Chương 7 [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa càng nghĩ càng tức, về nhà tìm đại một lý do, bảo công ty cho nghỉ, rồi đóng cửa nằm trong phòng ngủ mở máy tính lên game đánh boss. Junghwa thường ngày khi rảnh rỗi cũng lên mạng chém quái vật để giết thời gian. Nhưng hôm nay rõ ràng là muốn tìm một cái thùng rác để xả stress, chỉ muốn mỗi một đao chém quái vật đều chém tất lên người Heeyeon.

Kết quả, Junghwa đã bị boss hành hạ một cách hoành tráng. >_<

Thực ra, chuyện đó cũng là bình thường. Junghwa chỉ là một tiểu kiếm hiệp cấp sáu mươi, trang bị đều toàn màu trắng dám đơn độc xông vào “Tuyết Ngọc Hồ” mà không cần đội nhóm, không có bố mẹ ông bà che chở, như vậy là thuộc dạng tráng sĩ không sợ chết, một đi đầu không quay lại. Thêm nữa, Junghwa lại còn đi đánh boss, nên cuối cùng rơi vào thảm cảnh bị giết ngay tức khắc, đúng là… không đáng cho người khác thương hại.

Junghwa bĩu môi ôm mặt, nhìn mình nằm dài trên đất trong game, mắt đã trợn trắng, vẫn bị Đại boss và vô số tiểu quái vật hành quân trên thi thể cứng đờ của mình. Cuối cùng đã bình tĩnh lại, Junghwa khẽ thở dài, “Đến các người cũng bắt nạt ta nữa…”

Chỉ cần dính đến boss, đều sẽ bị giết ngay tức khắc, đều chẳng tốt đẹp gì! (╰_╯)#

Trong game đắc tội Đại boss, có bị chết thì nhiều nhất là rớt kinh nghiệm, xui xẻo thì mất chút trang bị, nhưng nếu đắc tội Đại boss trong cuộc sống thực tế thì sao?

Junghwa đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ ngợi nghiêm túc xem tương lai phải làm sao, trước mặt bao nhiêu người nói những lời quá quắt như thế, không chỉ làm mất mặt Ahn Đại boss, mà còn chỉ trích công ty, dựa vào yếu tố sex để tấn công thị trường…

A a a a!!!

Nghĩ đến đó, Junghwa thấy đau đầu, chắc không còn cách nào ở lại công ty Ahn được nữa?

Junghwa càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng băn khoăn, cuối cùng đã bò lên bàn ngủ thiếp đi mất. -_-||| (cô bé này tốt ở chỗ đó, vô tâm vô tính.)

Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, ngoài phòng khách văng vẳng tiếng cười nói của bà Park.

“Mẹ, ồn quá.” Junghwa mang dép lê, vừa ngáp vừa ra ngoài. Mới ngáp được một nửa, thấy cảnh trong phòng khách Junghwa nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Tình huống gì đây? Tại sao Ahn Đại boss lại đang ngồi trên ghế salon nhà mình, ung dung uống trà ăn trái cây, còn mẹ thì ngồi bên cạnh cười nói hỉ hả?

Có phải nàng… vẫn chưa tỉnh ngủ?

Junghwa bất giác dụi dụi mắt, mở ra đã thấy mẹ chạy đến gõ vào đầu mình, “Con bé này thật là, Tiểu Wang đến đã lâu thế, thấy con ngủ say nên mẹ mới không gọi dậy. Còn bây giờ, tỉnh rồi thì vào ăn mặc đàng hoàng rồi ra, xem này…”

Bà Hứa tức tối chỉ Junghwa hét lên, Junghwa chỉ cúi đầu nhìn.

Bởi vì lúc này đã là mùa hè… nên Junghwa vừa về nhà, tắm rửa xong thay luôn áo ngủ đi lại trong nhà, bây giờ nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ hình gấu trúc không tay, vô cùng bất lịch sự, mà lại… Điều khiến Junghwa muốn đập đầu vào tường nhất là… nàng không mặc áo lót!!! >_<

Lại thêm mắt kèm nhèm vì mới ngủ dậy, (rất có khả năng trong mắt vẫn còn tàn tích) đầu rối bù như tổ quạ, Junghwa nhìn trời nấc nghẹn, không tài nào tưởng tượng được mình rốt cuộc thê thảm đến mức nào, để lại bóng đen ám ảnh đến cỡ nào trong tim Ahn Đại boss.

Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết đây vẫn là giấc mơ đi!

Không khí có vẻ ngượng ngập, Junghwa đầu tổ quạ không lui cũng chẳng tiến, đành đứng đờ ra đó nước mắt đầm đìa, bà Park cũng ngại ngùng mỉm cười với Heeyeon, thông minh chuyển chủ đề khác, “Tiểu Wang cháu cũng thật là… Đến chơi thôi, cũng đâu phải lần đầu gặp mặt, mua nhiều quà thế để làm gì?”

Junghwa hơi nhướn mắt lên. Bên cạnh Ahn Đại boss chất đống một núi quà. Nghe thế, Heeyeon đứng lên, lắc đầu, “Quà thì cháu vẫn nên mua, dù sao tối nay cũng là lần đầu ăn cơm với bố mẹ Junghwa, ngoài ra hôm nay cũng xem như cháu chính thức làm quen với hai bác.”

Nghe câu đó, Junghwa há hốc mồm, câu này nghe quái lạ thế nào ấy, càng nghe càng giống… con rể lần đầu đến thăm bố mẹ vợ tương lai? Junghwa đang gặm nhấm suy nghĩ đó thì nghe bà Park hí hửng cười, “Ôi dào, Tiểu Wang, cháu thật…”

“Bác gái.” Bà Park chưa nói xong, Heeyeon đã nghiêm túc lắc đầu cắt ngang, dừng lại một lúc rồi nói, “Cháu là Heeyeon, sếp công ty Junghwa, hôm nay đến làm phiền bác rồi.”



Bà Park mắt chữ A miệng chữ O, cằm như muốn rơi xuống đất, xúc động kéo con gái hỏi, “Junghwa, đây… đây là Dứa của công ty con???” =_=

Junghwa mồ hôi ròng ròng mẹ à, câu nói tiếu lâm của mẹ chả buồn cười tí nào.

Đợi khi Junghwa ăn mặc chỉnh tề, pha một ấm trà cho Ahn Đại boss rồi, bà Park lôi cô vào nhà bếp.

Bà Park nhìn ra phòng khách, xác định khoảng cách đủ xa để Dứa không nghe thấy mới thì thào, “ Junghwa,  người ấy không phải tiểu văn thư mà bố con giới thiệu à? Sao lại biến thành Dứa của công ty con rồi?”

Khóe môi Junghwa giật giật lần thứ một trăm lẻ một lên tiếng nhắc nhở bà Park, “Cô ấy không phải Dứa, mà là Heeyeon, Heeyeon, Heeyeon!”

Bà Park gật đầu như hiểu như không, vừa nấu ăn vừa lẩm nhẩm, “Gọt dứa thì gọt dứa chứ, chẳng trách đi xe tốt thế, lúc đầu mẹ nghe mẹ Lý trong khu nói chiếc xe đó những mấy chục vạn, đang lo tiểu văn thư tham ô. Có điều, sao con lại túm được sếp con thế?”

“…” Junghwa ủ rũ vì câu “túm được” của mẹ, đừng nói khó nghe thế chứ, nàng chỉ… Junghwa nghĩ ngợi rồi vẫn nghiến răng trả lời, “Mẹ, thực ra cô ấy chính là đối tượng xem mắt đầu tiên của con.”

?_?

+_+

$_$

Trên đây là sự thay đổi nét mặt của bà Park trong vòng một phút. Từ “Cái gì? Sao lại thế?” đến “Con bé chết tiệt, đi xem mắt sếp mà về nhà cũng chẳng báo cho bố mẹ biết”, cho đến cuối cùng “Tuyệt quá, con gái tìm được sếp tổng của công ty to, con gái sắp thành phượng rồi!!!”

Không ai hiểu mẹ bằng con, Junghwa thấy mẹ như thế là biết ngay bà đang chìm vào cảnh giới nào. Giờ đây tâm hồn bà chu du ngàn dặm rồi. Đang nghĩ xem phải chuồn đi bằng cách nào thì ông Park về đến nhà. Thì ra, ông Park vừa nhận được điện thoại của vợ đại nhân, biết con gái hôm nay chính thức đưa con rể tương lai về dùng cơm thì hối hả về nhà sớm hơn.

Trước đó, ông Park vì đi công tác suốt nên không có cơ hội gặp mặt “Tiểu Wang”, vì Heeyeon lấy thân phận tiểu văn thư đến đưa đón Junghwa hàng ngày nên cũng chưa bị lộ tẩy. Nhưng ông Park nghe bà Park trò chuyện bảo “Tiểu Wang” yêu thương con gái mình rất ân cần chu đáo, toàn là ưu điểm, nên trong lòng sung sướng nở cả hoa. Ừ…. Con rể mình chọn quá tốt. Không chỉ có công việc ổn định, là trợ thủ đắc lực của lãnh đạo, mà cũng rất hiểu biết. Đúng lúc ông Park gần như đã đoan chắc Tiểu Wang chính là con rể nhà mình, thì sấm dội giữa trời quang, phu nhân gọi điện đến, “Tiểu Wang” này không phải “Tiểu Wang” kia.

Nghe thế, trên đường về nhà ông Park rất tức giận, con gái còn bé như thế, người yêu tự tìm làm sao tốt bằng người bố mẹ chọn cho bằng cặp mắt tinh nhanh như Tôn Ngộ Không được? Nhưng ông về nhà, trò chuyện một lúc với Heeyeon, thêm biết thân phận của cô, liên tưởng đến những chuyện công ty mà con gái hay kể, hiểu rõ Heeyeon là một người giỏi giang, nên lập tức đá văng Tiểu Wang ra ngoài chín tầng mây, vô cùng hài lòng với Ahn Đại boss.

Bữa cơm gặp gỡ rất vui vẻ hòa hợp. Ahn Đại boss mở lời vàng ngọc tán tụng tài nghệ nấu ăn của bà Park, lại khen ngợi bức tranh thủy mặc xấu xí của ông Park là rất có thần, khiến hai ông bà cười sung sướng đến nỗi không khép miệng lại được.

Nhưng trong không khí vui vẻ tốt đẹp như thế, Junghwa cứ cảm thấy bữa cơm ấy thật kỳ dị… Mà càng kỳ dị hơn là… chỉ có mình nàng thấy thế. >_<

Trên bàn ăn, ông bà Park cứ hỏi han tình hình cá nhân của Ahn Đại boss, từ nghề nghiệp, cha mẹ, hoàn cảnh gia đình, đến tình hình kinh doanh của công ty Ahn, cứ như nàng đưa bạn trai về nhà gặp bố mẹ vậy.

Hơn nữa bố mẹ nàng hỏi gì, Ahn Đại boss đều trả lời trôi chảy, có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì khác. Junghwa vừa gảy cơm vừa nhớ ra, hình như mình và Ahn Đại boss vẫn còn cãi nhau, cô bỗng đến nhà thế này, lại còn mua quà… không có mục đích gì, liệu có phải là… đến đuổi việc mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro