Chương 4 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TIÊU “DỨA”

Mẹ, mẹ hợp tác với người ngoài, bán đứt con đi thế sao???

Trứng tráng chín tầng, cà ri đỏ kiểu Thái, cua xào, tôm cay, súp Tom Yung Kum, thêm món cơm gạo nếp thơm phức của Thái, rau luộc, trái cây trộn… Một bữa cơm, khách vui còn chủ thì sầu.

Junghwa cảm thấy hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong năm của nàng, đầu tiên là gặp phải “nhà truyền giáo”, tiếp đó lại bị Ahn Đại boss gian xảo, nham hiểm trừng trị. Thực ra khi xe Heeyeon đến nơi, Junghwa đã căng thẳng. Thường ngày nhiều nhất Junghwa cũng chỉ mua hai cân tôm về nhà, đưa cho bố nàng luộc, chiên, xào, nấu, muốn làm gì thì làm, thấy kiểu nào ngon thì làm kiểu đó. Đối với hải sản Thái gì đó, thực sự nàng chỉ nghe nói, nên vừa thấy bảng hiệu lộng lẫy đề mấy chữ “Nhà hàng vây cá Thái Lan”, nàng đã mềm nhũn cả chân.

Vây cá ấy à… Tuy chúng ta ăn được, nhưng phải tốn mất mấy tháng lương đây?

Vừa vào trong, nhìn đại sảnh lộng lẫy rực rỡ, Junghwa lại hoa cả mắt. Mẹ ơi, nơi này có phải giống như trong phim, ăn xong rồi quẹt thẻ trả tiền, rượu mua rồi để lại, lần sau đến vẫn uống được? Quan trọng nhất là, hai người vừa yên vị xong, phục vụ đã nhanh nhẹn tiến lại, Ahn Đại boss hoàn toàn không cho Junghwa có cơ hội xem thực đơn, mà chọn luôn năm món khác nhau một cách thản nhiên không hề khách sáo, mà tất cả đều là những món nổi tiếng.

=_=

Junghwa nghiến răng, rất muốn nói, “Đủ rồi, đủ rồi, hai người ăn không hết”, nhưng phát hiện ra hình như mình mời khách, câu đó nói lại cảm thấy quá sức nhỏ mọn hẹp hòi.

Vì không quen với cách ăn món Thái;

Lại vì không được nhìn thực đơn, nên giá tiền mù mờ không đáy;

Lại vì hôm nay Junghwa không mang theo thẻ ATM, trong người chỉ có ba trăm tệ tiền mặt…

Bữa ăn đó, Junghwa không biết mùi vị gì cả.

Ăn cơm cùng Đại boss đúng là, sẽ tiêu hóa không nổi mà…

Junghwa nhìn những món ăn đẹp mắt kia, cắn đôi đũa bạc tưởng tượng rằng, lát nữa mình không trả nổi tiền, Đại boss sẽ sa sầm mặt như thể trời sắp mưa ông chủ nhà hàng thì mắng mỏ nàng ăn quỵt không trả tiền, cuối cùng, không chịu nổi, Junghwa viện cớ đi vệ sinh, chuồn ra quầy trả tiền.

Phục vụ thấy khách đến thì mỉm cười lịch sự, “Chào cô, xin hỏi cô cần phục vụ gì ạ?”

Junghwa cười ngây ngô, ồ, nhà hàng lớn có khác, nữ phục vụ cười cũng thật ngọt ngào, “Chào chị, tôi muốn tra thử giá cả của bàn gần cửa sổ kia.”

Nghe thế, phục vụ ngẩn người, nhìn Junghwa vẻ kỳ quặc. Junghwa mặt đỏ lên rồi tái đi, nhưng vẫn rụt cổ lại, kiên trì mỉm cười, “Giúp tôi tra thử.”

Nếu như… thực sự không đủ tiền, thì phải tìm bạn bè quanh đây len lén mang tiền đến cho mình. Ôi trời, nàng chưa bao giờ mất mặt đến thế, Junghwa đang nhớ lại xem có ai ở gần đây không, thì phục vụ đã tra ra số tiền, báo một cái giá mà khiến Junghwa lạnh cả người.

Junghwa nuốt nước bọt, “Chị có chắc chị nói số tiền là nhân dân tệ không? Không phải yên Nhật, Đài tệ hay tiền xu???”

Phục vụ nở nụ cười khó xử, “Xin lỗi, chính xác là giá này.”

Junghwa nước mắt đầm đìa, cái nhà hàng khốn! Chỉ có trang trí đẹp hơn tí, phục vụ đẹp hơn tí, trên món ăn có thêm mấy bông hoa cà rốt, mà vét sạch của nàng cả một tháng lương?! Junghwa vừa nghĩ vừa lờ đờ trở lại chỗ cũ như bị mộng du.

Hai cô phục vụ ở quầy tính tiền thấy thế thì càng nghi ngại.

Phục vụ A, “Cô gái này quái lạ thật, chồng cô ấy là khách quý ở đây, chi phí đều khấu trừ vào thẻ VIP, đâu có cần cô ấy trả tiền mà vẻ mặt bi thảm thế kia?”

Phục vụ B, “Thế mà cậu cũng không hiểu à? Nhất định là cô ấy tiết kiệm lại biết thương người, xót tiền ấy mà! Có điều sao cậu biết họ là vợ chồng, lỡ…”

Phục vụ A, “Hê, đừng có mà mơ giấc mộng xuân thu nữa đi. Lúc nãy vị tiên sinh ấy đã dặn, phu nhân cô ấy thích cay, bảo món ăn hôm nay gia vị cho đậm vào.”

Junghwa trốn trong phòng vệ sinh gọi cho đám bạn quen biết một vòng. Bạn bè nàng nghe số tiền đó đều lặng lẽ rơi lệ. Junghwa khóc ròng, phải biết sớm là đám bạn đó bình thường không tìm nàng để vay tiền nàng đã tốt lắm rồi, bây giờ lại đang cuối tháng, tiền đâu ra mà cho nàng vay?

Vì không vay được tiền, lại không có gan gọi điện cầu cứu bố mẹ, nên trên đường trở về, tâm trạng nàng càng hoảng loạn, đến nỗi lúc lên cầu thang đã sơ ý, thực hiện cuộc tiếp xúc thân mật với đất mẹ hiền từ, hình thành một chữ “đại” cực lớn.

Bên này Heeyeon nghe tiếng động cũng thò đầu ra quan sát, thấy thỏ trắng của cô đang ầng ậng nước mắt nằm bò trên đất, như chết rồi. Thực ra trong nhà hàng có trải thảm, dù ngã thế nào cũng không có gì đáng ngại, nhưng khi Heeyeon đến trước mặt Junghwa, nàng đã đỏ hoe mắt, nhìn cô, cắn chặt môi.

Heeyeon bỗng thấy tim đau nhói, bất giác quỳ xuống kéo Junghwa, “Đứng lên.”

Heeyeon vốn lạnh lùng trầm tĩnh, câu nói ấy cũng mang chút giọng điệu lạnh lẽo và mệnh lệnh thường ngày. Vốn đã cuống quýt, Junghwa nghe thế càng cho rằng mình bị khinh miệt. Nàng cắn răng định đứng lên thì mất thăng bằng, lại ngã ngồi xuống đất.
Lúc ấy Heeyeon thấy mí mắt giật giật, nhìn theo dáng ngồi ôm chân của Junghwa, dời ánh mắt đến phía trên chiếc giày cao gót… Mắt cá chân ở đó đã sưng phồng.

Junghwa khóc, “Xin lỗi, tôi không cố ý để mất mặt, bình thường không quen mang giày cao gót, giày này của chị họ lại cao thế, tôi…” Nói được một nửa, Junghwa đã tự động im thít. Vì Ahn Đại boss anh tuấn thần vũ đã lẳng lặng cúi xuống, bế bổng Junghwa lên như kiểu bế công chúa.
… (>_<) …

Junghwa đần người, trong đầu chỉ còn lại một câu chẳng liên quan gì đang bay phấp phới trước mắt: Mỗi một cô gái đều mong muốn một vòng tay bế mình kiểu công chúa.
Dựa vào lòng Heeyeon sung sướng, Junghwa hí hửng nghĩ: Có phải vì tai họa mà được phúc chăng?

-----Tôi là đường phân cách bị tổn thương-----

Khi Heeyeon đưa Junghwa đi khám chân xong, bác sĩ tuyên bố chỉ bị thương phần xương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn, Junghwa mới sực nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, “Á? Lúc nãy khi chúng ta ra khỏi nhà hàng hình như chưa trả tiền?”

Phục vụ không ngăn lại, bảo vệ cũng chẳng đuổi theo, thực ra nàng cũng đã nghĩ hay ăn cướp một bữa, nhưng… không ngờ lại suôn sẻ đến thế. >_<

Ahn Đại boss nhướn mày, “Tôi có nói là bắt cô mời à?”

“Hừm…” Hình như từ đầu chí cuối, chính xác là chỉ có nàng nói.

Heeyeon thấy vẻ mặt ủ rũ cùng cực của Junghwa thì rất khoái chí, cười: “Không sao, bữa cơm này coi như cũng không uổng mà.”

“Hử?” Nặc Nặc nhìn trời.

Heeyeon tay khoanh ngực nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lấp lánh, “Đã lâu quá rồi tôi không thấy ai mất mặt đến thế.” = =

Ẩn ý trong đó là, Junghwa nàng hôm nay ngã rất đẹp, khiến bổn điện hạ cười sung sướng, nên bữa cơm này mời nàng xem như cũng xứng đáng. Trong một giây bồng bột, Junghwa chỉ muốn đập đôi giày cao gót vào trán Heeyeon.

Băng bó chân xong, Ahn Đại boss còn đưa Junghwa về tận khu nhà nàng ở như đưa đón khách quý, vấn đề đã giải quyết xong. Junghwa chỉ còn lại một chân là đi được, phải nhảy lò cò hết sức khó khăn để leo lầu, thực sự là có hơi khó khăn, huống hồ bây giờ bên chân không bị thương còn mang đôi giày cao gót của bà chị họ.

Có được bài học đau đớn ban nãy, nếu không vì thấy Đại boss còn ở đó, thì Junghwa đã cởi phăng đôi giày, để chân trần mà lên. Nhưng lúc này…

Junghwa ngồi bên ghế phụ, len lén nhìn sắc mặt Heeyeon, đối phương vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, “Để tôi đưa cô lên.”

Nghe đến chữ “đưa”, Junghwa liền nhớ ngay đến kiểu bế công chúa lúc nãy, mặt đỏ bừng, “Không cần đâu, hôm nay đã phiền cô quá rồi. Để tôi gọi bố tôi xuống đón.”

Khựng lại một lúc rồi Ahn Đại boss ngoảnh sang, ánh mắt lấp lánh nụ cười, “Cô có chắc là bố cô… vác nổi cô không?”

Junghwa… buồn bực… rất muốn cắn người.

Cô ta đang khiêu khích về vấn đề phụ nữ không thể chấp nhận!!! Nhưng Ahn Đại boss không quan tâm, vẫn tiếp tục khiêu khích, “Không cần lo, bình thường tôi cũng tập luyện thể thao, cô chỉ nặng hơn quả chuông hỏng nhà tôi một tí thôi mà.”

Junghwa nắm chặt tay. Được thôi, nếu cô đã bất nhân thì tôi cũng bất nghĩa vậy!

“Nhà tôi ở tầng tám, không có thang máy.”

“…” Ahn đại boss vạn năng cuối cùng đã, nghẹn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro