Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ 20 tuổi, đứng trên vũ đài rộng lớn hướng về người phía đối diện mình mà nói thật to:

"Ngô Hải, anh có nguyện ý làm bạn cả đời của em không?"

Người ấy trả lời cậu rằng:

"Anh nguyện ý, cả đời cũng không đủ. Lưu Vũ nhất định xuất đạo C vị!"

Mic anh không bật, cậu chẳng nghe thấy được lời anh nói giữa biển người, cũng chẳng thể nhìn được anh nói gì bởi lẽ hai người đứng cách nhau xa quá. Nhưng chàng thiếu niên ấy đã cười vô cùng tươi, bởi cậu đã thấy được lời hồi đáp của anh rồi.

"Anh nguyện ý."

Trước giờ là em chăm sóc người khác, vậy bây giờ, hãy để anh chăm sóc em đi.

Trước giờ là em an ủi người ta, vậy lúc này, hãy để anh là bờ vai để em dựa vào phút yếu đuối.

Anh thương em thật nhiều. Dù chúng ta có không đứng trên cùng một sân khấu, không chung sống trong cùng một phòng, thì anh vẫn luôn ở đây, chờ em trở về.

*****
Lưu Vũ 30 tuổi, đứng trước lễ đường nhìn người đang quỳ đối diện với hộp nhẫn trên tay, nghe từng lời người ấy nói:

"Lưu Vũ, em có nguyện ý làm bạn đời của anh không?"

Vẫn là nụ cười chan nước mắt ấy, nhưng không còn là nước mắt của sự nuối tiếc phút chia ly, giờ là nước mắt của hạnh phúc không nói thành lời.

"Em nguyện ý."

Cả đời sau này, nhờ anh chiếu cố rồi, Ngô Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro