Chap 2. Tên tóc vàng đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như tôi dự đoán, cổng trường đã đóng im như tờ, nhưng với khả năng năn nỉ ỉ ôi của tôi thì không chỉ một mà mười bảo vệ cũng xong hết.

Qua được ải đầu tiên là cái cổng và bác bảo vệ, tôi tiếp tục vác mông chạy vào lớp, cắm đầu cắm cổ thế nào mà lại đâm sầm vào một vật cứng như đá, tiếp sau đó là cả người tôi bị văng ra xa vài chục....cen ti mét, va vào thân cây ngã cắm đầu.

Chỉ một từ thôi "đau", đau thấy tía, đau đến ứa nước mắt, hoa mắt chóng mặt, tối tăm mặt mày. Tôi cắn răng nén đau ngước mắt lên nhìn "thứ" mà mình đâm phải.

Ô la la một cô gái cực kỳ đẹp, mái tóc dài, vàng như.... Lông khỉ, làn da trắng bóc, mũi tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi mắt được kẻ sắc xảo đầy quyến rũ. Quả thật một mỹ nữ thứ thiệt, nhưng dù cô ta có đẹp như nữ hoàng sắc đẹp thì cũng không thể tha thứ được vì tội dám làm cái lưng của tôi lão hóa trước tuổi.

Đã thế cô ta còn đứng trơ mắt ếch một lúc mới chạy đến đỡ tôi dậy, cuống quýt hỏi thăm kèm theo một nụ cười giết gái.

- Em không sao chứ?

Hừm, tôi lừ mắt nhìn cô ta rồi đổi giọng ngọt ngào:

- Em không sao.... - Tôi nói kèm theo một nụ cười tươi. - Chị nghĩ thế sao?

Câu sau của tôi khiến nụ cười trên mặt cô ta tắt ngủm, gượng gạo đưa tay gãi đầu. Ơ hơ hơ, lại còn giả vờ ngây thơ nữa cơ!

- Chị xin lỗi!

Tôi phủi lại bụi trên đồng phục rồi lại ngọt ngào nói:

- Dù sao cũng phải cảm ơn chị!

- Sao lại cảm ơn tôi?

- Vì chị đã đề cao khả năng chịu đựng của em.

Cô ta vẫn ngây ngô nhìn tôi, tôi phải vận hết nội công mới không hét vào mặt cô ta:

- Chị nghĩ một người nặng trên bốn chục ký như tôi đâm sầm vào một vật cứng như đá, văng xa cả mấy chục cen ti mét rồi đập vào thân cây ngã dúi dụi mà vẫn cảm thấy không sao ư?

- Ơ nhưng...

- Thay vì hỏi có sao không sao chị không hỏi tôi đau chỗ nào, có cần đến bệnh viện không, có cần bồi bổ cái gì không, hay đưa chút tiền gọi là bồi thường chứ.... - Tôi bức xúc nói.

Cô nàng khỉ vàng tròn mắt nhìn tôi, thôi chết lộ bản chất hám tiền rồi, biết mình vừa nói hớ, tôi vội hắng giọng, chuyển chủ đề:

- Mà này, giờ này là giờ nào rồi mà chị còn đứng đây ngông nghênh thăm bướm thăm hoa nữa hả? - Ra dáng một học sinh ưu tú tôi hỏi. - Mau vào lớp đi chứ!

- Chị không đến đây để học.

- Chị tính trêu trẻ con đấy à? Không vào đây học chẳng lẽ nhổ cỏ? - Tôi khẽ cười nhạt

- Thế còn em? Em không vào học à?

- Ừ nhỉ....Á .... - Quên cả cái lưng đau, quên cả chị khỉ vàng đang đứng ngơ ngác ở phía sau, tôi phóng như bay đến lớp. Trời ạ, không biết muộn mất bao lâu rồi.

Lạy thánh thần Thiên địa xin hãy bảo vệ cho sinh linh bé bỏng và dễ thương...là con đây.

Tôi thu hết can đảm bước vào lớp, may quá, là tiết toán của cô Fany! Cô vốn dễ tính và lại rất quý tôi, nhìn thấy tôi bước vào lớp cô khẽ nhíu mày hỏi:

- Junghwa, sao giờ này em mới đến lớp? Có biết giờ học bắt đầu 30p rồi không?

Tôi lê tấm thân thảm hại đến gần chỗ cô, ngước khuôn mặt rầu rĩ nhìn cô:

- Em xin lỗi cô, em gặp tai nạn bất ngờ nên em đến trễ ạ!

- Thế em có sao không? - Cô lo lắng nhìn tôi.

- Dạ không sao ạ, thế em về chỗ được chưa ạ?

Cô khẽ gật đầu rồi phẩy tay ra hiệu cho tôi về chỗ, không quên kèm theo một câu nhắc nhở:

- Lần sau em nhớ cẩn thận đấy!

Tôi quay xuống hùng dũng bước về chỗ kèm theo nụ cười đắc thắng, có vài ánh mắt khó chịu đáp lại tôi. Haizz, lại là cái bọn ghen ăn tức ở đây mà! Quen rồi!

Đi đến giữa lớp đột nhiên tôi vấp phải một cẳng chân, cả người chao đảo suýt chút nữa thì vồ bóng vồ ếch, tên nào mà vô ý thế!

Tôi bực mình lẩm bẩm rồi nhìn sang bên cạnh. À, còn ai ngoài "người đẹp" Jihyun lớp tôi nữa chứ! Tôi nghĩ rồi khẽ nhếch môi cười nhạt.

Nam Jihyun học cùng tôi năm lớp 10, cô nàng xinh như búp bê, nhà giàu nên được mệnh danh là hotgirl khối 11, trên bảng điểm của trường Jihyun luôn xếp sau tôi, ghen tức quá nên thành ra hành động lỗ mãng như thế đấy. Thấy có tiếng động cô Fany liền quay xuống hỏi:

- Có chuyện gì thế? Junghwa sao em còn chưa về chỗ?

Tôi nhìn cô rồi lại nhìn Jihyun thản nhiên nói:

- Là lỗi của em thưa cô, dạo này mắt em hơi kém đến nỗi cái chân lông lá của con hổ cái chình ình trước mắt còn không nhìn thấy mà vấp phải.

Cả lớp nín thở, những ánh mắt lướt qua tôi rồi đậu trên người Jihyun, mặt cô nàng xanh sang đỏ rồi tím lịm, chẳng khác gì tắc kè hoa.

Trước câu nói hài hước của tôi, dù rất đáng cười nhưng chẳng có ma nào dám cười vì thế lực họ Nam rất lớn. Tôi hiểu nhưng cảm thấy hơi buồn bực. Đúng vào lúc ấy một tiếng cười như sấm vang lên phía cuối lớp, xe tanh bành bầu không khí im lặng:

- Hahaha... Buồn cười chết mất thôi!

Còn ai ngoài Hyerin - con bạn thân tôi nữa! Con nhỏ này đúng là dễ thương hết biết, cười đúng lúc gê. Nghe tiếng cười cô bèn quay xuống nhíu mày nhìn Hyerin rồi nói:

- Hyerin không được cười tự do trong lớp. Junghwa em mau về chỗ đi.

Chỉ chờ có thế, rồi lon ton xách cặp về chỗ cuối lớp cạnh Hyerin, ưu ái dành tặng nó một nụ cười ngoác tới mang tai vì sự dễ thương của nó lúc nãy. Con nhỏ cười hề hề, vỗ vai tôi bôm bốp nói:

- Mày nói nghe đã thiệt, nghe sướng tai mát cả não, đáng đời con nhỏ nhà giàu.

Tiết toán trôi qua nhanh chóng, giờ ra chơi Hyerin chạy tót xuống căn tin buôn dưa bán cháo với bà bạn lớp khác. Tôi lôi quyển đề thi đại học chọn lọc ra làm. Làm được vài bài, tôi ngẩng đầu lên tia mắt về phía Jihyun.

Và.... What the....? Người đẹp đang mơ mộng cắn bút, đôi mắt nhìn xa xăm, thỉnh thoảng cười tủm tỉm, những biểu hiện này cho thấy con nhỏ...đang yêu!!

"Cái đứa luôn đi phá các cặp khác thì biết gì mà yêu với chả đương nhỉ"

Tôi hằn học nghĩ nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, tên nào được cô nàng thích chắc thuộc dạng khủng đây. Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới cô nàng lưu manh ban sáng, cái áo cô ta cầm trên tay là áo đồng phục trường EXID, chẳng lẽ cùng trường?

Trời ạ! Trường EXID mà có mấy thể loại du côn như vậy à? Đúng là mất mặt. Mà thôi, cô ta học trường nào mặc kệ cô ta, quan tâm làm gì cho mệt người. Nghĩ rồi tôi cúi xuống tiếp tục công trình dang dở.

Xoay người lại với mấy con số thì Hyerin phi đến như một con trâu, hồ hởi vỗ vai tôi nói giọng lanh lảnh như cái loa phát thanh:

- Đứa thứ 101 rồi mày ơi!

Chẳng hiểu gì cả nên tôi vẫn cắm đầu vào cuốn sách đáp:

- Ừ tao cũng thử rồi mà không ra.
- Không học hành gì hết, tao có chuyện.

Cuốn sách trước mặt tôi bị ném sang một bên, con nhỏ này chả biết trân trọng sách vở gì cả, tôi xót xa nhìn cuốn sách rồi nhìn nó, nhăn mặt nói:

- Sao? Anh hotboy nào tỏ tình với mày à?

Hyerin phì cười, cốc đầu tôi rõ đau:

- Con điên, còn đùa à?

- Thế có chuyện gì mà mày hùng hổ trườn vào lớp thế? - Tôi đá đểu.

Mắt nó đột nhiên sáng lên, quên luôn câu châm chọc của tôi, hồ hởi nói:

- Heeyeon vừa chia tay với cô bồ thứ 101 mày ạ.

- Heeyeon nào? - Tôi ngây ngô hỏi.

- Trời ơi! Mày đúng là cái đồ hai lúa, đến Ahn Heeyeon bạch mã hoàng tử của trường EXID cũng không biết

- Ơ hơ, cô ta có phải người đọc bản tuyên ngôn độc lập đâu mà tao phải biết.

- Nhưng chị ấy là người đẹp trai nhất trong số trai đẹp, xinh gái nhất trong số gái xinh, nổi bật nhất trong số người nổi bật, quyến rũ nhất trong số người quyến rũ. Ôi trời, học sinh trường EXID ai mà không biết chị ấy chứ.

- Ừ. Cứ cho là chị ta đẹp đi, nổi tiếng đến độ ai cũng phải biết nhưng chị ta chia tay thì sao? Ảnh hưởng đến bờ cõi Quốc gia à?

- Chia tay bạn gái là chuyện nhỏ, nhưng động trời ở chỗ, chị ấy tuyên bố bạn gái tiếp theo sẽ là nữ sinh lớp 11A1.

- Thì sao?

- Sẽ là một vinh dự cho nữ sinh lớp mình chứ sao. Trời ạ, nói chuyện với mày thà tao về hôn gió với con chó nó còn sướng hơn!

- Yêu vài ngày để rồi chị ta đá bay như quả bóng thì vinh dự cái nỗi gì. - Tôi trề môi nói

Nhìn khuôn mặt như "con nai tơ ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô" của tôi, Hyerin chán nản lắc đầu giảng tiếp:

- Nghe cho thủng màng nhĩ đi, Ahn Heeyeon học lớp 12A1, là người trong mơ của tất cả nữ sinh trường EXID....

- Ê ê....trừ tao nghe mày...

- Không chỉ có trường mình thôi đâu, nữ sinh các trường khác cũng đổ rầm rầm, vì thế được chị ấy để mắt đến là may mắn lắm đấy. - Nó vẫn ngồi luyên thuyên không thèm để ý đến lời nói vàng ngọc của tôi.

- Rõ là hám gái.- Tôi càu nhàu.

- Tại mày chưa thấy đấy thôi, cho thấy rồi thì đảm bảo mày đổ cái rầm, chị ấy vừa đẹp, nhà giàu, đánh nhau lại giỏi, là một đại ca có tiếng. Dáng chuẩn như người mẫu, da trắng không tì vết, đôi mắt màu cà phê quyến rũ, điệu cười nhếch mép mới đẹp làm sao.

Khoan đã, hình như rất quen, chẳng lẽ là...

- Mái tóc bồng bềnh ngang vai màu...

- .....Nâu vàng. - Tôi lên tiếng ngắt lời nó. Trời ạ! Tưởng ai cơ chứ, hóa ra là tên du côn hồi sáng.

- Sao...Sao mày biết. - Hyerin lắp bắp hỏi tôi. - Mày quen Heeyeon à?

- Ờ thì ...

- Ghê nha, tưởng mày chỉ biết đến sách với vở thôi chứ, thế mà nãy giờ cứ giả vờ ngô nghê, thích thì cứ nói thích còn làm giá. - Con nhỏ cười phá lên rồi vỗ bẹp bẹp vào vai tôi.

- Ai...Ai nói mày tao thích chị ta!

- Thế sao mày biết chị ấy nhuộm tóc màu nâu vàng? Junghwa à, sau bao nhiêu năm làm bạn với mày cuối cùng cũng tìm được điểm chung của tao với mày rồi hí hí.

- Chung chỗ nào mà chung?

- Thì thích Heeyeon đó!

- Ê, cấm ăn nói bậy bạ. Mày cứ oang oang cái mồm lên mất hết cả uy tín của tao, rồi lỡ lọt vô tai bố tao thì cứ gọi là ăn đòn nhừ xương. - Tôi vội vàng xua tay phân bua.

- Chứ sao mày biết? - Hyerin ngơ ngác hỏi tôi.

- Thì tao mới chạm mặt sáng nay mà.

- Sáng nay?.

- Ừ, để tao kể cho, chuyện là sáng nay.....- Tôi nói rồi bắt đầu kể về sự cố sáng nay, cuối cùng kết lại một câu: - Thế đấy, chỉ tại Bạch Mã Hoàng Tử mắc dịch ấy mà tao muộn học....Này, Hyerin, mày có nghe tao nói không đấy?

Trong khi tôi mỏi mồm giải thích cho nó hiểu thì nó ngồi chống tay dưới cằm, mắt nhắm lại mơ màng, nước miếng chảy cả ra ngoài.... Ôi trời, sao tôi có con bạn hám gái thế không biết.

- Sao số con mọt sách như mày may mắn thế không biết? Phải chi tao là người đụng phải lũ du côn thì tốt biết mấy. - Nó nhìn tôi bằng đôi mắt đắm đuối như cá chuối và nói.

- Tối nay tao đến nhà mày ăn cơm nhé? - Tôi đột ngột hỏi.

- Sao lại.... - Trước câu hỏi lạc đề của tôi nó ngơ ngác.

- Thì để tham quan và tìm hiểu về môi trường đã tạo ra con khùng có hạng như mày.

- Mày dám.... - Nó kêu lên rồi chồm tới kẹp cổ tôi.

- Khoan đã... - Hyerin dừng lại nhìn chằm chằm vào áo tôi

- Sao vậy?

- Cái bảng tên đâu?

Tôi ngơ ngác nhìn xuống áo..- Á... thôi chết...

Trái với vẻ tá hỏa của tôi, Hyerin vẫn thản nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ đăm chiêu, nó reo lên:

- Á...có khi nào Heeyeon có ấn tượng với mày, sau đó lượm được bảng tên mày, thế nên....

- Nên nên cái gì. - Tôi trao cho nó ánh mắt vô cùng " thân thiết".

- Nên chị ấy mới nói bạn gái tiếp theo là một nữ sinh lớp mình.... Chậc, có khi nào là mày không nhể?

Tôi đưa tay lên sờ chán nó, phán một câu xanh rờn:

- Tao thấy mày nên viết tiểu thuyết tình cảm Hyerin ạ, khi nào xuất bản ra sách nhớ báo để tao mua một cuốn mở hàng cho đỡ...hí hí hí

Nó khẽ gạt tay tôi ra, nhăn mặt.

- Tao đang nghiêm túc mà!

- Thì tao cũng đâu có đùa....rõ vớ vẩn! Cô vô kìa

Tôi gắt lên rồi chỉ tay ra cửa, cô bước vào cắt ngang câu chuyện của hai đứa.

____________________________________

Call me Lười :v ( Một em gái trên Phây xừ Búc gọi mị như vậy...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro