i."h/b t/b"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thứ tệ nhất đối với rindou chính là hôm nay.

bởi sau một buổi chiều mãi mới mua được đồ ăn ưng ý và vừa sức nấu ăn lại bị cơn mưa bất chợt làm ướt nhẹp. Không chỉ riêng túi đồ, cả quần áo của cậu cũng ướt theo, trông không khác gì một con chuột lột.

nếu không nhờ mái hiên của một cửa hàng hoa gần đây thì có lẽ rindou giờ phải chật vật chạy vội về nhà với một chiếc bụng rỗng lẫn một túi đồ đầy ắp đồ ăn bị hỏng be bét. cậu thầm chửi anh trai mình. anh trai cậu cực kì lười biếng, cả ngày ru rú trong nhà, cậy quyền cậy thế là người bậc trên, người nhà duy nhất hiện tại đang chung sống mà bắt nạt, sai đủ thứ trên đời, đùn đẩy hết việc nhà cho cậu.

sự tò mò bỗng trỗi dậy trong người, rindou muốn biết có ai ở bên trong cửa hàng không mà chẳng thấy tiếng chào mừng hay lời hỏi thăm gì cả. một đống hình giấy tường dán lên cánh cửa kính, dẫn đến việc tầm nhìn bị chắn hẳn đi. cậu chuẩn bị mở cánh cửa ra, bỗng có lời nói phát ra sau lưng.

"anh làm gì vậy ?"

rindou quay lại, bắt gặp một cô thiếu nữ có vẻ tầm tuổi như cậu đang bày ra bộ mặt ngạc nhiên, xen kẽ vào đó là một chút tức giận... ? nhưng, bộ mặt gồm hai cảm xúc đó dần biến thành một cảm xúc duy nhất, lo lắng. cô chạy tới một cách vội vã, tay lục lọi túi đeo quai bên cạnh. hành động kì lạ này của cô khiến cậu nảy sinh một nhận xét không mấy tốt đẹp khi mới gặp mặt lần đầu: "nhỏ này bị làm sao vậy ?"

đến lúc cô lôi ra một chiếc khăn rồi chìa ra cho rindou, miệng mấp máy ngượng ngùng:
"anh...cầm tạm khăn mùi xoa này của em lau khô tóc đi, để lâu kẻo bị ốm. anh ngấm nước mưa kia mà."

rindou bất ngờ trước hành động của một người lạ, bởi nhìn cậu trông rất ngông cuồng. mặt lúc nào cũng hằm hằm như bị táo bón, tóc tai nhuộm loè loẹt, nhìn sơ qua liền biết cậu chính là bất lương. bất lương dạo này cũng nổi ghê lắm, toàn những vụ ẩu đả với khuôn viên rộng, liên lụy đến thể xác lẫn tinh thần của người tham gia giới bất lương, mỗi ngày được lên thời sự như cơm bữa. thế nhưng, có vẻ , cô nàng chả quan tâm đến việc này. cô vô tư mời cậu vào quán hoa của mình để nghỉ ngơi. thậm chí, nhiệt tình đem quần áo rộng cho cậu mặc nữa.

cậu hỏi với giọng điệu hơi trêu đùa chút:

"tôi tắm ở đây có được không ?"

tưởng rằng cô ấy sẽ một mực từ chối vì làm gì có ai lần đầu tiên mới vào nhà người khác đã đòi tắm đâu, mà nếu có thì đó sẽ là một lời nói vô cùng thiếu phép lịch sự ấy chứ. nhưng sự mường tưởng khác xa với hiện thực, em nở nụ cười nhẹ, mắt híp vào:

"anh cứ tự nhiên."

câu nói làm rindou bất ngờ. gì đây ? liệu có phải lòng tốt thật sự không ? hay đây là bẫy của cảnh sát dàn dựng để cậu bị sa lưới vào chăng ? làm gì có chuyện một người con gái tốt bụng đến đỉnh điểm như này được ? thật sự, trong cuộc đời này, cậu chưa bao giờ gặp cô gái nào lại tốt bụng đến ngu ngốc như này cả.

"anh vào đi, em ở một mình, không sống chung với ai cả. quán em, quyền em."

#

cơn mưa mãi không ngớt. điều đó khiến Rindou không thích một chút nào. cậu đinh ninh trong lòng rằng chắc cậu cả haitani đang lo lắng lắm, một phần lo cho cậu phần còn lại là lo cho cái bụng trống rỗng. nhưng kể ra bị nhốt ở đây cũng không khá khẩm hơn. đứa con gái vừa giúp và cho ở đậu nhờ ấy, từ khi cậu ở đây, cô lúc nào cũng nói mặc rindou quát im lặng.

và những lời thoại đấy, đối với rindou, nó thật vô nghĩa, không đáng để tâm vì cậu chính là bất lương kia mà ? bất lương đương nhiên có nỗi tham vọng rất lớn. nỗi tham vọng ấy luôn liên quan đến tiền tài và một chỗ đứng vững chắc trong thế giới ngầm. không thể kể đến việc bất lương phải nghe ngóng được chuyện xảy ra trong giới được, cậu hầu như lúc nào phải dỏng tai nghe lén những cuộc trò chuyện của những thành viên trong băng đảng truyền cho nhau về hôm nay đã xảy ra những gì. mà từ đầu đến cuối, cô nàng chẳng nói gì liên quan đến cậu cả. cô chỉ chú tâm nói về việc mình đã chăm sóc hoa như nào, bí quyết chăm sóc hoa,...

chưa bao giờ trong lòng cậu lại nổi dậy ham muốn được về nhà như lúc này cả. cậu muốn về nhà ngay bây giờ để tránh được phiền phức đến từ con nhỏ ngồi đối diện.

"cầu trời, mong hết mưa ngay bây giờ giúp con."

cậu khẽ nói.

một lúc sau, thấy mưa chợt tạnh dần, cậu mừng rỡ và sắp xếp chuẩn bị đi về. thì bỗng nhiên, cô gái nọ gọi vọng lại, dúi vào tay anh một chút quà, vài hộp bánh, hoa quả và một bình xịt hơi cay ?

"anh về cẩn thận nghe. trời tối này có nhiều người xấu lảng vảng lắm nên anh cầm bình xịt này về mà phòng bị cho bản thân."

cậu trả lời câu nói đầy lo lắng mà cũng đầy sự ân cần đấy bằng một câu "ừ", như thể cho qua chuyện. khi biết chắc mình thoát được con nhỏ này, cậu liền chạy vụt đi mặc kệ cô gọi vọng lại:

"em tên h/b t/b! nếu có dịp ghé lại, anh nhớ nói tên mình nha !"

##
02.01.2023:bản đầu tiên.
09.05.2023:beta lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro