Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Permission:

Những giấc mơ của Hanamaki hiếm khi có ý nghĩa, và cậu ổn với chuyện đó bởi hầu hết chúng đều kì lạ, và cậu thường trân trọng những giấc mơ vui vẻ hơn.

Có lần cậu mơ về việc chèo thuyền kayak xuống phố (nơi chẳng dính chút nước nào) để đi tới nhà Oikawa (trông không giống với tưởng tượng của cậu chút nào), chỉ để nghe mẹ cậu ta nói rằng Oikawa phải chuyển tới New Zealand để làm nhân viên sở thú. Một lần khác, cậu mơ thấy hàng tá người cậu biết chia làm ba phe và tranh luận về đồ ăn với nhau, và cậu là thuộc phe trung lập xoa dịu cả ba bên, nhưng sau cùng họ đều tức giận với cậu bởi cậu chẳng bao giờ mang đủ bánh chocolate mỗi lần cậu đến. Giấc mơ gần đây nhất của cậu là về Oikawa và Iwaizumi kết hôn ở trường. Hôn lễ của hai người họ là cái đám cưới nửa vời nhất cậu từng tham dự (họ đều vận tuxedo trắng, nhưng áo ngoài lại là blazer trắng đồng phục của trường), và rồi Ushijima Wakatoshi hiện lên và nói bất kể hôn lễ của họ đẹp đến nhường nào, họ sẽ không bao giờ chặn được cú đập của hắn.

Dù vậy, không phải lúc nào giấc mơ của cậu cũng vui vẻ. Chẳng hạn như đêm nay: cậu mơ thấy mình lái một chiếc xe môtô giữa đám đông xa lạ cho tới khi họ tách ra, và rồi Matsukawa lái một chiếc xe khác cạnh cậu. Họ tiếp tục đi hàng dặm, và cậu cảm tưởng làn gió lướt qua mình chưa từng tuyệt diệu và tự do đến vậy, nhưng đột nhiên Matsukawa không còn ở cạnh cậu nữa. Hanamaki bừng tỉnh mở mắt và phát hiện trời vẫn còn tối. Đồng hồ điện tử đặt trên tủ cạnh giường chỉ ba giờ kém sáng. Cậu không tài nào chợp mắt được nữa.

"Trông cậu kinh thế," Iwaizumi nhíu mày chào cậu khi anh gặp cậu vào buổi sáng.

"Mơn nha," Hanamaki mỉa mai.

"Sao vậy?"

"Không có gì. Tớ không ngủ đủ giấc thôi."

"Cậu có thể đi tập không?"

"Đương nhiên có rồi. Tớ còn dự định hạ bệ cậu trong trò vật tay nữa là."

Hanamaki không thể đánh bại Iwaizumi trong cuộc vật tay ngày hôm đó, và tới thời điểm này, chẳng còn ai ngạc nhiên với kết quả đó nữa.

"Nào mọi người," Iwaizumi hô, mỉm cười trước chiến thắng của mình khi đứng dậy từ ghế và nhìn đồng đội đang chìm đắm trong trận đấu của hai người họ, "Chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện trong vòng mười phút nữa, vậy nên chuẩn bị đi. Watari, em hướng dẫn mọi người khởi động."

"Rõ!"

Khi họ ra khỏi phòng, Iwaizumi nhìn xuống Hanamaki đang vùi đầu vào tay.

"Tối nay cậu đi ngủ sớm đi," anh nói, khẽ vỗ vai cậu.

"Oikawa đã đúng," Hanamaki lẩm bẩm, "Cậu giống một người mẹ lắm."

"Cậu muốn nhừ tử lần nữa hả tên khốn?"

"Ố ồ, bọn tớ đến đúng giờ xem đánh nhau phỏng?" Giọng nói của Matsukawa vọng lên từ cửa ra vào, và Hanamaki cảm tưởng bụng mình thắt lại khi họ ngẩng đầu lên để thấy hắn và Oikawa tiến vào phòng.

"Iwa-chan, cậu lại bắt nạt Makki đấy sao? Đồ bạo chúa!"

"Cậu bỏ lỡ một trận đấu rồi," Iwaizumi vươn tay về phía Oikawa toan đánh cậu, nhưng cậu uyển chuyển tránh được. "Tớ thắng cậu ấy trò vật tay."

"À, câu chuyện kinh điển."

Hanamaki rên rỉ đứng dậy. "Tớ ghét tất cả các cậu."

Matsukawa cười toe, vòng tay qua vai cậu và vò tóc cậu. "Không đâu," hắn nói khi họ tiến vào phòng thể chất. Hanamaki càu nhàu, dựa đầu lên vai Matsukawa, không buông tay cầm áo khoác của hắn cho tới khi họ bắt đầu tập luyện.

Tối đó, do đã rã rời với lịch học của trường và việc tập luyện, Hanamaki đi nghỉ sớm. Cậu lại mơ về Matsukawa, chỉ lần này thôi, hắn nói, nhưng miệng không thốt lên lời.

"Sao cơ? Tớ không nghe được," Hanamaki nói trong giấc mơ, nhưng Matsukawa vẫn tiếp tục nói không thành lời, mỉm cười nhún vai và ra hiệu rằng mọi chuyện vẫn ổn. "Cậu đang nói gì? Nói to lên. Làm ơn nói to lên." Chuyện tiếp diễn trong ít lâu, và Hanamaki ngày càng tuyệt vọng và giận dữ, cậu nắm lấy tay áo của Matsukawa và cầu xin hắn. Matsukawa hất tay khiến Hanamaki loạng choạng ngã xuống đất. Cậu không hề đau đớn bởi đây chỉ là mộng, nhưng khi mở bừng mắt, cậu phát hiện mình đã rơi khỏi giường, nửa người cuốn vào chăn, một chân vẫn đặt trên đệm. Cậu thở hổn hển như thể vừa chạy đua, và nỗi tuyệt vọng đó vẫn bủa vây cậu. Đồng hồ điểm hai giờ rưỡi đêm. Cậu nằm đó một lúc lâu cho tới khi nhịp thở dần ổn định rồi ngồi dậy trèo lên giường.

Khi Hanamaki nằm gọn dưới lớp chăn, cảm giác không mấy dễ chịu mãi vấn vương dù cậu biết đó chỉ là ảo. Đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Đó thậm chí không phải cơn ác mộng đáng sợ. Nó không có ý nghĩa gì cả.

Cậu nửa tỉnh nửa bần thần cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường và ấn số của Matsukawa. Chuông reo lên một lần, hai lần... năm lần... sáu lần...

"Cậu có biết giờ là mấy giờ không?" Matsukawa đáp, âm giọng lơ mơ vì buồn ngủ và cáu kỉnh, mang chất riêng của Matsukawa – trái tim của Hanamaki đập rộng ràng. Cảm giác khó chịu kia biến mất khiến vai cậu thả lỏng.

"Này, có đó không? Cậu mớ ngủ gọi cho tớ sao?" Matsukawa nói. Hanamaki vắt óc tìm câu trả lời, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm rằng mình không nghĩ được gì có ích. Sau vài khoảnh khắc tĩnh lặng, Matsukawa cúp máy, để lại mình Hanamaki nhìn chằm chằm màn hình tối đen một lúc lâu. Sau cùng cậu quyết định đi ngủ, nhưng may mắn thay cậu được đánh thức bởi tiếng chim hót ngoài cửa khi ánh ban mai dịu tắt.

Trên đường tới trường cùng Matsukawa và gặp hắn giờ nghỉ trưa cùng lớp tiếng Nhật, cả hai đều không đề cập về cuộc gọi nửa đêm của Hanamaki, và Hanamaki mừng thầm khi để hắn tiếp tục nghĩ rằng đó hành động bộc phát trong lúc mơ ngủ của cậu. Dẫu vậy, cậu vẫn có chút buồn phiền, như thể cậu mong đợi rằng Matsukawa sẽ bất chợt hỏi cậu khi cậu mất cảnh giác và không thể nghĩ ra câu trả lời trót lọt, và cậu trở nên mệt mỏi hơn khi ngày dài tiếp diễn.

"Makki," Oikawa gọi khi họ chuẩn bị vào tiết năm. "Cậu ổn không? Trông cậu rã rời lắm." Chất tinh nghịch hoàn toàn không hiện hữu trong lời nói của đối phương, hiếm khi là dấu hiệu tốt đẹp.

"Tớ ổn," Hanamaki đáp. "Tớ thực sự rất ổn."

"Hừm," Oikawa trầm tư quan sát cậu, và Hanamaki nguyền rủa khả năng sắc bén trong việc nhìn thấu người khác của bạn cậu. "Nếu cậu mệt, cậu nên xuống phòng y tế nghỉ ngơi."

"Tớ biết, nhưng tớ ổn. Cảm ơn vì lo cho tớ."

Mặc dù quấy phá Iwaizumi là một trong những sở thích của cậu, Oikawa vẫn biết khi nào cậu nên dừng lại, giả dụ như hiện tại. "Đương nhiên rồi," cậu khẽ nói và vỗ nhẹ vai Hanamaki. "Nghỉ ngơi đi nhé?"

Mình trông tệ đến vậy sao? Hanamaki tự hỏi khi cậu đi tới lớp tiếng Anh. Đủ tệ để Oikawa không buông ra mấy câu ngớ ngẩn hàng ngày của cậu ta? Đúng thật là Hanamaki không ngủ đủ giấc trong hai ngày qua, nhưng chắc hẳn nhiều người còn tệ hơn mà? Nhưng cậu cho rằng với cả tá việc như chơi bóng chuyền, cố gắng gạt phăng Matsukawa khỏi tâm trí, chuyện học hành, và chỉ riêng chuyện một thằng cấp ba đang trên đà phát triển không bổ sung đủ năng lượng, không sớm thì muộn sẽ đẩy cậu tới giới hạn...

Chẳng hạn như tiết cuối của ngày (toán), Hanamaki gật gù ngủ quên. Giáo viên dùng cuộn giấy đập nhẹ vào đầu cậu và nghiêm khắc mắng cậu, tiếng khúc khích của bạn cùng lớp vang lên khi cậu nhỏ giọng xin lỗi khiến tai cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Lớp học không vì thế mà trôi nhanh hơn chút nào, và cậu phóng nhanh ra khỏi lớp ngay khi chuông reo. Cậu rảo bước nhanh về nhà và không gặp gỡ bất cứ ai –

"Hanamaki!"

– cho tới khi Matsukawa gọi cậu, và Hanamaki ngay lập tức cứng ngắc quay người để thấy hắn đang chạy để đuổi kịp cậu.

"Cậu suýt va vào tớ khi cậu rời khỏi tủ đồ, cậu biết không?" Matsukawa nói khi họ đi cùng nhau. "Tớ không nghĩ rằng mình từng thấy Iwaizumi chạy nhanh được như vậy đâu. Cậu ổn chứ?"

"Tớ có khao khát mãnh liệt được chạy khỏi lớp," Hanamaki cứng nhắc nói. "Đó là lớp toán."

"À, hiểu rồi," Matsukawa gật đầu. Nhưng khi tầm mắt hắn dừng trên mặt Hanamaki, hắn nhíu mày. "Trông cậu... thực sự rất mệt mỏi."

Tuyệt.

"Toán đó," Hanamaki nói. "Nó khiến tớ buồn ngủ và tớ thực sự cần phải chợp mắt đây." (Chà, đây không phải là lời nói dối.)

Cậu thả lỏng khi Matsukawa khẽ cười. Họ tiếp tục nói về trường học phiền phức trong suốt quãng đường về nhà, dù Hanamaki thường xuyên mất tập trung mỗi lần khuỷu tay họ va nhau khi rảo bước (cậu đếm tổng cộng sáu lần), và ước giá như cậu có thể nắm tay Matsukawa. Cậu nắm chặt tay trong túi quần, chỉ cho ra khi họ tách ra ở đầu phố để chào tạm biệt Matsukawa.

Đêm đó, Hanamaki ngủ sớm hơn hôm trước. Cậu mệt mỏi tới độ không thể mở to mắt và bỏ lại đống bài tập, giữ lại chút năng lượng đối phó với câu hỏi lo lắng của cha mẹ và trấn an họ rằng cậu vẫn ổn.

Cậu mơ về Matsukawa. Một lần nữa. Lần này, Hanamaki thấy cậu đang đi qua một thành phố, nhưng cậu không nhìn thấy hắn. Cậu tìm kiếm trong đám đông và hỏi về hắn, gọi tên hắn, và giọng nói của cậu vang vọng khắp nơi, nhưng không ai lên tiếng đáp lời cậu. Bầu trời của thành phố biến thành trần nhà thấp với ánh sáng chói mắt khiến Hanamaki cảm thấy ngột ngạt, và cậu vẫn tìm kiếm hắn, nhưng trong suốt giấc mơ, cậu không nhìn thấy Matsukawa dù chỉ một lần, cũng như chẳng thể nào biết được hắn đang ở đâu. Hanamaki tỉnh dậy trước khi ánh ban mai ló dạng với cơ thể thấm mồ hôi và trái tim đập điên cuồng nơi ngực trái. Cậu run rẩy cầm lấy điện thoại, đánh rơi nó và gần như lao xuống giường để ngăn không cho nó rơi xuống sàn, và rồi cậu khựng lại ngay trước khi ấn nút gọi.

Cậu không thể gọi cho Matsukawa lần nữa; hắn sẽ nghĩ có chuyện đã xảy ra, và không có gì hết, Hanamaki chỉ mơ mà thôi. Những giấc mơ đem lại cảm giác khó chịu liên tiếp khiến cậu thao thức, nhưng đó chỉ là mộng, và gọi hắn và cái giờ trời ơi đất hỡi này thật không công bằng, Matsukawa cũng cần ngủ nữa.

Sau hai phút cân nhắc, Hanamaki đặt điện thoại lên tủ và nằm xuống, áp tay lên mặt và thở dài.

Cậu muốn gặp hắn tới mức ngực cậu đau âm ỉ, và cậu chán ghét cảm giác này. Cậu luôn nghĩ rằng – được rồi, có lẽ suy nghĩ của cậu có phần ngây thơ – rằng phải lòng ai đó là cảm xúc vui vẻ, chứ không phải mơ về việc người đó luôn biến mất trước mắt cậu rồi mở mắt thao láo cả đêm, nhưng rồi cậu như thế này đây. Và nó cũng chẳng phải vấn đề cậu có thể dập tắt được.

Hanamaki ngồi dậy và đi quanh phòng ít lâu. Hôm nay là thứ Bảy, nghĩa là họ có buổi tập trong vòng vài tiếng nữa, và đây lần đầu tiên cậu nghiêm túc nghĩ về việc bùng tập. Dẫu vậy, mọi người sẽ ngay lập tức biết được cậu đang không ổn. Có lẽ cậu không phải là thành viên nhiệt huyết và chăm chỉ nhất (cả hai danh hiệu đó thuộc về Oikawa), nhưng cậu chưa từng lỡ buổi tập nào, ngoại trừ lần năm hai bị cúm ra.

Và cậu thực sự muốn được gặp Matsukawa.

Cậu đi vào phòng tắm đánh răng và tạt nước lạnh lên mặt để tỉnh táo đôi chút. Hai tiếng tới, Hanamaki nỗ lực để không nghĩ về mối tình ngớ ngẩn của mình (điều đó thực sự rất khó khăn) khi mở vở để làm bài tập. Nỗ lực của cậu đã được đền đáp bằng sự hiệu quả, nhưng khi não cậu bắt đầu trộn lẫn những chữ kanji đơn giản lại với nhau, cậu ném bút và quyết định dừng lại để chuẩn bị cho một ngày mới. Cậu thay quần áo và đeo túi thể thao, nhưng không có tâm trạng để ăn sáng nên cậu chỉ buộc bản thân uống một cốc nước ép và bỏ qua phần còn lại, biết chắc rằng sau đó mình sẽ hối hận bởi cậu phải tập luyện với quá ít năng lượng trong cơ thể. Cậu mệt mỏi rời nhà sớm hơn nửa tiếng so với mọi khi.

Cậu toan đi tới nhà Matsukawa trước; nhưng có lẽ giờ này hắn vẫn chưa dậy, và Hanamaki nghĩ rằng đợi chờ hắn đem lại cho cậu cảm giác sợ hãi hệt như trong giấc mộng của cậu. Bởi vì thế đấy: nó là một giấc mơ. Nó không có thật. Cậu không thể để thứ không có thật ảnh hưởng tới quyết định trong cuộc sống thật của mình thêm nữa. Hanamaki tự nhủ với chính mình trên đường tới phòng tập, dẫu vậy cậu cảm thấy nó không hiệu quả lắm, và nhiều hơn một lần cậu nghĩ tới việc quay lại và đi tới nhà Matsukawa.

Đương nhiên khi cậu tới phòng thể chất, chưa có ai ở đấy hết. Hanamaki ngồi lên bậc thang dẫn tới cửa trước và dựa vào thành cửa chờ đợi. Hiện tại nơi đây thật yên bình, thật tốt, nhưng cậu nghĩ mình có thể hưởng thụ nhiều hơn nếu sức khỏe cậu khá hơn một chút, cộng thêm cả sự bồn chồn của cậu nữa. Nhưng dẫu cho lo lắng nhường nào đi nữa, bầu không khí tĩnh lặng uể oải này vượt quá sức chịu đựng của cậu, và trong vô thức cậu thiếp đi – giấc ngủ nông đến mức cậu dễ dàng bị đánh thức bởi tiếng chìa khóa leng keng cùng tiếng sỏi lạo xạo bên dưới bước chân người. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng giây lát rồi tiếng Oikawa và Iwaizumi thảo luận với nhau vang lên.

"Cậu có nghĩ chúng mình có thể nhấc cậu ấy lên mà không làm cậu ấy thức không?"

"Khó lắm, nhưng chúng ta có thể thử. Cậu nắm đằng chân –"

"Đừng chạm vào mắt cá chân tớ," Hanamaki lên tiếng, mở mắt và thấy Oikawa nhanh lẹ trốn phía sau Iwaizumi, còn Iwaizumi thì nhíu mày nhìn cậu.

"Cậu nên nghỉ buổi hôm nay và ở nhà nghỉ ngơi," anh nói.

"Tớ ổn," Hanamaki đáp, dù sự thật chẳng phải vậy. "Tớ luôn như thế này vào buổi sáng. Hai người làm ơn đừng nhìn đây như vậy nữa được không? Đây biết mặt đây đẹp rồi nhưng không cần phải vậy đâu."

"Xí, cậu ta học từ cậu đấy," Iwaizumi nói với Oikawa, cậu mỉm cười rạng rỡ.

"Tớ biết, tự hào quá mà."

"Đây không phải chuyện đáng để tự hào!"

"Hai người ồn quá đấy," Hanamaki khô khan cười. "Hai cậu nên để dành loại năng lượng đó để chơi bóng. Đừng lãng phí trên người tớ."

"Cậu vào không?" Oikawa hỏi.

"Tớ sẽ đợi mọi người một chút. Hai cậu vào trước đi."

"Được thôi," họ đồng thanh. Iwaizumi mở khóa và hai người bước vào, cãi nhau ỏm tỏi suốt cả quãng đường. Hanamaki không bỏ lỡ ánh mắt lo lắng họ dành cho mình trước khi họ biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Vài phút trôi qua, nhiều thành viên tới và chào hỏi Hanamaki, và cậu mỉm cười đáp lại họ và bảo mọi người vào trước, cậu sẽ nhập cuộc sau. Sau gần mười lăm phút ngỡ như cả một tiếng đợi chờ hồi hộp, Matsukawa là người cuối cùng tới và hắn lo lắng nhìn Hanamaki vẫn ngồi trên bậc thang.

"Tại sao cậu không vào trong?" Đối phương hỏi.

"Cậu cũng có buổi sáng tốt lành nhé," Hanamaki trưng ra vẻ điềm tĩnh nhất có thể để che giấu sự nhẹ nhõm tột độ khi nhìn thấy hắn. Cậu không thể để hắn biết suy nghĩ nọ, vậy nên cậu bổ sung. "Quá sớm để đối phó với Oikawa và Iwaizumi," đây gần như là sự thật rồi.

"Phải rồi," Matsukawa thấu hiểu gật đầu đồng tình.

"Giúp tớ với," Hanamaki nói. "Chân tớ đi ngủ mất rồi." Cậu thật thà nói, trớ trêu làm sao so với tình cảnh hiện tại của cậu. Bụng cậu nhộn nhạo trước nụ cười của Matsukawa và cái đảo mắt của đối phương (cậu thực sự rất thích ngắm nhìn nụ cười của Matsukawa), và khi hắn cúi xuống để cầm tay Hanamaki vòng qua cổ hắn, mặt họ gần tới mức Hanamaki phải kiềm lại thôi thúc muốn hôn người nọ. Hôn hắn. Hôn khắp gương mặt ngu ngốc kia, cái miệng ngu ngốc, và cả –

"Này, tên ngốc, cậu nặng tới mức cậu cũng cần phải dùng sức nếu muốn đứng dậy."

"Cậu thực sự biết cách để phá hỏng một buổi sáng đấy," Hanamaki nói không nghĩ ngợi.

Matsukawa nhướn mày. "Muốn tớ hất cậu đi không?"

Hanamaki đột nhiên nghĩ về chuyến du ngoạn bằng xe môtô trong giấc mơ đầu tiên của cậu và việc Matsukawa đột nhiên biến mất, cậu vô thức vòng tay qua cổ hắn nhiều hơn một chút. "Đừng, tớ xin lỗi, làm ơn đừng bỏ tớ," cậu lẩm bẩm khiến Matsukawa khẽ bật cười, rõ ràng đối phương không thể hiểu sức nặng trong lời nói của cậu. Với sự giúp đỡ của hắn, Hanamaki đứng dậy và họ tập tễnh đi vào phòng tập. Cậu lưỡng lự buông Matsukawa ra, dẫu cho sợ hãi rằng nếu để hắn rời xa cậu quá lâu, Matsukawa sẽ hoàn toàn tan biến.

Buổi tập bóng chuyền vẫn tiếp diễn như thường lệ, chỉ có Hanamaki dành phần lớn thời gian để hi vọng không ai chú ý tới vẻ mệt mỏi của cậu. Nhưng dù cậu có nỗ lực nhường nào đi nữa, cậu để ý rằng Oikawa lo lắng nhìn cậu nhiều hơn mọi khi, và một lần nữa cậu thầm nguyền rủa khả năng sắc bén của đội trưởng trong việc để ý các tiểu tiết.

(Cậu cũng nghĩ rằng mình đã thấy Matsukawa nhìn về phía cậu nhiều hơn thường lệ, nhưng Hanamaki không biết liệu đó là sự thật, hay chỉ là mộng tưởng của cậu nữa.)

Cậu gần như chịu đựng được cả buổi tập cho tới hai mươi phút cuối, trong giữa trận đấu tập giữa các thành viên với nhau.

"Makki!" Oikawa thốt lên khi quả bóng bay tới chỗ cậu. Cậu ấy chuyền bóng cho cậu, và Hanamaki – người ở vị trí thuận lợi để đập bóng, nhảy lên và vung tay nhưng bất chợt – cậu nhận ra trong khoảnh khắc đó – rằng cậu không nhảy đủ cao để chạm vào bóng. Khi nó sượt qua đầu ngón tay cậu thay vì lòng bàn tay, cậu biết mình đã bị lộ tẩy. Quả bóng lơ lửng trên không, Watari lao ra cứu bóng và Kindaichi đập bóng qua lưới mang về cho bên cậu một điểm.

"Ừm... Hanamaki-senpai?" Kindaichi ngập ngừng lên tiếng, và Hanamaki có thể cảm nhận ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu khi cậu cố gắng tập trung nét mặt của mình.

"Đánh đẹp lắm, Kindaichi," Hanamaki nói, nhưng giọng cậu nghẹn lại. Chân cậu khuỵu xuống, sàn nhà đảo lộn và cậu có thể cảm nhận mình đang ngã. Ai đó đỡ lấy cậu, hét tên cậu, và cậu ước phải chăng thế giới này ngừng quay cuồng – 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro