Chương 6 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỘT CANH TẶNG HAI NGƯỜI

Thế giới này, quả nhiên bị “Yamete” lây nhiễm thành dung tục mất rồi.

(Yamete: tiếng Nhật nghĩa là “Đừng mà” thường xuất hiện trong các phim AV của Nhật)

Hôm sau, Junghwa vẫn đi làm rất hào hứng.

Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay lại quay về trạng thái phấn khởi như ngày đầu đến công ty, hơn nữa Junghwa còn được vào tổ Hạng mục nữa, sẽ rất bận. Nên mọi suy nghĩ viển vông về Đại boss đều phải ngừng lại. Nhưng trước đó…

Junghwa ôm cặp lồng cơm, đứng trước cửa văn phòng Đại boss, thấy đầu mình to hẳn ra.

Vì đêm qua Ahn Đại boss không muốn ở lại ăn cơm, làm bà Park cằn nhằn cả buổi. Bà chỉ trích rất đúng chỗ rằng, Junghwa quen biết Tiểu Wang hơn tuần lễ rồi, ngày nào anh ấy cũng đến đưa đi khám chân. Anh ấy không chịu ở lại ăn cơm chắc chắn là con gái nhà mình có vấn đề.

Junghwa nghe thế thì rụt cổ lại, Ahn Đại boss sợ… bố mẹ và mình hiểu lầm chăng? Đưa nàng đi mát-xa là muốn cho cô bác sĩ kia thấy, nhưng nếu ở lại Park gia ăn cơm, thì giống như có ý với mình, giống như nàng đưa bạn trai về nhà dùng cơm vậy, nên Ahn Đại boss mới không nhận lời?

Junghwa thở dài, lẩm bẩm, “Có lẽ Tiểu Wang quá bận chăng.”

Dù thế thì mẹ vẫn cằn nhằn cả buổi tối, chủ đề vẫn triển khai từ “súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy”, từ nguyên liệu, tác dụng cho đến việc bà đã vất vả khổ sở nấu cả buổi chiều, vì nghe nói hai chị em họ thích ăn. Kết quả cả hai người đều chưa thấy mặt mũi nồi “súp” ấy ra sao đã bỏ đi mất.

Để tránh cho đôi tai không bị mọc nấm, và không đả kích đến lòng tự tin của mẹ để sau này bà tiếp tục nấu cơm, Junghwa cuối cùng đã gật đầu nhận lời, hôm sau mang đến chút súp nấm tuyết cho Tiểu Wang. Vì vậy mới có cảnh tượng Junghwa ôm cặp lồng đứng trước văn phòng Ahn Đại boss ngần ngừ băn khoăn.

Tần ngần hồi lâu, Junghwa vẫn gõ cửa bước vào, ậm ừ, “Ahn tổng, canh của cô có rồi đây.”

“Ừ.” Ahn Đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường tình huống này chứng tỏ Ahn Đại boss siêu bận, không rảnh để quan tâm tới thỏ trắng. Junghwa cũng sẽ tự giác đặt cặp lồng xuống rồi đi ra.

Nhưng hôm nay, Junghwa thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy, hình như có liên quan đến ánh mắt bất bình tối qua, trong lòng nàng thấy lấn cấn không yên. Tuy Ahn Đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về phía Tây thì tôi chả dám đi về phía Đông, giúp Đại boss diễn “kịch ân ái” một tuần không là gì cả, vả lại cô cũng có thể đi nhờ xe người ta. Nhưng Junghwa vẫn cứ băn khoăn, và không khí ngột ngạt trong phòng khiến nàng không chịu đựng nổi.

Junghwa đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Ahn Đại boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho nàng ra ngoài. Ấm ức trừng mắt nhìn Ahn Đại boss đến cả nửa phút, đến khi Junghwa thấy mắt đau nhói, mà con sói cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối cùng nàng đành nhún vai đầu hàng, kéo dài giọng, “Ahn tổng, công việc rất quan trọng, ăn cơm cũng rất quan trọng, đừng bắt cơ thể mệt quá.”

Dứt lời, chiếc bút trong tay Heeyeon khựng lại trên giấy, tờ giấy từ nãy đã bị cô vạch bừa bãi không biết bao nhiêu nét nay lại bị đầu bút nhọn khoét thủng thành một lỗ nhỏ. Thỏ trắng… đang quan tâm tới cô ư?

Heeyeon ngẩng lên, nhìn Junghwa , trong tích tắc nàng như bị điện giận, mặt đỏ bừng bừng nhìn đi nơi khác, lí nhí, “Tae Hwan bảo cô thích món canh táo tàu nấm tuyết, ở nhà có một ít, tôi mang đến cho cô, nếu cô không chê thì có thể dùng.”

Nói xong, Junghwa chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ còn lại Ahn Đại boss ngẩn người trên ghế, dần dần, khóe môi cô nhướn lên thành một nụ cười ngọt ngào, Junghwa, chẳng lẽ em không biết, món ăn không thể tùy tiện tặng bạn khác phái sao?

Như thế chị sẽ nghi ngờ, là em thích chị…

Bữa trưa đó Ahn Đại boss thấy ngon lành khó tả.

Trong quan niệm của cô, phụ nữ tặng thức ăn cho bạn khác giới thực sự còn mờ ám hơn cả tặng áo lót, quần lót. Những món ăn đầy đủ dinh dưỡng và tình yêu thương giống như đang truyền đạt dụng ý đối phương rất quan tâm đến sức khỏe của mình, hơn nữa, tác dụng quan trọng nhất của thức ăn là ở chỗ nó còn biểu thị tình yêu, hy vọng và sức khỏe hơn cả hoa hồng. Món canh nấm tuyết này chứng tỏ thỏ trắng đang e thẹn ngượng ngùng nói với cô: “Em muốn chăm sóc chị cả đời.”

Trái tim trước nay luôn trấn tĩnh ổn định của Ahn Đại boss đập loạn rồi.

Tâm trạng Ahn Đại boss càng hỗn loạn hơn sau khi ăn xong. Thông thường Heeyeon ăn xong cơm sẽ chợp mắt một lúc hoặc sẽ tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc, nhưng hôm nay ăn canh nấm tuyết tinh thần sảng khoái, cô lại có hứng thú muốn ra ngoài dạo một vòng, tiện xem thỏ trắng làm gì trong giờ nghỉ trưa.

Kết quả vừa ra khỏi văn phòng đã thấy một đám người vây quanh chỗ ngồi của Hyojin xì xầm bàn tán.

“ Hyojin mỹ nhân, cậu gần đây đang dưỡng da hay tăng cân? Ăn xong lại còn có món ngọt nữa, ôi ôi, món canh nấm tuyết này nấu đặc thật, lại có nhiều nguyên liệu, không giống bán ngoài đường?”  Heechul trợn mắt nhìn bát súp nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy, tỏ vẻ ngờ vực.

Hyojin “ừ” gọn một tiếng rồi mấp máy môi, “ Junghwa mang đến cho tôi ấy mà.”

Nói xong, các anh chàng vốn đang cười đùa bỗng như cúp điện, im bặt. Tích tắc sau, Heechul mới hít một hơi, lên tiếng trước, “Tiểu Junghwa mang đến cho cậu?”

Hyojin phớt lờ, tiếp tục uống canh ing~~~

Heechul mắt phát sáng vỗ vỗ vai Hyojin, khen ngợi, “Được đấy, Hyojin mỹ nhân. Bọn này đều tưởng cậu là mặt núi băng, tim khúc gỗ, ai ngờ đối phó với con gái cũng lợi hại quá, mới mấy hôm cô ấy đã tự tay nấu canh mang cho cậu. Ối trời, diễm phúc lớn quá!”

Mọi người cũng bắt đầu bàn tán không ngớt, “Chị Hyojin, xem ra chị sắp thắng lợi rồi. Lúc đầu vợ em cũng ép em làm vật thí nghiệm, ngày nào cũng lôi em đến nhà ăn cơm cô ấy nấu, kết quả đã công đức viên mãn rồi.”

Một sư đệ nào đó khóc ròng, “Chị Junghwa thật không tốt, uổng công em cùng tổ với chị ấy. Ngày nào em cũng chăm sóc chị ấy, mà món canh ngon như thế kia chị ấy không làm thêm cho em một bát?”

“Xùy!” Heechul vỗ bốp vào đầu cậu chàng, “Ranh con hiểu gì, thức ăn không thể tặng bừa bãi, có câu nói là ‘muốn giữ trái tim người mình yêu phải giữ dạ dày của người ta trước’ đấy thôi? Tiểu Junghwa muốn giữ trái tim của Hyojin mỹ nhân, cậu chen vào làm gì?”

“Vậy chúng ta sau này không nên gọi Junghwa là ‘chị dâu rửa bát’ nữa nhỉ? Sửa thành ‘chị dâu nấm tuyết’? Hay là ‘chị dâu nấu cơm’?”

“Hay là ‘chị Hyojin’?”

Mọi người cười ầm ĩ, không ai thấy Ahn Đại boss đứng trong góc tối toàn thân phát ra sát khí, sắc mặt u ám.

Junghwa dám cùng lúc tặng canh hai người ư?!

Tốt lắm, tốt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro