Chương 7 [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc cộc!

Heeyeon vừa lên tiếng thì có người gõ cửa. ╭(╯^╰)╮

Junghwa nhảy ra khỏi lòng Heeyeon, cười khì khì ra mở cửa, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, ngoài kia lại là… ông chú dung tục.

Junghwa thấy thế thì sắc mặt tỏ ra khó chịu. Định lui ra, đợi Ahn Đại boss và ông chú quái dị bàn việc từ từ, ai ngờ ông chú dung tục thấy nàng đã cười khẩy, “Ồ! Còn nhanh hơn cả tôi, người ác cáo trạng trước?”

Junghwa ngơ ngẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, ông chú dung tục lại sải bước đến trước mặt Heeyeon, nói, “Ahn tổng, cô Park Junghwa này từ khi vào tổ công tác của chúng tôi, cứ một là không muốn chuyển vào trong văn phòng, hai là không nghe tôi chỉ huy, hai hôm trước thậm chí còn hét lên không chịu sửa kịch bản theo ý tôi. Nhưng mấy chuyện đó tôi cũng cho qua, tôi ngỡ con gái không hiểu chuyện, chỉ dẫn dần dần cũng được, ai ngờ hôm nay lúc cô ta đi ăn cơm, tôi đã thấy thứ này trong máy tính cô ta.”

Nói xong, ông chú dung tục lấy ra một tập văn bản dày cộp in ra từ máy Junghwa đưa đến trước mặt Ahn Đại boss, Heeyeon nhíu mày nhưng vẫn cầm lên xem, càng xem hàng lông mày càng cau chặt lại.

Junghwa nghe ông chú nói thế, tim bỗng thắt lại. Ông chú dung tục đúng là nham hiểm, bình thường chú khách sáo với tôi, tôi cứ ngỡ chú rộng lượng khoan dung, chẳng qua là vì kịch bản nên mới bàn bạc với chú, kiên quyết giữ nguyên tắc của mình. Vậy mà chú thù hận ư?

Junghwa bực bội, tùy tiện xem trộm máy tính của người khác lúc người ta đang ăn cơm, mà lại còn thản nhiên nói ra như thế, không thể hy vọng đầu óc chú ta có tư tưởng đàng hoàng được. Có lẽ ông chú muốn nhân lúc mọi người đều đến nhà ăn dùng cơm trưa, đến mách tội nàng với boss, ngờ đâu lại phát hiện ra Junghwa đã “đi trước một bước”, ngỡ nàng đã cáo tội ông ta trước, nên thẳng thừng quy chụp cho nàng.

Ông chú quái dị không chỉ dung tục, mà còn nham hiểm!

Máy tính của Junghwa không bao giờ cài password, vì nghĩ mình quang minh chính đại, thời gian làm việc không lén làm chuyện riêng, nhưng nếu có gì đó phải lén lút, thì gần đây quả thật…

Một lúc sau, quả nhiên thấy Ahn Đại boss ném mạnh tài liệu đi, tức giận nhìn Junghwa, “Cô vẫn theo hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’?”

Junghwa cúi đầu, nàng biết mà… Thực ra nàng cũng muốn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, làm game thiếu nữ thật tốt, nhưng tiểu sư đệ phụ trách kịch bản “Kỳ Lân Sát” có rất nhiều chỗ không hiểu, nên thường xuyên chạy đến hỏi cái này cái kia. Junghwa cũng thông cảm, vốn dĩ là kịch bản nàng viết, mà chỉ có phần thô, rất nhiều chỗ không viết hẳn ra, nên tiểu sư đệ không hiểu cũng là chuyện thường.

Hai người qua lại với nhau, trước kia làm cùng một tổ, thế là có một ngày, tiểu sư đệ khóc ròng bảo với nàng, “Park sư tỉ à, chị thấy thế này có được không? Ngày nào em cũng chạy đến hỏi chị cũng chẳng phải cách hay, chị giúp em bổ sung hết phần nội dung chính, rồi em phát triển lời thoại?”

Junghwa ngẫm nghĩ, khối lượng công việc cũng không lớn lắm, lại thêm việc bên tổ game kia không nhiều, nên đã nhận lời rất thoải mái. Có điều dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng là “chuyện xấu” phải lén lút làm, nên Junghwa luôn lén lút sửa kịch bản “Kỳ Lân Sát”, nhưng chưa từng làm chậm trễ công việc khác. Nhiều khi còn hoàn thành nhiệm vụ chính rất sớm, nhưng ai ngờ lại bị ông chú dung tục túm được đuôi.

Junghwa: “Ahn tổng, tôi…”

“Không cần nói nữa.” Heeyeon cắt ngang lời Junghwa , bấm điện thoại, giọng điệu trầm trọng, “Im Nayeon, gọi tất cả mọi người trong tổ Hyojin đến văn phòng tôi!”

“Nhưng…”

“Park Junghwa, bây giờ tôi không muốn nói với cô.”

“…” Trong tích tắc, không khí ngột ngạt trong phòng khiến Junghwa ngạt thở, cấm khẩu.

Mười phút sau, người trong phòng “Nhã Trúc Quán” đã tập hợp trong văn phòng Heeyeon, ông chú dung tục đứng cạnh dương dương tự đắc nhìn trò vui. Em Im có lẽ đã hiểu tình hình nên ho một tiếng, “Chuyện này chị Hyojin  có biết không? Còn nữa, Tiểu Trương phụ trách kịch bản, tốt nhất boss cũng nên giải thích xem.”

Junghwa vụt đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Cử chỉ đó khiến mọi người kinh ngạc nín thở. Em Im cứng người hai giây sau rồi chạy ra ngoài kéo Junghwa lại, “Junghwa, cậu làm gì vậy?”

Junghwa trầm tư, rồi lạnh lùng đáp không chút sợ sệt, “Nếu quý công ty sáng chế game phải dựa vào chuyện lật ngược trắng đen, xem trộm máy tính người khác và cả đường cong cơ thể, cảnh thân mật và những yếu tố sex như thế, thì tôi nghĩ, tôi không hợp với nơi này lắm.”

Dừng lại một lúc, Junghwa mới ngước lên, mắt lấp lánh, nhìn thẳng Heeyeon, “Tôi từ bỏ cơ hội được thành nhân viên chính thức!”

Rầm.

Một âm thanh cực lớn, Junghwa sập cửa bỏ đi.

Ra khỏi văn phòng, Junghwa đánh một văn bản xin nghỉ phép đưa cho trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi.

Trình tự xin nghỉ phép phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày hoặc nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân viên mới cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký tên đồng ý xong mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý rồi mới được nghỉ.

Nhưng lúc này, Junghwa đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin nghỉ xong nàng xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng Nhân sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi Junghwa lại hay vờ như không thấy.

Cô Park Junghwa này đến công ty chưa bao lâu, nhưng rất đặc biệt, Đại boss đích thân thông báo chuyển lên phòng Kế hoạch tầng mười bảy, Đại boss đích thân gật đầu cho vào tổ Hạng mục trước khi chuyển sang nhân viên chính thức, Đại boss đích thân giao cho quyền lấy cơm rửa bát, thế mà bây giờ… đến lãnh đạo cũng chưa xin mà đã bỏ về luôn???

Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của việc nịnh nọt sếp tổng, lúc này cô Park Junghwa ấy thân phận chưa rõ, hình như có quan hệ mờ ám với Đại boss và Hyojin, trước khi hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nên khi trưởng phòng Nhân sự còn đang băn khoăn có nên báo cáo cho cấp trên chuyện “Park Junghwa chưa được phê chuẩn cho nghỉ phép đã tự ý về nhà”, thì Junghwa đã lên xe buýt rồi.

Trên xe buýt, Junghwa vẫn tức đến nghẹt thở, nắm chặt tay, chỉ muốn có người nào đó làm đệm thịt cho mình trút giận một trận, mà cái đệm thịt ấy tốt nhất là họ Ahn tên Heeyeon.

Heeyeon chết tiệt, Heeyeon ngốc nghếch!

Dựa vào đâu mà chưa hỏi phải trái trắng đen, đã gọi tất cả người phòng “Nhã Trúc Quán” đến mắng mỏ? Dựa vào đâu mà chưa điều tra kỹ càng, đã giúp cái ông chú dung tục kia???

Junghwa rất uất ức. Thực ra nàng luôn tin tưởng Ahn Đại boss, cảm thấy cô là người rất quả đoán, nhanh nhẹn, nói theo kiểu bà Park là “người làm việc lớn”. Nên đối với chuyện chuyển tổ, Junghwa tuy luôn bất mãn, không nỡ rời bỏ “Kỳ Lân Sát” con trai cưng của mình cho người khác nuôi, nhưng cũng chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Heeyon.

Có lẽ, Ahn tổng cảm thấy ông chú dung tục kia thật sự là tài hoa, mong mình đến học hỏi…

Có lẽ, Ahn tổng cảm thấy công ty chỉ có mình là nữ nhân viên kế hoạch, sau này rất nhiều game cho phái nữ mình đều phải tham gia, mong mình bây giờ bắt đầu tìm hiểu dần dần…

Có lẽ, Ahn tổng cho rằng kịch bản “Kỳ Lân Sát” không có gì to tát lắm, muốn mình nhanh chóng đầu tư vào hạng mục tiếp theo – Nhưng… nhưng… không phải!!! Tất cả đều không phải!!!

Ông chú dung tục đúng là loại thối tha, tổ “Kỳ Lân Sát” cũng vì chuyện thay đổi người viết kịch bản mà bận đến bốn chân hướng lên trời rồi. Cô chỉ lợi dụng thời gian thừa để sửa kịch bản “Kỳ Lân Sát”, sao lại sai? Nàng làm cũng là vì công ty thôi mà. Để cho game tinh tế hoàn mỹ hơn thôi!

Junghwa càng nghĩ càng tức, về nhà tìm đại một lý do, bảo công ty cho nghỉ, rồi đóng cửa nằm trong phòng ngủ mở máy tính lên game đánh boss. Junghwa thường ngày khi rảnh rỗi cũng lên mạng chém quái vật để giết thời gian. Nhưng hôm nay rõ ràng là muốn tìm một cái thùng rác để xả stress, chỉ muốn mỗi một đao chém quái vật đều chém tất lên người Heeyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro