Chap 3. Giáo viên thực tập mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đến tiếp 5 là tiết học tôi trông đợi nhất trong ngày, vì đây là tiết sinh hoạt, tôi có thể thoải mái đánh một giấc mà không sợ bị vào sổ đen.

Ngay khi tiếng trống vào tiết vừa dứt, tôi đã ụp mặt xuống bàn. Trong giấc ngủ chập chờn tôi nghe thấy tiếng thầy chủ nhiệm thao thao bất tuyệt một hồi, ngay sau đó là tiếng hét lớn Ồ...Ồ...UÊ... vang lên làm tôi có cảm giác như mình đang xuất hiện trong một buổi xử án của Bao Công và kinh khủng hơn, tôi chính là... Tên phạm nhân sắp bị đưa ra cẩu đầu trảm.

Khi lưỡi chém lạnh toát vừa kể cũng xuống cổ thì tôi bật dậy. Ngay lập tức tôi phải đưa tay lên bịt lỗ tai vì những tiếng hét inh ỏi của đám mê gái trong lớp.

Có chuyện gì thế nhỉ? Tôi định quay qua hỏi Hyerin thì không thấy nó ư hử gì cả, tâm hồn nó chẳng biết đã được thả tới chỗ nào rồi. Nên tôi quay mặt lên bục giảng ..đập vào mắt là con người đang cười toe toét trên đó khiến tôi giật mình suýt bật ngửa ra sau.

Kia chẳng phải là cô khỉ vàng tôi đâm trúng hồi sáng đó à? Sao cô ta lại xuất hiện ở lớp tôi, chẳng lẽ là học sinh mới... À, cô ta đểu thật, bằng tuổi mà dám xưng chị em ngọt xớt, tôi nghiến răng, bẻ tay rôm rốp.... Cứ chờ xem, bổn cô nương sẽ trả thù.

Trong khi đó trên bục giảng thầy Jin đang phải chiến đấu oanh liệt với lũ học trò "mồm to óc bằng quả nho" của mình.

Thầy Jin ngoài năm mươi tuổi, tuổi già sức yếu, thính giác vốn không được tốt vậy mà giờ lại bị tiếng la hét của lũ quỷ trong lớp hành hạ khiến thầy tức nước vỡ bờ, vội lúc tìm cậy thước kẻ khủng bố và...

- RẦM.... IM HẾT NGAY CHO TÔI...

Sau cái đập xém thủng bàn của thầy chủ nhiệm thì những cái loa phát thanh hoạt động với công suất lớn đều phải im lặng, thầy Jin nhìn lớp một lượt rồi hắng giọng nói:

- E hèm, xin giới thiệu với các em đây là Ahn Hyojin, t này sẽ là giáo viên thực tập chính của lớp ta...

- HẢAAA....! - Những cái loa phát thanh lại được lên dây cót hoạt động hết mình.

Nghe thầy phán mà tôi đồng cứng hết cả người, đến hồi sức để hét như bọn kia còn không có. Tôi đau đớn gục mặt xuống bàn, hai vành tai đỏ ửng lên. Mà giáo viên thực tập gì mà trẻ thế, phải chi già thêm chút nữa thì đâu có xảy ra việc này rồi.

Hyerin lúc này mới thoát nông trai đẹp quá quay sang vỗ vai tôi hồ hởi nói:

- Dậy đi mày, cô thực tập mới đẹp hết xảy! Dậy đi! Mấy khi được ngắm trai đẹp free thế này đâu.

- Tao không quan tâm. Để yên cho tao ngủ. - Tôi hất tay nó ra, gắt lên.

Phía trên bục giảng thầy Jin một lần nữa phải chịu đựng những âm thanh chói lọi phát ra từ những cái miệng.

RẦM....- Lại một tiếng động kinh hoàng vang lên, cả lớp im phăng phắc, thầy Jin nói:

- Thông báo với các em, cô Hyojin là một trong những giáo viên xuất sắc nhất của trường Đại học sư phạm Banana đấy, cô ấy sẽ dạy các em môn tiếng Anh.

Sau thông báo của thầy chủ nhiệm, cả lớp lại rộ lên những tiếng la hét kinh hoàng. Chỉ tội nghiệp cho thầy Jin già yếu sau hai lần vận nội công, sức lực cản kiệt nên chẳng còn tiếng "rầm" nào nữa, thay vào đó là một giọng thều thào yếu ớt:

- Thôi, các em giao lưu với giáo viên mới đi!

Những tiếng la hét lại vang lên lần nữa, lớn đến mức có thể thủng cả màng nhĩ. Thầy Jin vội xếch cặp ra khỏi lớp kèm theo cái lắc đầu ngán ngẩm.

Còn lại một mình, bà cô khỉ lông vàng bắt đầu khua môi múa mép, nở nụ cười sát gái khiến bọn con gái trong lớp sướng phát điên.

- Chào các em tôi tên Ahn Hyojin, kể từ hôm nay tôi sẽ tạm thời chủ nhiệm lớp ta, mong các em giúp đỡ.

Lại cười, có vẻ như cô ta biết rõ lợi thế của mình nên sử dụng liên tục. Nhìn thấy ghét. Đã thế Gayoon, lớp trưởng còn đứng lên hô to:

- Cho một tràng pháo tay cả lớp.

- RÀO...RÀO...RÀO... - Một tràng pháo tay ròn rã vang lên. Ơ hơ hơ... Bọn này làm như đi xem xiếc thú không bằng.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, bọn con gái dưới lớp nhao nhao lên hỏi, toàn những câu hỏi vớ vẩn, đại khái là Cô bao nhiêu tuổi, có ny chưa, nhà cô giàu không,...v..v... Đúng là suy nghĩ của con gái.

Cuối cùng lớp trưởng là người may mắn đứng lên hỏi cô ta một câu, con nhỏ yểu điệu đứng dậy, ra vẻ dịu dàng nói:

- Ấn tượng chưa cô về trường như thế nào ạ?

- Câu hỏi của em rất hay! - Lại cười. - Trường EXID là trường có nền giáo dục tốt, cơ sở vật chất khang trang, đào tạo ra rất nhiều nhân tài, hôm nay được chứng kiến quả thật trăm nghe không bằng một thấy, trường có quan cảnh rất đẹp, các em học sinh đều rất ngoan, tuy nhiên...

- Sao hả cô?

- Buổi sáng có một nữ sinh đâm vào tôi, cô bé cũng tầm tuổi các em, cô bé đã để lại cho tôi ấn tượng xấu....

ĐOÀNG....Gì? Nữ sinh ấy không phải là tôi sao?

- Ấn tượng xấu sao cô?

- Cô bé ấy là người đâm vào tôi trước, không những không xin lỗi mà còn đòi tiền bồi thường.

Cái gì cơ, tôi đòi tiền cô ta bao giờ? Chỉ tại lúc đó bực quá nên buột miệng nói thôi. Cô ta lại tiếp tục bằng chất giọng buồn buồn như muốn chọc tức tôi:

- Haizz.... Thực sự là nó để lại cho tôi một ấn tượng không tốt về học sinh trường EXID.

Bọn con gái trong lớp bắt đầu rủa xả, những lời lẽ độc ác được phun ra khiến tôi lạnh cả xương sống, tiếng của HuynA lanh lảnh vang lên:

- Tao mà biết đứa nào thì tao dần cho nhừ xương.

Thế này là quá lắm rồi. Tôi nghiến răng giận dữ rồi như phản xạ tự nhiên tôi đập tay xuống bàn một cái rõ mạnh, đứng bật dậy trợn mắt nhìn cô ta trước con mắt sửng sốt của cả lớp...

Cô khỉ vàng giật mình nhìn lại tôi bằng con mắt mở to đầy kinh ngạc rồi ngay sau đó lại nở nụ cười toe toét nói:

- Em có điều gì muốn nói à?

Gần trăm con mắt liền quay xuống nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ vừa đáp xuống Trái đất.

Hyerin cũng không ngoại lệ, không khí trong lớp im lặng đến ngột ngạt. Tình trạng đó kéo dài trong vài giây, ngay sau đó tôi lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười không thấy mặt trời đáp:

- Dạ không, chỉ là em thấy con kiến đang bò trên bàn nên ngứa tay đập chết thôi ạ! - Tôi nghiến răng, có gắng nói sao cho giọng mình ít mùi tà khí nhất có thể. Và cứ thế, một bên nói quá một bên nói lại, cuộc giao lưu lại trở thành cuộc đấu khẩu giữa tôi và giáo viên. Tuy cả hai miệng cười toe toét nhưng ánh mắt phát ra lửa, lời lẽ thì như có gai.

Chỉ tội cho bọn trong lớp, hết quay lên bục nhìn cô rồi lại quay xuống cuối lớp nhìn tôi, kiểu này không bị trẹo cổ mới lạ.

Tôi và cô ta nhìn chằm chằm vào nhau hồi lâu mà không biết trống đánh từ lúc nào. Cuối cùng giọng nói của lớp trưởng vang lên như chiếc kéo cắt xoẹt bầu không khí căng thẳng:

- Cô ơi...

Nghe tiếng gọi, cô ta giật mình, thoát ra khỏi cuộc chiến bằng mắt với tôi rồi quay sang Gayoon mỉm cười nói:

- Sao vậy em?

- Dạ trống đánh được 5p rồi cô ạ!

Tèn tén ten, ngượng chưa kìa, cô ta lúng túng vội khoanh tay mỉm cười ra hiệu cho cả lớp đi về. Tôi cho sách vở vô cặp và ra khỏi lớp sau cùng, bên cạnh là Hyerin. Đi ngang qua chỗ bà cô khỉ vàng, tôi thủng thỉnh bước đi không quên để lại cái lườm rách mắt. Nhưng vừa đi tới cửa lớp thì có tiếng gọi lại:

- Khoan đã, tôi có thể nói chuyện với em một chút không?

Tôi quay bước lại , miệng nở nụ cười, dịu dàng nói:

- Dạ có gì cô cứ nói!

- Em có vẻ ghét tôi nhỉ, thực ra ban nãy tôi không có ý nói xấu em, tôi...

Không để khỉ vàng kịp biện minh, tôi vội chen ngang:

- Em nào dám, ngược lại em cảm thấy mình thật may mắn vì đã để lại "Ấn tượng khó phai" trong lòng cô đấy ạ! Mà thôi muộn rồi, chào cô em về. - Tôi kéo dài giọng rồi cúi đầu lễ phép, bên cạnh tôi, Hyerin vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn cô ta không chớp mắt.

- Đi mau lên mày, định ở đây học đến tối à? - Tôi vội kéo tay nó đi, không thèm liếc cô ta lấy nửa con mắt.

Vừa ra khỏi cửa lớp, Hyerin vội rút tay ra khỏi tay tôi, nó nhảy lên bá cổ tôi, gằn giọng hỏi:

- Nói mau, có phải mày quen cô Hyojin không?

Tôi nhăn mặt, hất tay nó ra cằn nhằn:

- Số tao chưa đen đến mức đấy!

- Hứ, quen với một người vừa đẹp vừa tài giỏi như cô thì có gì mà đen, nhưng cách nói chuyện như là mày với cô quen từ lâu rồi ý!

- Chậc, quen với cái hạng đấy để tao tổn thọ à? Chỉ là một sự cố nhỏ thôi.

Nói rồi tôi kể cho nó nghe về sự cố sáng nay, nhưng tôi chưa kịp kết thúc bằng một câu cay độc như mọi khi thì Hyerin hét ầm lên:

- Chời ạ, té ra mày là con bé vô duyên ban sáng?

Tôi vội lấy tay bịt mỏ nó lại, quát nhỏ:

- Khẽ mồm thôi, mày định để cho cả làng cả nước biết à?

- iết ồi, hả ay a, ạt ở úa ( biết rồi, thả tay ra, ngạt thở quá)

Tôi vừa thả tay ra nó lại cốc vào đầu tôi một cái, rồi lấy tay xoa xoa miệng , vuốt ngực quát:

- Mày định giết người diệt khẩu đó à? Yên tâm đi, giết tao rồi mày cũng phải đi bóc lịch với mấy anh-đẹp-trai-trọc-đầu thôi con ạ! - Ngưng một lát, con nhỏ tiếp tục. - Mà nghĩ cũng là, sao số mày lại hên thế chứ, tự nhiên toàn đụng phải người đẹp.... Liệu đây có phải là khởi đầu của một mối tình đẹp như trong tiểu thuyết không nhỉ?

Tôi chán nản nhìn Hyerin lắc đầu, bệnh của nó phải có cái máy tẩy não may ra mới chữa được.

- Ê mày lắc đầu cái gì?

- Vì mày khùng quá mà, mày nên nhớ tiểu thuyết khác xa với hiện thực. Nên tao mới bảo mày bớt đọc tiểu thuyết lại kẻo bị nhiễm đấy!

- Khác chỗ nào? - Nó vẫn gân cổ lên cãi.

- Chẹp, nếu là tao thì tao không bao giờ đi thích một đứa suốt ngày cãi nhau chí chóe với mình cả. Tao nghĩ mày nên sống thực tế Chút đi.

- Rồi mày cứ chờ xem. Tiểu thuyết cùng phản ánh một phần mà. - Nó hằn học nói.

- Phần nào thì tao không biết nhưng không phải chuyện này. Chẹp, Hyerin à...

- Giề?

- Tao thực sự muốn đến nhà mày ăn tối để tham quan nơi đã tạo ra con như mày đấy. Hahaha. - Nói rồi tôi xốc lại chiếc ba, co chân phóng cẳng chạy đi.

Thế là quãng đường về nhà ngập tràn tiếng cười của hai đứa dưới bao nhiêu con mắt kì thị.

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro