Chap 8. Bữa cơm đáng ghét.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô....

- Em là....

Tôi và bà cô khỉ vàng nhau cùng đồng thanh nói, còn hai bà mẹ thì giương mắt sửng sốt nhìn, mẹ tôi lắp bắp nói:

- Hai đứa....quen nhau à?

- Ấy, không chỉ quen đâu mẹ, con và cô ấy đã có một cuộc nói chuyện rất thân tình đấy, không những thế còn để lại những "ấn tượng khó quên" trong lòng nhau nữa kìa. - Tôi mỉa mai nói.

- Em giận dai quá đấy, tôi xin lỗi rồi mà.

- Cô đã xin lỗi ư? Lúc nào? Ở đâu? Giờ nào? Phút nào? Sao em không biết nhỉ? Mà cô cũng lịch sự quá cơ, không không tự nhiên đến tận nhà xin lỗi em cơ đấy!

- Ôi dào, tôi đến thăm mẹ em đấy chứ.

- Hừ, mẹ sinh ra con, suy ra con với mẹ là một, thì thăm mẹ cũng có nghĩa là thăm con thôi. - Tôi thản nhiên đốp lại.

- Làm gì có cái lý lẽ ấy.

- Vậy giờ có rồi đấy, cô có muốn học hỏi không ? Em dạy cho!

- Hừ.... thôi được rồi đôi co với em có lẽ tôi sẽ tổn thọ mất.

- Hơ! Cô làm gì có thọ mà tổn, nhưng thôi em không muốn bị mang tiếng là chù ẻo người khác nên tạm tha cho cô đấy, Mu ha ha.

- Chẳng thể nào nói lại được em! - Bà cô khi vàng nén giận nói với tôi, khuôn mặt nhăn nhó trông rất khó coi.

- Cảm ơn cô quá khen, em rất cảm kích. - Tôi chắp hai tay cười mỉa mai.

Chỉ tội nghiệp cho hai bà mẹ cứ ngồi há hốc mồm nhìn hai đứa con vàng con bạc của mình cãi nhau mà cứ nghĩ là chúng đang mắng yêu nhau nên sung sướng cười tít cả mắt.

Sau màn chào hỏi bằng cách đá đểu nhau giữa tôi và bà cô khỉ vàng cuối cùng hai đứa đều đã thỏa thuận là tạm dừng lại bởi vì tôi đói quá rồi. Ba miếng thịt gà lúc nãy còn không đủ làm tôi no.  Mà một khi tôi đã đói thì chẳng còn sức để đấu võ miệng nữa. Có thực mới vực được đạo mà.

Vì thế mà giờ đây chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn với những món ăn ngon lành. Không thèm giữ ý, tôi cầm đũa lia nhanh những món ngon. Đũa tôi vừa hạ cánh ở một miếng thịt ngon lành thì lúc đó có một chiếc đũa khác chặn lại, ngước mắt lên bà cô khỉ vàng đang nhìn tôi cười nham nhở. Lẽ dĩ nhiên là tôi không chịu thua quyết dành ăn cho bằng được. Trên bàn ăn lúc này đã có một cuộc đọ đũa diễn ra kịch liệt cứ như trận đấu võ kinh điển giữa Thành Long và Lý Liên Kiệt.  Cuối cùng miếng thịt chẳng vào bát ai cả mà bay ra ngoài con Chít, Py và Ki cùng lao ra cắn xé miếng thịt. Híc, đúng là tinh thần đồng đội của chó nó có khác. Tôi nhìn miếng thịt, lặng lẽ nuốt cơn hận vào bụng rồi lia đũa sang miếng khác.

Ngồi bên cạnh tôi là chị Hara, tuy mang danh nghĩa là người giúp việc nhưng gia đình tôi luôn coi chị là người thân nên mọi bữa ăn luôn luôn có mặt chị ấy.

Chẳng hiểu sao hôm nay chị ấy im hơi lặng tiếng thế, bình thường chị là người nói nhiều nhất cơ mà. Tôi nghĩ rồi liếc mắt về phía chị nhưng ôi thôi. Đôi mắt của chị đang đắm đuối nhìn ai kia?

Hỏng rồi, tôi không thể để chị Hara dễ thương bị dụ dỗ bởi vẻ đẹp lai Tây của bà cô khỉ vàng kia được, phải kéo chị ra thôi.

Nghĩ thế nên tôi dừng đũa, kéo kéo áo chị Hara hỏi nhỏ:

- Chị thích cô giáo em hả.

Trước câu hỏi thẳng của tôi. Chị Hara lúng túng thấy rõ, khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật dễ thương.

- Đâu...đâu có.

- Lại còn không, thế Sao nhìn người ta đắm đuối thế? - Tôi bắt bí.

- À...ừ thì cũng có chút chút. - Chị ngượng ngùng nói.

Tôi nhăn mặt nói:

- Thế thì không được rồi!

- Cái gì không được cơ?

- Em nói cho chị biết nhé.... - Tôi ghé miệng sát vào tai chị thì thầm nói:

- Cô giáo em trông thế thôi chứ thật ra là một tay cua gái có hạng đấy. Đã có lần tình cờ thấy cô ấy  một tay ôm ba cô chân dài. - Tôi làm về mặt nghiêm trọng.

- Thật thế ư? -  Chị bụm miệng hốt hoảng kêu lên. - Nhưng trông đứng đắn và trí thức lắm mà

Tôi nhăn mặt làm điệu bộ xua tay giống Lee Jun Ki trong Nhất Chi Mai, nói:

- Đấy chính là điểm lợi hại của cô ấy. Chị đừng trông mặt mà bắt hình dong.- Nói rồi tôi ngước mặt lên cười với bà cô khỉ vàng một cái khiến cô ta ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả nhưng cũng cười đáp lại. Lợi dụng nụ cười ấy tôi nói với chị Hara:

- Đấy! Chị thấy chưa, cô ấy hay cười như thế để cua gái lắm. Con gái trường em không biết đổ bao nhiêu đứa rồi. Tốt nhất là chị đừng dính vào kẻo rước vạ vào thân.

Lẽ dĩ nhiên chị tin sái cổ cúi xuống ăn tiếp không thèm nhìn bà cô nữa, he he may quá tôi không thể để mất một đồng minh quan trọng là chị Hara đây được. Nhưng người ta nói gieo nhân nào thì gặt quả ấy đâu có sai, khi không nhìn cô nữa thì cái miệng của chị lại được bóc kẹo và hoạt động liên tục.

Những gì nó phát ra cũng đủ để tôi dù còn đói nhưng cũng không thể nuốt nổi cơm. Trời ạ biết thế tôi đã để cho chị ấy thoải mái ngắm bà cô khỉ vàng rồi nhưng mọi sự đã rồi có hối hận thì cũng đã quá muộn....

Đang ăn ngon lành chị Hara đột ngột dừng đũa ngẩn đầu lên nhìn tôi rồi cười toe hỏi:

- Mà Junghwa này lúc nãy vội quá chị quên chưa hỏi. Sao em bảo hôm nay có sao băng mà chị chờ mãi chả thấy ngôi sao nào xẹt qua cả thế.

Ơ gì thế này! Tưởng mọi chuyện đã qua rồi chứ. Chời ơi, chị Hara ơi chị hại em rồi. Tôi nghiến răng thầm kêu trong bụng.

Mẹ tôi và cô SeoHuyn đang vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ nghe chị Hara nói thế thì dừng lại, chăm chú nhìn vào hai đứa, cả bà cô khỉ vàng cũng dừng đũa ngước mắt lên theo dõi. Tôi méo cả mặt mà chẳng nói được câu nào. Chết rồi,phen này tôi sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất.

Mẹ tôi khẽ nhíu mày lên tiếng hỏi:

- Sao băng gì thế Hara?

- Ủa, không phải hôm nay có sao băng sao? Vừa nãy Junghwa nói với cháu là tivi người ta bảo hôm nay có mưa sao băng mà. - Chị hồn nhiên nói trong khi tôi đã thất bại trong nỗ lực đá lông nheo mắt ra hiệu cho chị dừng lại.

Mẹ tôi, cô SeoHuyn và cả bà cô khỉ vàng đều rất đỗi ngạc nhiên quay sang tròn mắt nhìn tôi. Thôi chết rồi! Biết phân bua thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại bảo là tôi xem tivi trong mơ rồi thấy người ta thông báo vậy nên mới đi nói lại với chị à.

Mẹ tôi nghiêm mặt nhìn tôi hỏi:

- Chuyện này là thế nào? Sao băng ở đâu ra? Sao con lại nói thế với chị Hara?

Tôi ngúc ngoắc đầu không nói nổi câu nào, thấy vậy mẹ tôi bèn quay sang chị Hara hỏi tiếp:

- Em nó bảo cháu như thế khi nào?

- Dạ lúc chiều tối khi cháu đang sắp mâm thì Junghwa về, rồi em ấy bảo tầm này là có sao băng, hỏi cháu không đi ngắm à. Thế là cháu chạy lên tầng 2 bảo Junghwa ở đấy trông thức ăn, nhưng mãi mà chẳng thấy ngôi sao băng nào cả lên cháu xuống, ai dè....- Chị ngập ngừng.

- Ai dè thế nào? - Mẹ tôi hỏi.

- Ai dè đúng lúc ấy có con mèo chạy vào ăn vụng mất mấy miếng thịt gà ạ!

Một giây....hai giây...rồi ba giây.

Im lặng, tôi cảm thấy ba giây trôi qua mà cứ như cả thế kỷ. Mẹ tôi và cô SeoHyun đều buông đũa nhìn tôi trân trối và đến giây thứ tư thì:

- Ôi.....ha ha ha.... Buồn cười chết mất! - Bà cô khỉ vàng rú lên cười như chưa bao giờ được cười, bỏ bát xuống, gục đầu vào bức tường đằng sau cười nắc nẻ.

Mặt tôi đỏ ửng lên như quả gấc. Ước gì bây giờ có một cái lỗ nhỉ. Tôi sẽ không ngần ngại mà chui đầu xuống ngay lập tức. Xấu hổ quá đi mất. Đã thế chị Hara vẫn không thèm tha cho tôi, ngô nghê hỏi tiếp:

- À thế con mèo ấy trông như thế nào hả em?

Nóng mặt quá nên tôi đáp bừa:

- Thì con mèo tam thể của bác TaeHyung hàng xóm đấy!

- Ủa con mèo ấy bị đánh bả chết lâu rồi còn đâu. -  Chị ngạc nhiên nói.

- Ha ha ha... Chết mất....ha ha ha.... - Bà cô khỉ vàng càng cười dữ hơn, cái đầu cứ gật lên gật xuống, cả người rung lên bần bật.

Tôi giận dữ nghiến răng ken két, đặt mạnh bát cơm xuống bàn rồi đi đến bên bà cô khỉ vàng mỉm cười "dịu dàng" hỏi:

- Ủa cô bị nghẹn hả? Để em giúp nhé!

Nói rồi tôi dùng nội công phang 3 phát thật mạnh vào lưng bà cô, khiến cô ta đau quá vội kêu lên, dừng cười ngay lập tức.

Hừ! Đáng đời cái đồ vô duyên, dám cười trên nỗi khổ của người khác. Tôi hằn học nghĩ rồi bằng một nụ cười tà khí, tôi nghiến răng hỏi:

- Cô đã hết nghẹn chưa?

- Rồi...hết rồi. - Cô ấy hổn hển kêu lên.

- Vậy thì tốt quá! - Tôi nói rồi quay sang những người khác mỉm cười thật tươi:

- Con ăn no rồi ạ, mẹ, cô SeoHuyn, cô Hyojin và chị Hara cứ ăn tiếp đi. Con đi ôn bài đây. - Nói xong tôi quay ngoắt người bỏ lên phòng, trong lòng ngùn ngụt lửa giận.

Tôi về phòng đóng sập cửa lại trùm chăn gặp nhấm nỗi đau khổ. Thế mà ở dưới nhà thỉnh thoảng lại rộ lên những tràng cười vui vẻ, có thèm để ý đến một bà già ngồi xó nhà như tôi đâu, tôi thành người thừa mất rồi.

Tôi cứ nằm như thế cho đến khi mẹ gọi xuống để chào cô SeoHyun. Tôi khẽ chép miệng rồi thủng thỉnh đi xuống nhà, lễ phép chào tạm biệt cô SeoHuyn cùng bà cô khỉ vàng đáng ghét.

Khi chiếc taxi chở hai mẹ con họ khuất bóng, tôi định quay người bước vào thì nghe thấy tiếng mẹ gọi:

- Junghwa, ra mẹ hỏi.

Tôi quay người lại ngước đôi mắt dò hỏi lên nhìn mẹ, giận dỗi nói:

- Có chuyện gì không ạ? Nếu là chuyện ban nãy thì con không muốn nghe đâu.

- Con thấy con bé Hyojin thế nào?- Mẹ tôi nhìn tôi hồ hởi hỏi.

- Thế nào là thế nào ạ? Mẹ nói gì con không hiểu. - Tôi làm bộ ngơ ngác nói.

- Cái con này cứ giả vờ. Mẹ thấy nó cũng thích con, cả buổi cứ nhìn con cười suốt. Thế có thấy nó đẹp không?

- Đẹp ạ!

- Giỏi giang không?

- Giỏi ạ!

- Có chí lớn không?

- Lớn ạ!

- Nhà giàu không?

- Giàu ạ!

- Vậy con thích nó không? - Mẹ tôi hồi hộp hỏi.

- Không ạ! - Tôi đáp gỏn lọn, mẹ tôi như bị tạt một nước gạo nước lạnh vào mặt trong trời mùa đông, giận dữ nói:

- Như thế còn chê thì thế nào mới vừa ý đây?

- Ơ hay, mẹ nói buồn cười thế đâu cứ đẹp, nhà giàu, giỏi giang, có chí là bắt buộc phải thích chứ.

- Người ta toàn diện như thế các cô gái đều thích sao mình cô là không thích. Rồi cô cứ học theo ông bố bảo thủ cố chấp của cô đi thế nào cũng ế chổng ế chơ.

- Mẹ này! Giả dụ con có thích người ta đi chăng nữa thì bố cũng không chấp nhận đâu. Mẹ cũng biết là trong nhà này không có ai dám trái lệnh bố mà.

- Thử một đứa như con bé thì bố có chê rằng trời. - Mẹ bĩu môi nói.

- Hi hi.. Thế thì mẹ không biết rồi, bố ghét nhất là những người tóc xanh tóc vàng đấy!

- Ô hay cái con này! Tóc của con bé là màu tóc tự nhiên mà có phải do nhuộm đâu.

- Chẳng phải mẹ vẫn chê bố bảo thủ cố chấp còn gì, vì thế bố sẽ không chấp nhận bất cứ lý do gì dù cho mái tóc màu lông khỉ kia có là tự nhiên đi chăng nữa.

- Hừ, kệ ông ấy, mẹ quyết định rồi, không thích dần dần gần nhau rồi sẽ thích, mẹ đã nói với con bé rồi, mai nó sẽ sang đón con đi chơi.

- Được thôi! Cô ấy đến rồi một mình cô ấy đi chứ con không đi đâu cả. Cả tuần mới có một ngày nghỉ, mẹ phải cho con ngủ chứ!

- Không đi thật chứ?

- Vâng! - Tôi gật đầu chắc nịch.

- Tốt thôi! Nếu không đi mẹ sẽ công bố bức ảnh thời sơ khai nguyên thủy không có một mảnh lá trên người của con cho mọi người biết, đảm bảo con sẽ nổi tiếng hơn bây giờ đấy...- Mẹ tôi nói rồi thủng thỉnh đi vào phòng.

- Mẹ....mẹ...- Tôi hốt hoảng gọi với theo nhưng mẹ không thèm đoái hoài đến đứa con tội nghiệp, vội đóng sập cửa lại.

Trời ơi là trời! Sao ai cũng ép tôi vào bước đường cùng thế này.

Cuối cùng nỗ lực năn nỉ ỉ ôi của tôi đối với mẹ trở nên vô vọng. Tôi lê tấm thân tàn về phòng, đau đớn chỉ hận không thể hét lên được. Cuối cùng trong cơn đau khổ vật vã tôi....ngủ lúc nào không hay.

____________________________________

Do cái thói tài lanh không đổi nên mị đặt lộn tên cho chị giúp việc là Solji... Từ giờ tên của chị giúp việc là Hara

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro