Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap 2 

(( cách xưng hô có phần thay đổi và bị occ ))

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Shimizu Kiyoko, một cô gái tóc đen xinh đẹp mà người quản lý của câu lạc bộ bóng chuyền bước qua với một nụ cười nhỏ trát trên mặt. Cô cầm cuốn sổ tay của mình trong một tay trong khi mang giày ngoài trời bên kia. "Chào buổi sáng," cô chào hỏi, vẫn mỉm cười.

"chào - áng !!" Mọi người thấy nó ngay lập tức đỏ mặt và trả lời dừng lại, trong khi Tsukishima và Kageyama vừa gật đầu với lời chào, không ngạc nhiên.

Người đàn anh hồi năm thứ hai Duo nắm chặt trái tim mình trong cú sốc. "Đây có phải là những gì nó giống như trên thiên đường, Ryuu ?!" Nishinoya hét lên với đôi má đỏ và đôi mắt lấp lánh.

"Bạn đúng Noya-san !!!" Người đàn anh sư cọ mặc dù anh ta luôn phủ nhận điều đó rằng anh ta thực sự đã hói- đang hét lên với bất ngờ và niềm vui cùng nhau. "Kiyoko-san,  trông tuyệt đẹp ngày hôm nay !!"

Kyoko quay sang họ. "Ah, cảm ơn," sau đó đã đến giúp huấn luyện viên Ukai.
"Kiyoko-san trả lời cậu thật may mắn, Ryuu !!" Noya thốt lên hạnh phúc, nhìn vào Tanaka, người dường như sắp bay sau khi nhận được double  kill  từ Kiyoko.

"Được rồi, dừng lại. Quay lại thực hành !!" Daichi kêu lên, khiến tất cả các thành viên của câu lạc bộ bóng chuyền ngay lập tức di chuyển.

Sugawara cười khúc khích rồi quay sang cô gái. "Bạn trông hạnh phúc, Kiyoko."

"Tớ có phải không?" Cô ấy trả lời với một nụ cười nhỏ nhưng không phải câu trả lời cũng như lý do cô ấy như thế.

Thực hành tiếp tục như thường lệ vào ngày hôm nay. Đặc biệt với quyết tâm tình cách chơi mới của họ để giành chiến thắng trong trận đấu loại bỏ giải đấu quốc gia mùa xuân.

Kiyoko cũng không ngoại lệ, vì cô đã chuẩn bị một số tờ giấy để tuyển dụng các nhà quản lý mới. Là người quản lý năm thứ ba, cô có trách nhiệm tìm kiếm một ứng cử viên quản lý mới để hỗ trợ các thành viên câu lạc bộ vào năm sau.

* cạch * ( hm... tôi không nghĩ đây là tiếng mở cửa đâu )
Mọi người trong phòng tập thể dục dừng lại khi họ nghe thấy cánh cửa mở. Sugawara trở lại ánh mắt của mình đến những người trong phòng tập thể dục, nơi tất cả các thành viên đã có mặt. Và anh ấy chắc chắn sẽ không có trận đấu thực hành ngày hôm nay. Vì vậy, đó là ai?

Sau đó, một người nào đó bước vào tất cả mọi người ngay lập tức đóng băng. người anh ta cao với một bộ ngực rộng và cơ bắp, mái tóc màu xám đen của anh tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời nóng hơn. Da anh ta công bằng với tỷ lệ khuôn mặt đối xứng với cằm và hàm sắc nhọn.

 Với đôi mắt  vàng và đen với những quầng thâm mỏng dưới mắt và lông mày dày. Tuy nhiên, đó không phải là nguyên nhân của việc họ không có khả năng di chuyển. Nhưng với hào quang của người đó và đôi mắt sắc bén phát sáng. kết hợp với một áp lực mạnh mẽ khiến họ đứng yên và không thể di chuyển, bị chuyển nhượng bởi người vừa đến

Ngoài hào quang mạnh mẽ của mình, mọi người có thể đồng ý với một điều. Người đó cực kỳ đẹp trai. Giai đoạn. Không có phản đối.

Hinata hít một hơi thật sâu và nuốt nước bọt. Anh ta rất quen thuộc với cá nhân. Người đó là người cậu va phải  vào một ngày trước đó. Cậu không biết nếu người đó có ác cảm với cậu hoặc nếu anh ta có bất kỳ giao dịch nào với những người khác. Quan trọng nhất, Hinata hiện đang kinh hoàng.

Sugawara là người đầu tiên của những người khác phá vỡ từ hào quang. Ngực anh cảm thấy như hoa, và một niềm vui chạy qua cơ thể anh.

 Nụ cười của anh mở to khi anh bước đi giống như sải chân đối với khuôn mặt quen thuộc."Haru-kun", anh kêu gọi nhẹ nhàng trước khi bĩu môi, tay trên hông anh. "Làm thế nào cậu không nói với tôi rằng cậu đã quay lại?"

"Tôi đã làm thế," anh chỉ đơn giản là trả lời, giọng lạnh lùng, hơi khàn khàn của anh kham mê làn da của họ.

Đợi đã, Haru?  Takesine Haru ,? Tất cả những năm đầu tiên và Ukai Keishin mở to mắt khi họ mới nhận ra rằng ai đó tên Takesine Haru đang đứng trước mặt họ.

Suga, khi nghe điều này, quay sang người quản lý của họ. "Ah, không có gì lạ khi bạn trông hạnh phúc, Shimizu," cậu bé -Bạn bĩu môi - nói khi anh ta đến gần Takesine và ôm lấy cánh tay cơ bắp của mình, kéo anh ta về phía những người khác. 


Anh gật đầu tôn trọng với Takeda, người vẫn im lặng và sau đó gật đầu với những năm thứ ba và thứ hai. Anh nhẹ nhàng loại bỏ bàn tay của Suga khỏi cánh tay và bước tới Ukai Keishin,  anh cúi đầu nhẹ. "Tôi nghe nói bạn là huấn luyện viên cháu trai của Ukai. Tôi là Takesine Haru, năm ba."

"Ah ... Vâng, tôi biết," Huấn luyện viên Ukai cúi đầu lúng túng, nuốt chửng ở cậu bé cơ bắp cao, đẹp trai trước mặt anh ta. Làm thế nào một học sinh trung học có thể là ... là ...

Ngay cả huấn luyện viên Ukai Keishin ngay cả cũng không thể đảo mắt khỏi hoàng gia trước mặt anh ta.

"Bởi vì tôi sẽ không chơi thường xuyên như họ, tôi sẽ giúp đào tạo họ", anh tuyên bố, giọng nói chỉ huy của anh ta lôi cuốn mọi người theo dõi anh ta.

"Ah, ùm ... yeah. Cảm ơn nhóc =)) đã giúp đỡ"Sau đó, ánh mắt anh va vào bốn nhóc =)) năm nhất vẫn dán vào sàn nhà. Ánh mắt anh di chuyển từ cái kính đầu vàng , tàn nhang đầu tảo , cậu nhóc lùn với mái tóc giống như quýt, và cuối cùng là cậu nhóc mắt việt quất, quan sát các tư thế và tỷ lệ cơ thể của họ.

"Chào mừng các nhóc  đến với câu lạc bộ bóng chuyền Karasuno", cậu nói ngắn gọn trước khi đi ra khỏi cửa phòng tập thể dục

Mọi người mất ba giây để tự mình niềng răng và thở phào nhẹ nhõm. Họ không thể di chuyển do hào quang và áp lực áp đảo của mình.
"Thật là một hào quang mạnh mẽ," Kageyama lẩm bẩm, ánh mắt anh vẫn cố định vào cửa phòng tập thể dục khi một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt không lâu sau. "Chơi với một cầu thủ mạnh mẽ ... thực sự rất tuyệt."

"Woah !!! Tớ cảm thấy như mình sắp ra quần =))!!" Hinata hét lên, chân run rẩy."Ew, giữ khoảng cách của cậu với tôi," Tsukishima đập vào khuôn mặt của mình trong sự ghê tởm, người ngay lập tức được phát ra một ánh sáng chói từ Hinata."Trái tim tớ cảm thấy như nó sẽ nổ tung,"

 Yamaguchi nói, vẫn cố gắng trấn tĩnh trái tim đua xe của mình.Asahi đang trên bờ vực nước mắt, rất nhiều mồ hôi đã ra mắt. Và đôi chân của anh run rẩy. "Takesine thực sự đáng sợ."Suga tát anh=)). " Cậu yếu quá "


Daichi quay sang đối mặt với Kiyoko với một nụ cười nhẹ. "Khi nào anh ấy nói với cậu, Shimizu?"

"Sáng nay", cô ấy trả lời đơn giản.


"Ah, điều đó có nghĩa là anh ấy vừa mới đến. Thật tự nhiên khi anh ấy rời đi ngay lập tức," anh kết luận, vui vẻ gật đầu.

"Sau đó Takesine-senpai sẽ trở lại, phải không? Chúng ta sẽ chơi với Takesine-senpai, phải không? !!" Tanaka kêu lên, theo sau là một cái gật đầu mạnh mẽ từ Nishinoya.

Năm ba trao đổi ánh mắt. "Nó có vẻ như nó =))"

"Yosha !!!" Tanaka, Nishinoya, và Hinata cổ vũ."Kageyama, đừng chỉ đứng đó! Hãy cho tôi một cái quăng !! Hãy cho tôi một cái quăng !!""im lặng đi Boke"

Daichi quan sát các thành viên câu lạc bộ khi họ đã tiếp tục đào tạo của họ. Tất nhiên, nhìn thấy sự trở lại của Takesine khiến anh hạnh phúc và nhẹ nhõm. Nhưng có một cảm giác tội lỗi lớn nán lại trong trái tim mình. Cảm giác rất nặng nề, và anh không chắc nó có đi qua không.

Suga, Asahi và Kiyoko trao đổi ánh mắt. Họ có thể nói những gì Daichi đang nghĩ bằng ánh mắt của mình. Nó sẽ là một lời nói dối nếu họ không cảm thấy như vậy. Cảm giác tội lỗi từ không thể làm những gì Takesine dự kiến kéo dài trong trái tim họ.

Huấn luyện viên Ukai, mặt khác, suy nghĩ sâu sắc. Hiện tại, Takesine là cao nhất và dường như cao hơn vài inch so với Tsukishima. Cơ thể cơ bắp của anh ấy, cũng như hào quang của anh ấy ... anh ấy không phải là một người chơi bình thường. Không có gì ngạc nhiên khi ông của anh luôn ca ngợi cậu ta cao.

Ah, anh không thể đợi
(( tôi cảm tháy mình thặc vi diệu =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro