị có được thứ này?

Nhật Minh giật lấy tấm ảnh trên tay Hoài Phương, sau đó vò nát rồi xé thành trăm mảnh. Hai mắt cậu đỏ bừng, lửa hận tràn ra cả ánh mắt.

Hoài Phương chép miệng, lấy một túi nilon nhét đầy những bức ảnh như vậy đưa cho người nào đó xé.

Nhật Minh: ???

Biết không giấu nổi nữa, Nhật Minh ngồi xuống kể hết mọi chuyện. Từ đầu đến cuối.

Cầm cốc trà gừng nhâm nhi cho ấm người, Hoài Phương và nam phụ bác sĩ được Nhật Minh đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mọi chuyện còn máu chó và drama hơn cả những gì cô tưởng tượng. Kịch bản gốc của cuốn tiểu thuyết này chỉ có xách dép chạy theo.

- Cô ta đưa cho em súng à? - Cô hỏi điều mà bản thân muốn hỏi bấy lâu nay.
- Dạ. Lúc đầu em tính dùng súng giả thôi. - Nhật Minh ủ rũ đáp.

Cả bọn lúc này hiểu rõ, Lê Nhật Linh chính là chiếc chìa khóa giải đáp mọi bí ẩn.

Rầm! Cánh cửa mở toang, đập vào tường rung liên hồi. Nhật Nam đứng trước cửa, trong mắt sóng ngầm luân chuyển mãnh liệt. Anh bước từng bước vào nhà, nhìn thẳng về phía Nhật Minh.

Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, bốn người bất động nhìn nhau, mỗi người ôm một suy nghĩ riêng. Ba người không biết Nhật Nam đã ở bên ngoài nghe từ bao giờ. Anh nghe được một nửa hay đã nghe hết tất cả. Và rằng anh sẽ phản ứng như thế nào về chuyện kia.

Nhật Nam cười ngặt nghẽo. Anh nhìn lướt qua từng người trong phòng, ánh mắt dừng trên người Nhật Minh.
- Thật không ngờ, người hại chết cô chú chính là em. Anh còn lo bao năm qua anh thương em không hết. Anh nghĩ bản thân mình tồi tệ biết bao khi không quan tâm, săn sóc em. Hóa ra tất cả chỉ là… hahaha.

Nhật Nam đứng trước cửa, gió lạnh thổi lướt qua từng sợi tóc anh. Chút cảm giác lạnh lẽo da thịt lúc này đâu thể giãi bày hết đống tâm tư chất chồng trong lòng anh suốt bao năm qua. Nhật Nam ép mình phải bình tĩnh, bàn tay siết chặt thành quyền. Anh mở mắt, tiếng thở vang lên nặng nề.

Nhật Minh ấp úng mãi mới thốt ra được vài từ thành tiếng.
- Anh Nhật Nam, em…
- Đừng gọi tôi là anh. Tôi không phải anh cậu. - Nhật Nam gằn giọng nói.

Hoài Phương giật tay áo Minh Triết, ý bảo gã mau lên tiếng giải vây. Minh Triết nhẹ nhàng gạt tay cô ra, ho nhẹ vài tiếng lấy hơi.
- Có gì thì ngồi xuống rồi nói chuyện.
- Thằng nhóc đã hại cậu thành ra thế này, vậy mà giờ giờ cậu còn bênh vực nó? À, tôi quên mất, cậu với thằng nhóc chẳng khác nhau là mấy. - Nhật Nam đột ngột quay sang nhìn Hoài Phương - Phương qua đây, tiếp tục ở cạnh hai người kia e là cậu không sống được bao lâu nữa đâu.

Thấy Hoài Phương đứng im không nhúc nhích Nhật Nam đi thẳng đến kéo cô về phía mình. Anh lôi cô ra bên ngoài hiên nhà, hai bàn tay ghì chặt vai Hoài Phương như thể sợ vuột mất cô.
- Nhật Minh là tội phạm bỏ trốn. Cậu không đi báo cảnh sát lại dẫn về nhà mình, như này là ý gì?
- Chuyện này nói sau đi. Vấn đề bây giờ là Lê Nhật Linh lên kế hoạch trừ khử tớ. Hơn nữa, Nhật Minh đang hưởng án treo cho nên…
- Cho nên cậu bị ngu? Không nhớ những gì thằng nhóc từng làm với mình? - Nhật Nam cắt ngang lời cô.

Hoài Phương hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này khi đối phương đang mất bình tĩnh. Cảm xúc đã lấn át lý trí. 

- Nhật Minh vẫn đang trả giá cho những lỗi lầm bản thân gây ra. Bây giờ chưa báo là có lý do riêng, cậu hiểu không.

Nhìn vào ánh mắt kiên quyết kia, Nhật Nam bất lực thỏa hiệp.
- Được, được. Cậu nói gì cũng đúng.

Dường nhớ ra điều gì, anh nói tiếp:
- Thế còn Minh Triết, cậu tính để cậu ta ở nhà mình tới khi nào? Nam chưa vợ gái chưa chồng ở chung với nhau như vậy còn ra thể thống gì.
- Nhật Nam, cậu can thiệp tới đây là đủ rồi. Chuyện này mình tự biết cân nhắc.

Đứng trước cổng đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Nhật Nam với Hoài Phương. Gia Huân ôm Mực đi vào trong sân.

Nghe tiếng động, hai người nào đó cùng quay đầu ra nhìn. Gia Huân mỉm cười, lên tiếng nhắc nhở
- Ở đây cãi nhau to nhỏ cái gì. Mau vào trong nhà.
- Nhật Nam muốn nói chuyện rõ ràng thì để mình nói chuyện với cậu ta. - Hoài Phương gân cổ nói.

Nhật Minh đứng trong nhà thỏ thẻ chạy ra chào.
- Anh Huân…
- Sao em lại ở đây? - Gia Huân ngạc nhiên.

Trong phòng khách chật chội, năm người im lặng nhìn nhau.

- Chuyện này là như thế nào? - Gia Huân lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
- “...” Nhật Minh im lặng không trả lời.
- Đang cải tạo tốt sao lại bỏ về. - Gia Huân tiếp tục hỏi.

Nhật Minh lúc này mới lí nhí đáp:
- Cô… cô ta đe dọa sẽ giế t chị.
- Ồ! Đến tận nơi thông báo cho em biết luôn à, tận tâm phết.

Hoài Phương nói rồi cười haha vài tiếng. Điều cô quan tâm là tại sao Lê Nhật Linh lại muốn cô ch ết. Và những việc này có liên quan đến Nguyệt Ánh không? Chỉ khi tìm được đáp án cho những điều trên cô mới cảm thấy yên tâm. 

[- Nể tình chị đứng nhìn tôi diễn nãy giờ. Tôi sẽ cho chị một lời khuyên.
- Lời khuyên?
- Muốn sống thì tránh xa mấy tên kia ra. Ở bên cạnh chỉ tổ chế t sớm chứ báu bở gì.

Trích: Chương 24]

Hoài Phương lấy thẻ nhớ ra hỏi thì Nhật Minh trả lời không biết. Tuy tìm được manh mối nhưng tất cả lại chẳng đi đến đâu. Lê Nhật Linh bán chiếc thẻ nhớ chứa đầy thông tin cho Ngô Kiến Văn để làm gì? Tại sao ả lại hành động như vậy. Những câu hỏi chưa có lời giải dần chất đống trong đầu cô.

Gia Huân hỏi xong chuyện của Nhật Minh, quay sang nhìn Minh Triết. Hắn ngạc nhiên khi thấy gã bị thương.
- Bây giờ đến lượt cậu giải thích lý do vì sao Minh Triết bị thương.
- Là cái bẫy mà Lê Nhật Linh giăng ra nhằm hãm hại chị. - Nhật Minh nhanh nhảu trả lời.
- Mình không ngờ đám người kia dám sử dụng súng. - Hoài Phương ngần ngừ đáp.

Nhật Nam im lặng ngồi nghe nãy giờ, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
- Tôi cũng đến lạy các cậu. Không đi báo cảnh sát đi mà ngồi đây nói chuyện.

Gia Huân có được đáp án mình cần, hắn quay lại với mục đích đến đây của mình.
- Cậu đã tiêu 100 triệu vào cái gì?
- Cậu đừng nhắc nữa, chán chẳng buồn nói. - Hoài Phương xua tay, tỏ ý không muốn trả lời.
- Chị ấy ngu si tin người, dủ Minh Triết đi rút tiền chuộc chó. Nào ngờ chó không thấy đâu chỉ thấy tiền mất tật mang.
- Mực? - Gia Huân chỉ tay vào con vật màu trắng đang nằm ngủ trên đùi mình.

Cả đám lần lượt trố mắt ra nhìn, trừ Nhật Nam - người đang có vẻ mặt như đi đưa đám nãy giờ.

- Cậu thấy nó ở đâu thế? - Cô hỏi.

Gia Huân trao trả Mực cho Hoài Phương. Con chó nhỏ thấy chủ vẫy đuôi mừng tíu tít. Hoài Phương ôm Mực thật chặt, cảm xúc trong lòng lẫn lộn. Vui có buồn có nhưng phần vui chiếm nhiều hơn.

- Tao còn tưởng mày bị đem đi nấu bảy món rồi chứ. - Cô lẩm bẩm.

Áu áu!

Hoài Phương giật mình, không hiểu nước mắt rơi xuống từ bao giờ. Cô vội đưa tay lên lau mặt, nhưng càng lau khóe mắt càng ướt. Tầm mắt trước mặt cứ thế nhòe dần. Rõ ràng bản thân cô rất vui khi tìm thấy Mực.

Đám đàn ông trong nhà khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh kia. Hoài Phương lệ rơi đầy mặt, ôm chặt Mực trong lòng. Đây là lần thứ hai bọn hắn nhìn thấy cô khóc, lần đầu tiên là lúc nào nhỉ? Hình như đã lâu quá rồi, chẳng ai trong cả đám có thể nhớ rõ ký ức ấy.

Hóa ra, có người vừa cười vừa khóc.

Chứng kiến cảnh tượng hiếm có khó tìm trên, suy nghĩ của bốn tên nam phụ lúc này chính là…

Nhật Minh: Đấm nhau tóe máu mồm cũng chưa từng thấy chị rơi lệ.

Minh Triết: Khóc à? Rất tốt cho tuyến lệ.

Nhật Nam: Hóa ra, mình không bằng một con chóa.

Gia Huân: Lần trước suýt bị xe tải đâm kia cũng không khóc, thế mà bây giờ biết sợ à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro