Chương 3 [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nếu tôi và cô đã có duyên như thế, tuy kiếp này không thể là vợ chồng, nhưng cũng do Phật Tổ đã sắp xếp số phận từ sớm, mấy hôm trước tôi rảnh rang, xuyên không về kiếp trước của mình để vui đùa, đại tế của quốc gia tôi nói gần đây tôi sẽ gặp được tiểu sư muội của số phận. Bây giờ ngẫm lại, chắc là cô rồi.”

Junghwa nghe câu đó xong mà cằm muốn rớt xuống bàn, tiểu sư muội? Còn rảnh rang xuyên không về kiếp trước để chơi?

Thần thánh ơi…

Junghwa vẫn chưa nghĩ ra phải ứng đối thế nào, “đại sư huynh” đã khảng khái đứng dậy, vỗ vỗ vai Junghwa:

“Đi, anh đưa em đi gặp sư phụ.”

>_<

Đồng chí lão Park ơi, đồng chí giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi kiểu gì thế này???

Junghwa không muốn đi theo “đại sư huynh” đến gặp sư phụ để nghe giảng kinh, cũng không muốn cự tuyệt ngay tại đó, sẽ làm mất mặt “đại sư huynh”, về nhà lại khiến đồng chí lão Park nổi giận, thế là trong cái khó ló cái khôn, nhân lúc tiểu văn thư đi vệ sinh, nàng nhắn tin cho Tae Hwan.

“Khẩn cấp! SOS! Năm phút sau gọi điện cho chị.”

Năm phút sau, “đại sư huynh” từ phòng vệ sinh bước ra, đang định kéo Junghwa đi thăm viếng sư phụ, thì di động của nàng reo vang rất đúng giờ. Junghwa cuống cuồng nghe, không đợi Tae Hwan mở miệng đã nói: “Alo? Ahn tổng ạ? Dạ? Văn kiện lần trước làm sai rồi ạ? Ồ ồ, vâng! Tôi về ngay đây! Tạm biệt!”

Nói xong, Junghwa cúp máy hít sâu, mới nhìn về phía tiểu văn thư, khó nhọc mở miệng, “Xin lỗi, sếp công ty em bỗng nhiên gọi điện đến, bảo kế hoạch có vấn đề, phải về công ty làm thêm"

“Đại sư huynh” biểu lộ vẻ khoan dung và thấu hiểu cực độ, hai người trao đổi số điện thoại rồi hẹn nhau lần sau cùng đi gặp cao tăng Phật pháp, rồi ai về nhà nấy. Hoạt động xem mắt lần hai của Junghwa cuối cùng đã kết thúc viên mãn.

Ra khỏi trà phường, Junghwa bỗng cảm thấy trời sao mà xanh thế, người đi đường sao mà đáng yêu thế, xem mắt gì gì đó, quả nhiên không đáng tin, lần sau cho dù bố mẹ nàng nói gì nữa, nàng cũng không đi xem mắt đâu. >_<

Junghwa vừa thong thả dạo phố, vừa tổng kết cuộc xem mắt vừa rồi, điện thoại di động lại reo vang lần nữa, Junghwa nhìn màn hình hiển thị rồi cười hí hí nghe máy, “Tae Hwan!”

Đối phương im lặng ba giây, sau đó vẳng đến một giọng nói trầm ấm, “Park Junghwa, tôi nghĩ… cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Nghe câu nói đó, Junghwa khựng lại, đóng đinh tại chỗ. Trời hè nóng nực mà Junghwa lại có cảm giác mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, nhìn lại màn hình điện thoại di động để khẳng định lại, bên trên vẫn là hai chữ “Tae Hwan”, nhưng giọng nói lúc nãy… giọng điệu ngang ngược lúc nãy…

Nếu nàng không đoán nhầm thì…

Junghwa cảm thấy tay mình đang run bắn lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn, mắt ầng ậng nước, gọi một tiếng: “Ahn tổng…”

—- Tôi là đường phân cách nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới —-

Nửa tiếng sau, Junghwa lại quay về quán trà lúc nãy, nhưng đối tượng lần này lại là người khác. Phục vụ tỏ vẻ “cô gái này thật năng suất, một ngày xem mắt hai người”, kinh ngạc và ngưỡng mộ lên rót trà cho hai người, cuộc thẩm vấn bắt đầu.

Junghwa ngồi đối diện Heeyeon, tâm trạng không thể chỉ hình dung bằng mấy từ đơn giản như “lấn cấn, phát điên” được. Lúc nhắn tin nàng còn sợ nhắn nhầm “Heeyeon” và “Tae Hwan”, còn xem kỹ lại, hai lần gọi điện đều hiện lên số Tae Hwan, nhưng tại sao kết quả lại bi thảm đến thế???

Junghwa tiếp tục hóa đá, trong đầu nhất thời chỉ hiện lên bốn chữ “sát thủ cuối tuần”, Ahn Đại boss thật xứng đáng có nickname đó, quả nhiên là cuối tuần nào cũng có thể khiến nàng ăn ngủ không yên.

Heeyeon hài lòng uống một ngụm trà, nhìn Junghwa đang ngồi đờ đẫn, hơi nhướn mày lên, “Muốn tăng ca à? Báo cáo có vấn đề ư?”

Junghwa, lần đầu nhấm nháp mùi vị “tự làm tự chịu”, chết kiểu nào không yên lại chọn ngay Heeyeon ra làm bia đỡ đạn? Junghwa hiểu lúc này tốt nhất là không nên nói dối, nếu không thì với trí thông minh tuyệt đỉnh của Đại boss nhìn thấu nàng, lúc đó nàng còn chết thảm hơn.

Bất lực, Junghwa đành kể lại sự tình một lượt cặn kẽ. Dứt lời, sắc mặt Đại boss quả nhiên còn xấu tệ hơn trước.

Junghwa thấy thế, chỉ hận một nỗi không thu nhỏ cơ thể mình được đến mức mà Heeyeon không nhìn thấy nàng nữa. Bây giờ tình hình thế này, Đại boss rốt cuộc tức giận nàng vì đã đem việc tăng ca ra làm bia đỡ đạn, hay là bực nàng tội dám quấy nhiễu Tae Hwan học hành?

Nghĩ đi nghĩ lại, Junghwa quyết định nên thay đổi chủ đề để hòa hoãn, “Nhưng mà Ahn tổng… điện thoại di động của Tae Hwan sao lại nằm trong tay cô ?”

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc nhọn của Heeyeon đã phóng đến, giọng điệu cứng nhắc, “Tan sở rồi đừng gọi tôi là Ahn tổng.” Junghwa khóc ròng, Đại boss kinh dị quá, nàng vật lộn hồi lâu mới ngắc ngứ gọi một tiếng, “Heeyeon”.

Vì gần thi đại học, Heeyeon trước nay vốn nghiêm khắc đã tịch thu điện thoại di động của cậu em, vì thế hôm nay đang ở nhà xem tài liệu của công ty, bỗng nhiên nhận được tin nhắn cầu cứu quái lạ của Junghwa.

Chưa kịp nói gì, đối phương đã nói loạn xạ bla bla bla một tràng, tiếp đó cúp luôn máy. Heeyeon cảm nhận thỏ con trắng có vấn đề, nhưng khi đứng trước cửa sổ vẫn không nén được cười, cảnh tượng lần đầu đi xem mắt đang dần dần hiện lên.

Lúc ấy chính cô cũng bất ngờ nhỉ? Chỉ có điều Heeyeon vốn dĩ hướng nội và trầm tính, vẻ kinh ngạc chỉ thoáng lướt qua đáy mắt, người ấy cô cũng có chút chút ấn tượng, là nhân viên mới vào công ty. Nghĩ đến đó, trong đầu Heeyeon hiện ra bảng lý lịch sạch sẽ ngay ngắn, dòng chữ nhỏ nhắn đẹp đẽ và tấm ảnh cá nhân có nụ cười ngọt ngào, một cô gái rất ngây thơ và trong sáng.

Thế là cuộc xem mắt chính thức bắt đầu, hỏi han và thêm chất vấn, cả quá trình đó, Junghwa căng thẳng vô cùng. Thực ra nàng không biết đó chỉ là một phương thức đùa dai của Heeyeon khi thỉnh thoảng tâm trạng cô khá tốt, gọi một cách thô tục là “bỡn cợt”. Những ngày tiếp theo, dường như lúc nào cô cũng vô tình hoặc cố ý gặp cô nàng thỏ trắng nhút nhát hiền lành ấy trong công ty, rõ ràng là nàng sợ cô, nhưng đôi mắt to đen linh hoạt lúc nào cũng lén lút nhìn trộm cô.

Khoảnh khắc ấy, trái tim vững như bàn thạch của Ahn Đại boss cũng khó tránh khỏi những rung động. Lời đồn về “Em gái rửa bát” sau khi lan rộng khắp công ty, Heeyeon nghe phong thanh người nào đó đã có ý thức chiếm hữu, tất nhiên sẽ điều động thỏ trắng đến nơi gần mình nhất, để chiều chuộng và đùa cợt.

Nhưng giờ đây, Heeyeon lại không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình, cô gái này dường như rất thân mật với Tae Hwan. Buột miệng ra là “Tae Hwan” một cách thân thiện vô cùng, thậm chí lúc nguy nan nhất cũng nghĩ ngay đến em trai cô đầu tiên. Mà cô lại là “Ahn tổng” mà nàng cung kính, đáng ghét nhất là…

Heeyeon nghĩ đến đó là thấy tim đau nhói, nheo mắt lại vẻ nguy hiểm, “Park Junghwa, sao cô dám…”

Junghwa nghe thế lập tức ôm đầu van xin, “Xin lỗi Ahn tổng, tôi thật sự không cố ý quấy nhiễu Tae Hwan học tập, cũng không phải cố ý đưa cô ra làm bia đỡ đạn, hu hu, tôi sai rồi, sai thật rồi.”

Heeyeon hơi ngớ người, rồi ho khẽ, “Ý tôi không phải thế.”

Junghwa đập đầu xong, ngẩng lên, chớp mắt.

Không phải thế ạ?

Ngoài hai chuyện đó, cô còn phạm lỗi gì ư?

“Hừm…” Junghwa lặng thinh, vậy Đại boss tóm lại đang giận chuyện gì?

Heeyeon hớp một ngụm trà, cơn giận trong mắt thoáng qua, đổi thành vẻ bỡn cợt thích thú, nói, “Junghwa, hôm nay cô mặc rất đẹp.”

(⊙o⊙)?

Junghwa hoang mang… Ôi… Chuyện này có liên quan đến vấn đề lúc nãy sao?

Đúng lúc Junghwa đang hồn phách chu du thì Ahn Đại boss dường như nhớ đến chuyện gì buồn cười, chống cằm nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, “So với lần trước chúng ta đi xem mắt, ăn vận trang điểm đẹp hơn nhiều.

Nhưng… cuộc xem mắt lần trước của chúng ta hình như chưa kết thúc nhỉ?”

Khựng lại một lúc, trước khi Junghwa hoàn toàn tiêu hóa hết câu nói đó, Heeyeon lại nheo mắt, cuối cùng thốt ra lời lẽ ai oán nhất, “Sao cô có thể đi xem mắt người khác trong lúc đã có đối tượng xem mắt, hử?”

Không cần nghi ngờ, Junghwa hoàn toàn hóa đá.

-----Tôi là đường phân cách không còn gì để nói-----

Chiếc váy trắng của Junghwa mua năm ngoái khi cửa hàng có chương trình “Mua 300 tặng lại 300”. Vì nhất thời nông nổi mà Junghwa mua về, sau đó nàng hối hận muốn chết đi được.

Không phải vì chiếc váy không đẹp. Ngược lại với dáng váy đơn giản, nơ bướm to đã khiến Junghwa mặc lên càng gợi cảm hơn, nhưng cũng rất nghịch ngợm đáng yêu. Nhưng có một vấn đề rất lớn là, chiếc váy ấy rất ngắn, trên đầu gối, hễ ngồi xuống là… Hơn nữa vì cả chiếc váy đều ôm sát người. Bực bội nhất là váy tuy đẹp nhưng cần phối thêm giày cao gót nữa mới đẹp hơn. Tất cả những đôi giày đế bằng Junghwa mang vào đều cảm thấy không hợp.

Tóm lại là, Junghwa mặc thế nào cũng cảm thấy gò bó. Mặc được mấy lần nàng đã ném luôn chiếc váy vào lãnh cung. Vốn là thế mà, mục đích quan trọng nhất khi ăn mặc không phải vì đẹp, mà là thoải mái.

Lần xem mắt này, đồng chí lão Park vô cùng coi trọng, nhấn mạnh hết lần này đến lần khác là con gái mình ăn diện quá tùy tiện, chẳng phụ nữ gì cả. Junghwa không muốn bỏ tiền ra mua đồ mới, lại không dám đi ngược lại ý của đồng chí lão Park, nên mới lục tung đáy tủ tìm ra chiếc váy này, rồi mượn thêm đôi giày cao gót năm phân của bà chị họ. Thế là đã có dáng vẻ Heeyeon thấy lúc này.

Dịu dàng, nhã nhặn, mới mẻ, yêu kiều.

Đáng hận là, dáng vẻ trang điểm kỹ lưỡng này lại là vì một tên đàn ông khác, mà lần trước xem mắt với cô, cô bé ấy lại ăn vận – khá – tùy – tiện! Heeyeon xưa nay được mọi người ngưỡng mộ tôn thờ nghĩ đến đấy, bèn nhếch môi lên vẻ kỳ dị, cười nhạt nhìn Junghwa đang nhấp nhổm không yên, “Lần trước xem mắt cô không hài lòng tôi?”
“Không phải.” Junghwa ủ rũ, tôi dám không hài lòng với Đại boss hay sao?

“Cơ sở vật chất không phù hợp?”

“Cũng không phải.” Đại boss, cô có xe, có nhà lại đẹp như thế , ngàn năm khó gặp lắm, ngàn năm khó gặp!

“Tính cách không hợp?”

“…” Junghwa nghẹn ngào, hoàn toàn không theo kịp tư duy của Heeyeon. Rõ ràng lần trước xem mắt rồi, Đại boss không hề biểu lộ tí gì, nàng cũng xem nó là sự kiện nhầm lẫn, bây giờ sao lại…

Junghwa chưa kịp mở miệng, Heeyeon đã nói: “Nếu không phải thế thì cô gặp mặt người khác sau lưng đối tượng xem mắt của mình không phải là quá đáng à?”

Junghwa đầm đìa nước mắt, “Tôi sai rồi, sai thật rồi.” Quay sang nhìn ra cửa sổ, nàng lập tức bổ sung, “Hay là thế này, tôi mời Ahn tổng ăn lẩu thịt bò để xin lỗi?”

Nghe thế, Ahn Đại boss nheo mắt lại vẻ nguy hiểm, trầm giọng, “Junghwa, công ty phát lương cho cô thấp lắm à?”

“Hở?”

“Món Thái đường Thanh Sơn rất ngon.”

“-_-|||”

Junghwa ấm ức nắm chặt ví tiền sắp khô cạn của mình, trái tim rỏ máu, cắn răng, “Được thôi, chúng ta ăn món Thái. >_<”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro