Ushijima Wakatoshi -chặng đường không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những tiếng bóng đập vang vọng khắp nhà thi đấu, cả đội bóng chuyền nam và nữ của trường đang tập luyện cùng giờ. Anh, đội trưởng đội nam, luôn nổi bật với sức mạnh và sự kiên định. Em, một thành viên chăm chỉ của đội nữ, luôn dõi theo anh từ xa. Dù em không dám thổ lộ, trong lòng em đã có một cảm giác đặc biệt dành cho anh. Đó là một thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, như một ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ trong lòng.

Những buổi tập luyện dài đằng đẵng, đầy mồ hôi và sự kiệt sức. Em thấy anh mỗi ngày, cảm nhận được sự quyết tâm từ đôi mắt của anh, và điều đó trở thành nguồn động lực lớn lao để em tiếp tục cố gắng. Em biết rằng anh là người mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ, và cũng vì thế mà em chọn giữ khoảng cách. Cảm xúc của em, dù mạnh mẽ, vẫn bị giấu kín. Nhưng thật kỳ lạ, chính sự im lặng ấy lại tạo nên một mối liên kết vô hình giữa hai người.

Một lần sau buổi tập, em bất ngờ khi anh đưa cho em một chai nước. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Em đã làm rất tốt hôm nay." Câu nói đơn giản nhưng lại khiến tim em đập rộn ràng. Đó là khoảnh khắc đầu tiên anh chủ động với em, và nó như một nguồn năng lượng mới giúp em vượt qua những ngày tập luyện mệt mỏi.

Cả hai tiếp tục gặp nhau ở nhà thi đấu, không nhiều lời, chỉ có những ánh mắt trao nhau đầy ý nghĩa. Mỗi lần thấy anh dốc hết sức lực trên sân, em lại tự nhủ mình không được bỏ cuộc. Em muốn xứng đáng với những lời động viên ít ỏi anh dành cho mình. Từ khi nào, anh trở thành động lực của em, và ngược lại, anh cũng tìm thấy ở em một sự kiên trì mà anh trân trọng.

Cả anh và em đều biết rằng tình cảm giữa hai người không thể tiến xa hơn. Mỗi người đều có mục tiêu riêng và đều hiểu rằng nếu để cảm xúc chi phối, có thể cả hai sẽ mất đi sự tập trung cần thiết. Nhưng dù vậy, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo em, và em cũng thế. Đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của đối phương cũng đã đủ để mỗi người cảm thấy an lòng.

"Anh sẽ tiếp tục cố gắng," anh nói, "vì anh biết em cũng sẽ như vậy."

Em gật đầu, trái tim nhẹ nhõm, biết rằng tình cảm này dù không được đáp lại, nhưng đã giúp cả hai trở nên mạnh mẽ hơn. Và đó là điều đáng trân quý nhất.

Thời gian trôi qua, những buổi tập luyện dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em và anh. Cả hai vẫn luôn cố gắng, từng ngày đổ mồ hôi trên sân đấu, dù đôi khi sự mệt mỏi như muốn đánh gục tất cả. Nhưng anh và em đều biết rằng, đằng sau những mệt mỏi đó, còn có một động lực vô hình đến từ người kia.

Có lần, đội nữ gặp phải đối thủ rất mạnh, và em cảm thấy áp lực vô cùng. Trận đấu diễn ra căng thẳng, từng cú phát bóng, từng pha chắn bóng đều đòi hỏi sự tập trung cao độ. Nhưng cuối cùng, đội của em vẫn thua. Cảm giác thất bại này làm em đau lòng, và em cảm thấy mình đã phụ lòng những người đồng đội. Em cố gắng giấu đi sự yếu đuối, nhưng không thể che đậy trước ánh mắt sắc sảo của anh.

Anh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đến bên em sau buổi tập và đặt tay lên vai. "Em định từ bỏ à,em bị gì vậy!tiếp tục đi nào ai cũng phải có thất bại mà" Câu nói ấy đơn giản nhưng đủ để xua tan sự nặng nề trong lòng em. Em biết rằng anh hiểu, anh đồng cảm và đó là tất cả những gì em cần.

Thời gian không chờ đợi ai. Mùa giải đang dần đi đến hồi kết, và áp lực ngày càng đè nặng lên đôi vai của anh. Là đội trưởng, anh phải đảm bảo rằng đội nam của mình luôn ở trong trạng thái tốt nhất, nhưng điều đó không dễ dàng. Có những lúc anh cảm thấy cô đơn giữa những quyết định khó khăn. Dù có đội ngũ đồng đội bên cạnh, nhưng vai trò lãnh đạo khiến anh không thể chia sẻ mọi điều.

Nhưng em luôn xuất hiện đúng lúc. Một lần, khi anh đang tập luyện một mình sau giờ tập chính, em đã đến và đứng bên ngoài sân, lặng lẽ nhìn anh. Em không dám bước vào, chỉ đứng đó, âm thầm cổ vũ. Khi anh ngẩng lên và thấy em, đôi mắt anh thoáng hiện lên sự bất ngờ. Anh không nghĩ em sẽ đến, nhưng sự hiện diện của em khiến anh thấy ấm lòng. Chỉ cần biết rằng có người hiểu và quan tâm, dù chỉ từ xa, đã là quá đủ để tiếp thêm sức mạnh cho anh.

"Anh không cần phải gánh hết mọi thứ một mình," em nói khi thấy anh dừng lại và thở dài. "Có em ở đây mà."

Anh nhìn em, ánh mắt nghiêm túc thường ngày bỗng trở nên dịu dàng hơn. Anh gật đầu, không cần nói thêm điều gì, vì cả hai đều hiểu nhau mà không cần lời.

Ngày hôm đó, khi anh hoàn thành buổi tập luyện, em đã chờ anh ngoài sân. Anh bước tới, không nói gì, chỉ đơn giản là đứng bên cạnh em. Hai người cùng im lặng, nhưng không gian ấy không hề gượng gạo. Thay vào đó, nó mang lại cảm giác bình yên, như thể chỉ cần có nhau ở đó đã là đủ.

"Anh định tiếp tục sau khi tốt nghiệp chứ?" Em hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Ừ, anh sẽ không dừng lại," anh đáp, đôi mắt kiên định nhìn về phía trước. "Vì anh biết có những người luôn đặt niềm tin vào anh."

Em mỉm cười, trái tim bỗng chốc nhẹ nhõm. "Vậy thì em cũng sẽ không dừng lại. Cảm ơn anh vì đã luôn ở đó, dù đôi khi em không nói ra, nhưng anh luôn là động lực để em tiếp tục cố gắng."

Anh khẽ gật đầu, không cần lời cảm ơn nào cả, bởi chính em cũng là nguồn động lực để anh vượt qua những khó khăn.

---

Cả hai vẫn giữ cho mình một khoảng cách, nhưng không hề xa cách. Họ tiếp tục tập luyện, tiếp tục cố gắng, biết rằng dù không thể đến bên nhau như những cặp đôi khác, nhưng sự tồn tại của nhau đã trở thành một phần không thể thiếu. Và trong sự lặng lẽ ấy, họ đã giúp nhau trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn.

Mùa giải khép lại, em và anh đều đã trưởng thành hơn qua từng trận đấu, từng buổi tập luyện. Tình cảm đơn phương giữa hai người không phải là nỗi đau, mà chính là động lực giúp cả hai trở nên tốt hơn. Trước khi chia tay mùa giải, em và anh lại tình cờ gặp nhau. Anh mỉm cười, đôi mắt kiên định thường ngày bỗng dịu dàng hơn.

Có lẽ tình cảm ấy sẽ mãi là một câu chuyện đơn phương không bao giờ thành hiện thực. Nhưng cũng chính điều đó đã giữ cho trái tim họ luôn đập cùng một nhịp, dù ở hai phía khác nhau của sân đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro