Chương 1 [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đến phỏng vấn ở công ty, Junghwa đã chuẩn bị kỹ càng. Ông bố đầy kinh nghiệm cũng đã cảnh báo nàng, trong lúc phỏng vấn, nhất định phải tỏ rõ quyết tâm, "Tôi muốn làm việc tám năm mười năm ở quý công ty", vì không một công ty hoặc HR (Trưởng phòng Nhân sự) nào lại không thích những nhân tài chịu ổn định trong đội, lại còn khiến người ngoài có cảm giác đó là công ty "rất ổn định, phúc lợi rất tốt, nên nhân viên không muốn bỏ đi". Ngoài ra cũng phải ghi nhớ không được nói đến công ty học tập, vì học tập có nghĩa là học xong sẽ quay lưng bỏ đi. Dù thế nào cũng nên khiến HR cảm thấy mình rất ổn định.

Junghwa cứ y như thế mà thực hành, tất nhiên rất có hiệu quả.

Khi viết hồ sơ, Junghwa ngần ngại rồi vẫn nghiến răng điền vào phần "tình trạng hôn nhân" là "đã kết hôn", đó là tuyệt chiêu thứ hai của bố nàng. Công ty lớn cạnh tranh rất khốc liệt, muốn ngồi vững vị trí hiện nay, bao giờ những cô gái đã có chồng cũng khiến đồng nghiệp và sếp bớt hẳn cảnh giác. Đối với nhân viên cũ, họ cũng sẽ cho rằng bạn sẽ tập trung tinh thần vào gia đình, không thể tạo ra sự uy hiếp nào lớn; đối với nhân viên mới, gái có chồng rồi mà, sẽ trưởng thành hơn các cô gái chưa chồng nhiều, không có chuyện kiêu căng hợm hĩnh.

Quả nhiên, sau khi đưa hồ sơ cho HR, trưởng phòng nhân sự nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng, đồng nghiệp cũng dễ chịu hơn. Nhưng Junghwa không bao giờ nghĩ rằng, Đại boss lại có trí nhớ tốt đến thế, chỉ một lần lướt nhìn hồ sơ mà nhớ rõ tình trạng cá nhân của nàng đến thế.

Junghwa bất giác xoay ly trà trước mặt. Nếu lúc này nói dối nữa sẽ khiến tình hình càng tệ hơn, thế là nàng cắn môi, "Vì nếu đã kết hôn sẽ khiến lãnh đạo cảm thấy tôi ổn định, chín chắn và đáng tin cậy hơn".

Hàng lông mày dài của Heeyeon khẽ nhướn lên, tỏ ra rất hài lòng với câu trả lời đó.

"Vậy quê quán? Tôi nhớ cô ghi trong hồ sơ là người bản địa, chắc chứng minh nhân dân không làm giả đấy chứ?"

Junghwa thật sự là "một lần lỡ dại hối hận ngàn thu", Đại boss đã bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của nàng rồi. Nàng vội vàng huơ tay giải thích: "Tôi thực sự là người thành phố. Trong hồ sơ xem mắt ghi tôi là người thành phố G, là do mẹ tôi sợ có người thích hộ khẩu thành phố của tôi, bây giờ đang rất thịnh hành mốt kết hôn để nhập hộ khẩu mà? Mẹ tôi tính cảnh giác rất cao. =_="

Junghwa đáp xong, tự nàng cũng thấy buồn bực. Lúc đầu mẹ nàng viết hồ sơ xem mắt giả, nàng đã không chấp nhận, kết quả là bị ngàn vạn lý do kiểu "Bây giờ lòng người hiểm ác, muốn hộ khẩu của con, muốn tiền của con, còn mong đợi bố mẹ vợ mua nhà nữa, nhiều lắm, đến khi kết hôn rồi thì tha hồ mà khóc", mà hoàn toàn không phản bác được gì.

Giờ thì...nhìn đi, nhìn đi, báo ứng đến rồi!!!

Có điều nói đi nói lại thì Đại boss cũng khai giả hồ sơ mà, cũng vì sợ đối phương để ý đến tiền của mình hay sao? Cô và bà Park đúng là "quỷ" thật!

Nghĩ đến đó, Junghwa lại tỏ vẻ hùng dũng ngẩng đầu lên nhìn Đại boss, lại thấy ánh mắt Heeyeon thoáng một nụ cười. Nàng sững sờ, lập tức cúi xuống, tim đập thình thịnh liên hồi. Không thể nào, không thể nào, chắc cô ấy không thích mình thật đấy chứ? A a a a a, làm sao đây? Tuy Đại boss rất "đẹp trai" nhưng...nhưng Junghwa vẫn còn sờ sợ...

Đúng lúc Junghwa đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình thì Heeyeon lại thốt ra một câu, dập tắt luôn tâm tư nhỏ bé của nàng.

"Hồ sơ xem mắt của cô ghi là thích đọc sách, còn trong hồ sơ công ty thì không thấy, chắc cô không lén lút đọc trộm tiểu thuyết trong công ty đấy chứ?"

Ú ớ.

Có phải não người không? Hay là cái máy tính? Chỉ nhìn thoáng hồ sơ cá nhân một cái, mà đã có thể so sánh từng mục với hồ sơ xem mắt, tìm ra sự khác biệt. Ahn tổng à, cô thật không hổ là Đại Đại Đại boss.

Junghwa dè dặt trả lời, Heeyeon tung ra một câu hỏi rất đúng lúc. Trong vòng nửa tiếng, một cuộc gặp gỡ xem mắt thú vị hoàn toàn biến thành cuộc phỏng vấn toát mồ hôi. Junghwa nước mắt tuôn trào. Nghe nói công ty chỉ có những nhân viên quản lý mới có vinh hạnh đối thoại với Đại boss thế này. Junghwa là nhân viên quèn mà lại được sếp trắc nghiệm tâm lý trong một ngày cuối tuần tươi đẹp thế này ư?

Cuộc gặp mặt kết thúc, Heeyeon hoàn toàn không nói gì đến việc đưa Junghwa về nhà mà bỏ về trước.
Junghwa ngồi trên ghế, thở phào một cái, cảm giác này...thực sự còn kinh khủng hơn lần thi đại học năm ấy!

Cùng lúc, bà Park tính toán thời gian con gái xem mắt xong gọi điện đến dò hỏi, Junghwa nhìn màn hình hiển thị, nghe điện thoại mà thở dài thườn thượt. Bà Park thấy con gái thở dài thì đoán là không thành, bèn bla bla ở bên kia một lúc lâu, "Không sao, lần sau mẹ tìm cho con người tốt hơn..."

Đợi bà Park làm "Đường Tăng" niệm kinh xong, Junghwa hồn bay phách tán cuối cùng kêu ai oán: "Mẹ, xem mắt hại chết người rồi..."

Suốt những ngày cuối tuần đó, Junghwa cứ thấp thỏm không yên. Đến nằm mơ cũng thấy trưởng phòng Nhân sự vẻ mặt lạnh nhạt đến nói với nàng: "Xin lỗi, cô không vượt qua được thời gian thử việc"

Mấy năm trước, Junghwa lần đầu chơi game đã biết, công ty sáng chế Ahn nổi tiếng nhờ "uy tín". Nội dung trò chơi được ghi vào một đĩa CD, tuyệt đối không làm ra ba bốn đĩa lừa gạt người khác, hô biến túi tiền của game thủ; bối cảnh và tình tiết game cũng không thua kém ai. Chinh sự chân thành đó đã khiến rất nhiều game thủ xúc động, dần dần ủng hộ bản quyền, vì vậy mới có quy mô và thị trường như hôm nay.

Junghwa ban đầu cũng vì thích điểm đó nên mới dũng cảm nhảy vào công ty Ahn . Nhưng giờ chưa được hai tháng, Junghwa đã vì chút thủ đoạn hướng dẫn xin việc của ông bố và những kỹ xảo ma mãnh để xem mắt của bag mẹ, mà có nguy cơ bị hất đổ "bát cơm".

Thế nên thứ Hai đi làm, Junghwa nâng cao tinh thần đặc biệt.

Mà điều khiến nàng không thể nâng cao tinh thần lại là, đi muộn. >O<

Công ty rất nhân đạo quy định rằng mỗi tháng nếu đi muộn dưới ba lần sẽ không bị trừ lương. Hôm nay vì một đoạn đường nào đó xảy ra tai nạn giao thông, rất nhiều đồng nghiệp cùng đường với cô cũng bị muộn giờ, nhưng chẳng một ai may mắn như Junghwa, mới sáng sớm đã đụng độ Đại boss ở thang máy.

Một tháng trước, Junghwa và đồng nghiệp mới cùng học lớp bồi dưỡng, học về lịch sử phát triển công ty - Rosé , phòng Mỹ thuật còn ai oán, Đại boss ở trên lầu mười bảy cao ngất ngưởng, chưa bao giờ vào nhà ăn dùng cơm, chưa bao giờ tham dự cuộc họp ở bất kỳ phòng nào, chưa bao giờ đích thân giám sát công việc, đến thang máy cũng đi riêng, làm sao có được "cuộc gặp gỡ tình cờ kỳ diệu"?

Thế nên mới nói, nhân phẩm thật sự là một thứ rất thần kỳ, "cuộc gặp gỡ tình cờ kỳ diệu" không thể xảy ra như đồng nghiệp đã nói lại xuất hiện trong cuộc đời của nàng. Có điều, không hề kỳ diệu tí nào, mà là "tàn bạo", Junghwa uất ức nghĩ thế. Đi muộn cộng thêm việc xem mắt, khiến không gian thang máy chỉ có hai người càng trở nên chật chội bó buộc, Junghwa ngượng ngùng đến mức gần như không thở nổi.

Vật vã hồi lâu, Junghwa vẫn cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, " Ahn tổng, chào buổi sáng".

Cô đứng đối diện mặc âu phục xám bạc, sơ mi trắng, khiến khí chất cô càng cao quý đặc biệt hơn. Thế nhưng dù là trong không gian chật chội khép kín mặt đối mặt, mũi đối mũi, gần như áp sát vào nhau thế này, Heeyeon cũng chẳng thèm nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói "Không phải sáng, cô muộn giờ"

Lúc này ngũ quan trên mặt Junghwa méo mó đáng thương. Xong rồi, xong rồi, lại bị cô tóm được, lần này chẳng có chút ấn tượng nào tốt với mình, thời hạn thử việc sẽ không được thông qua rồi...

Junghwa đang suy nghĩ lung tung thì thang máy đã "đing" một tiếng vui tai, nàng thầm hoan hô, vừa ra ngoài định chào tạm biệt Heeyeon, kết quả là câu nói, "Ahn tổng, tôi đến nơi rồi" vẫn chưa thoát ra khỏi miệng, Junghwa đã ngạt thở vì cảnh tượng trước mắt.

Đây, đây, đây không phải là...

Heeyeon ung dung đi ngang qua Junghwa để ra khỏi thang máy, lạnh lùng, "Thang máy VIP lên thẳng tầng mười bảy, cô đi thang máy thường xuống đi"

Junghwa ú ớ, cuối cùng hiểu ra, thì ra không phải nhân phẩm mình tốt, mà là đến muộn nên quá cuống quýt, bất cẩn thế nào lại lơ đãng đi chung thang máy VIP cao cấp với Đại boss.

Choáng váng...

Junghwa nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn làu bàu biện hộ với chiếc bóng xa dần ấy, "Là do lúc đó cô bấm nút thang máy nên tôi mới vào mà"

Nghe thế, Heeyeon hơi khựng lại, quay nhìn nàng, "Lúc nãy là ai gào lên bắt tôi đợi, hử? "

Junghwa hoá đá, trừng mắt nhìn Heeyeon mà không biết phải trả lời thế nào.

Lúc nãy...hinh như...đúng là nàng bảo thang máy đợi thật...>_<

Junghwa đang vô cùng đau khổ bứt đầu bứt tai thì thấy Heeyeon quay lưng bỏ vào văn phòng, không hề quay đầu lại.

Mà khi Junghwa hoàn hồn lại sau khi nhìn theo bóng dáng cao ráo đẹp đẽ của Đại boss, cô mới sực tỉnh, "A!!! Muộn rồi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro