Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công chúa thì nên đi với hoàng tử, đừng chọn kẻ đánh giày"

Fuyu rất kén chọn khi ăn.

Nói thật, mỗi khi người ta hỏi nó ăn gì, lúc nào cũng là "ăn gì cũng được".

Nhưng mà lúc nói ăn món đó, thì lại từ chối?

Ở một diễn cảnh nọ:

- Ê, ăn gì đây Fuyu?

- Ăn gì cũng được.

- Thế ăn bún bò không?

- Không.

- Hủ tíu?

- Không.

- Cháo gà thì?

- Không.

- Cơm tấm?

- Chê!

- Thế ăn gì?

- Gì cũng được.

- Thế ăn cứt không?

Thật đấy, nhưng mà nói chung, muốn rủ nó đi ăn thì cứ dắt đại vô quán gì ăn đi. Đừng hỏi, vì đồ ăn trước mặt thì nó không dám chê đâu.

.
.
.

Thì chuyện là, hôm nay mẹ nó bí không biết làm gì cho nó ăn sáng và đồ ăn trưa. Mẹ nó hỏi, thì tất nhiên cũng là đoạn hội thoại y chang ở trên, cuối cùng là mẹ nó cũng quăng cho nó hai quả trước chiên, còn bento thì hình như là làm từ đồ ăn thừa đêm qua.

Thế mà ai ngờ, lúc nó mở hộp cơm lúc trưa ra. Đồ ăn lại ngon ngẻ như vậy? Xúc xích được làm thành mấy con bạch tuộc đáng yêu, thịt, rau để qua một bên còn có vài cái bông hoa đồ ăn. Trên cơm có vài chữ làm bằng rong biển:

Bớt kén ăn đi!!

Hộp cơm thú vị quá, thế là ai cũng bu lại chỗ nó xem. Chuyện rất bình thường, cho đến khi cái cậu Tsukishima Kei gì gì đó mới quen hôm qua, quay xuống và xin một con bạch tuộc.

Nó thì cũng không ích kỉ gì, còn hớt hẳn cho cậu hai con. Cơ mà người ta sao cứ nhìn cậu Tsukishima như một cái...nùi dẻ? Không phải con người và trông rất là kì thị í. Hm, vậy là cho nó hay sao ta?.

_____________

5 phút trước nó vừa quen thêm một người bạn nữa, đó là một cô bạn đáng yêu. Rất nhí nhảnh, đặc biệt năng động.

Cậu ấy tên là Satou Sayuri. Thế là nó và cô bạn nhỏ cứ tám chuyện trên trời dưới đất, đến khi Sayuri hỏi nó:

- Nè nè Fujiwara - san, cậu có muốn vô câu lạc bộ nào không?

- Ừmm...Hửm?

Nó thì chưa tính đến vụ tham gia câu lạc bộ, nên cũng hơi băn khoăn tí.

- Nếu như trường không bắt buộc thì chắc tớ sẽ không tham gia đâu.

Tự nhiên Sayuri nhào lên nói với nó,

- Hay cậu tham gia câu lạc bộ bóng chuyền nam đi! Làm quản lý ấy!

- Chị họ tớ là quản lý câu lạc bộ bóng chuyền, chị ấy có một mình à, nhìn thấy chị ấy cứ chạy việc qua lại mệt nhọc tớ buồn lắm...

Nhìn Sayuri với vẻ lấp lánh, đáng yêu còn có chút tủi thân như thế, nó cũng không nỡ từ chối. Vậy để suy nghĩ thử mới được!.

Tối hôm đó, nó tắm xong liền mở điện thoại ra nhắn tin cho Wakatoshi hỏi về luật bóng chuyền, gì chứ ba cái này, nó mù tịt!

[From: Fuyu
To: Anh Wakatoshi]

[Anh Wakatoshi, anh nói luật bóng chuyền cho em nghe được không?]

[Được, nhưng sao em lại hỏi vậy?]

[Em định tham gia vào clb bóng chuyền]

[Được]

[*Đã gửi link https://muasach50+luatbongchuyen.//]

[Em nói anh kể mà, đâu phải mua sách đâu]

[Vậy sao, xin lỗi em]

[Thôi, em không làm phiền anh đâu. Em mua sách vậy]

Xong, nó vứt điện thoại cái bẹp lên giường. Để mái tóc còn rỉ nước thấm lên giường rồi lăn qua lăn lại. Mua sách hả? Nó bật dậy, mở cái két sắt đồ chơi màu đỏ mua từ hồi lớp một tới giờ bấm mật mã. Cửa két mở ra, bỗng một đồng một trăm yên rớt ra, vậy là nó hết tiền. Còn mỗi một trăm yên thôi.

Nó đi ầm ầm xuống nhà dưới, mở mồm ra xin mẹ tiền mua sách. Mẹ nó đang đứng thái hẹ trong bếp, còn mặc một bộ maid màu hường mà bà chôm trong phòng nó ra.

- Mua cái gì? Con lại tính mua mấy cái đồ cosplay hầu gái tai mèo hay gì nữa à? Thôi giùm mẹ đi, số đồ trong tủ con nhiều đến mức không bao giờ mặc lại đồ cũ luôn đấy.

- Đâu có! Con mua sách bóng chuyền! Với lại, mẹ cũng đang mặc đồ của con mà?

- Hả, mua gì cơ?

Mẹ nó kê cái tai lại gần nó, dạo này già rồi, lãng tai mất luôn.

- Con mua sách bóng chuyền.

- Hả??

- CON MUA SÁCH BÓNG CHUYỀN!

Mẹ nó giật mình, không tin được. Đó giờ nó chỉ ham hố đặc đồ trên Shopee, nào là gậy phép của Sakura thủ lĩnh thẻ bài, chìa khoá tinh linh Fairy Tail, wig cos anime hay ba cái đồ hường phấn linh tinh thôi. Còn hôm nay đòi mua sách bóng chuyền? Ủa, mà mua làm gì?

- Mua chi?

- Con tính tham gia câu lạc bộ bóng chuyền.

Mẹ nó gật gù, đi vào phòng mở tủ lấy bóp tiền rồi rút cho nó mười ngàn yên.

- Ủa, sách có chín trăm yên à. Mẹ rút đâu ra nhiều thế?

- Đưa để xài lâu dài đấy, mẹ mày làm biếng lấy tiền lắm con.

Nó giật bén mình, là tiếng của ba nó đang ở trong góc phòng. Vì mẹ không bật đèn phòng, ba nó thì chui trong góc dùng cái kính thiên văn mới mua để ngắm sao nên nó cũng không để ý. Ai dè ông thù lù trong đó chứ, hết cả hồn.

- Ủa ba?

- Ba mày đây, ủa ủa cái gì.

Ừ, đúng ba thật. Nó lại tưởng gặp ma giống hồi trước.

Cuối cùng nó, cũng cầm tiền của mẹ rồi lên phòng đặt mua sách. Xong xuôi, nó lên mạng lướt vài quang web bán standee anime, goods,... Vừa có tiền nên nó hơi hoang phí tí. Mà thật ra, một sở thích nữa của nó là anime, đúng là otaku có khác!!

Kệ đi, xíu đi ngủ, rồi mai lên trường chuẩn bị tham gia câu lạc bộ.

_________________

Hừ hứ, đến chap năm chắc mới có lại cảnh Fuyu gặp lại ma quá mọi người ơii. Với lại sắp có thêm một OC có tầm ảnh hưởng lớn đến một khúc cốt truyện, chắc phải dẹp Haikyuu một bên để viết em nó quá! Không phải cái em Satou Sayuri đâu nha, chỉ là bạn của Fuyu thôi à.

Bonus: Fu - thích mặc áo người yêu - Yu

@Akanee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro