Chap 9. Buổi hẹn bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tốt thôi! Nếu không đi mẹ sẽ công bố bức ảnh thời sơ khai nguyên thủy không có một mảnh lá trên người của con cho mọi người biết, đảm bảo con sẽ nổi tiếng hơn bây giờ đấy...- Mẹ tôi nói rồi thủng thỉnh đi vào phòng.

- Mẹ....mẹ...- Tôi hốt hoảng gọi với theo nhưng mẹ không thèm đoái hoài đến đứa con tội nghiệp, vội đóng sập cửa lại.

Trời ơi là trời! Sao ai cũng ép tôi vào bước đường cùng thế này.

Cuối cùng nỗ lực năn nỉ ỉ ôi của tôi đối với mẹ trở nên vô vọng. Tôi lê tấm thân tàn về phòng, đau đớn chỉ hận không thể hét lên được. Cuối cùng trong cơn đau khổ vật vã tôi....ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau khi con chim còn đang ríu rít trên cành cây tôi đã nghe mẹ gọi nhưng mặc kệ, tôi dùng chiến thuật lì, không ư hử lại một tiếng. Thấy không có động tĩnh gì tôi yên tâm vùi mặt vào chăn ngủ tiếp.

Bỗng tôi thấy khó chịu, nhột nhột gai gai trên mặt, liền mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là một mái tóc màu vàng như lông khỉ kèm theo một nụ cười nham nhở đáng ghét.

- Em còn chưa chịu dậy à? Con gái ngủ ngày là xấu lắm đấy. - Con khỉ vàng lên tiếng.

Tôi giật mình suýt nữa thì hét lên, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh xoay người vào trong, dùng giọng ngái ngủ càu nhàu:

- Khiếp quá cái con khỉ vàng trong cơn ác mộng hôm qua còn theo mình đến tận bây giờ luôn. - Hừ, dù ai nói ngả nói nghiêng thì tôi vẫn quyết định bảo vệ giấc ngủ vàng bạc của mình.

- Em không dậy cũng không sao, tôi không ép, tôi chỉ chuyển lời hộ mẹ em thôi, cô bảo không dậy cũng không cần phải gọi nữa, xuống nhà cô sẽ cho tôi xem một thứ rất hay. Thôi tôi xuống đây, tò mò quá...

Nghe thấy vậy, tôi hoảng hốt bật dậy như cái lò xo, mặt tỉnh rụi. Bà khỉ vàng nhìn điệu bộ của tôi, khẽ cười nói:

- Công nhận hiệu nghiệm thật!

Tôi tức tối ngước mắt lên nhìn cô ta rồi nặn ra một nụ cười nham hiểm nói:

- Cô lấy cho em cái điện thoại với!

- Để làm gì cơ? - Bà cô khỉ vàng ngơ ngác hỏi.

- Chậc.... Để gọi điện cho cảnh sát.- Tôi tặc lưỡi nói.

- Sao lại gọi cảnh sát? - Bà cô trố mắt lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

- Thì để cảnh sát đến bắt cô đi vì cái tội xâm phạm phòng cá nhân bất hợp pháp chứ sao nữa. - Tôi giận dữ hét lên.

Bà cô khỉ vàng khẽ nhăn mặt, nhún vai nói:

- Ôi dào! Tôi có muốn vào phòng em đâu, tại cô Park ủy thác ấy chứ!.

- Không muốn vẫn cứ vào, vào rồi thì thành ra muốn, muốn rồi thì cứ ở lại, ở lại thì không chịu ra, rốt cuộc có chịu ra để em thay đồ không thì bảo? - Tôi quát.

- OK....OK. Làm gì mà nóng thế, tôi ra ngay đây, đừng ngủ nữa đấy! - Nói rồi bà cô nhanh chân bước ra ngoài.

Tôi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo một cách chậm chạp rồi mới đi xuống. Ngay khi tôi vừa lê bước xuống nhà mẹ đã nhìn tôi cười tươi tắn rồi ngay lập tức nụ cười trên khuôn mặt bà nhanh chóng tắt lụi. Bà lôi tôi vào trong phòng, nhíu mày nói:

- Đi chơi mà ăn mặc cái kiểu gì kia, thấy lâu không xuống nên mẹ tưởng con chăm chút kỹ lắm chứ, ai dè... Trông không khác gì đứa đi bụi. Saoo cô lại mặc quần bò bạc phếch rồi với cái áo phông thế này? Lấy cái váy trắng tháng trước mẹ mua cho con mặc vào nhanh.

- Không, con không mặc đâu. Đi chơi thì phải thoải mái chứ mặc váy vướng víu lắm.

- Không mặc chứ gì, mẹ sẽ tung bức ảnh hồi nhỏ của con đấy.

- Mỗi bức chỉ được uy hiếp một lần thôi chứ. - Tôi ấm ức nói.

- Ai bảo mẹ chỉ có một bức. Yên tâm, mẹ có mấy cái lận, thôi không lằng nhằng đi thay nhanh lên.

Tôi ngậm ngùi vác xác lên phòng thay áo chiếc váy trắng cộc tay dài đến đầu gối ôm lấy người khiến tôi khó chịu, lúc tôi đi xuống mẹ tôi và bà cô khỉ vàng cùng tròn mắt lên nhìn tôi. Mẹ tôi mỉm cười tấm tắc khen:

- Đấy! Thế có phải đẹp không.

Còn bà cô thì nhìn tôi ngẩn ngơ, thấy thế tôi quay sang hỏi nhỏ:

- Cô ơi trên đời này có mấy ông sao?

- Đây là ban ngày mà. - Bà cô khỉ vàng ngơ ngác hỏi lại.

- Vâng trên trời thì không có nhưng em thấy trong mắt cô có hai ông đấy.

Biết tôi nói móc bà cô khỉ vàng đỏ mặt lúng túng đưa tay lên gãi đầu, mẹ tôi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

- Thôi hai đứa đi đi, à trưa nay mẹ không nấu cơm đâu đừng về ăn trưa. Hyojin con khao nó một  bữa nhé!

- Vâng ạ. - Nà cô khỉ vàng đáp kèm theo một nụ cười tươi.

- À, Junghwa đưa túi xách cho mẹ, tạm thời hôm nay con sẽ không cần dùng đến tiền đâu. - Rồi không chờ tôi đưa mẹ tôi đã giành lấy cái túi xách, móc hết tiền trong đó ra rồi đưa trả túi không cho tôi. Xong bà cũng thủng thỉnh đi vào trong.

Tôi nhìn theo bóng mẹ mà lòng đau như cắt...nước mắt đầm đìa. Ôi! Người đẩy tôi xuống vực thẳm không ai khác chính là bà mẹ yêu quý của tôi.

Vậy là một cuộc hẹn hò bất đắc dĩ giữa tôi và bà cô khỉ vàng bắt đầu mà người làm cầu nối chính là mẹ tôi. Chưa bao giờ tôi lại mong bố về đến thế, nếu có bố tôi ở nhà thì sẽ chẳng có bất kỳ thằng con nào trừ người quen dám bén mảng đến trước cổng nhà tôi, chứ đừng nói là dẫn tôi đi chơi như thế này.

Nhưng hiện tại thì mẹ tôi mới là người nắm thế thượng phong nên tôi đành ngậm ngùi nuốt mật đắng. Mang trong mình lửa giận ngùn ngụt nên tôi xả tức bằng cách dẫm chân thật mạnh xuống đường khiến ai đi qua cũng trố mắt nhìn.

Cũng phải thôi, ai đời một cô gái trông dịu dàng với mái tóc xoã ngang vai và bộ váy trắng dễ thương lại có những bước chân voi như thế. Bà cô đi bên cạnh nhìn tôi hắng giọng nói:

- E hèm... em đang bị xếp vào diện cố gắng phá hoại của công đấy, có tức gì thì cũng đừng làm khổ cái đường chứ, nó có tội tình...

- Này sao đột nhiên cô lại ngoan ngoãn thế, mẹ em bảo gì thế cũng nghe. Sao không từ chối sớm thì em đâu có phải làm khổ cái đường. - Tôi bực mình ngắt lời bà cô.

- Tại tôi thích thế. - Bà cô thản nhiên nói.

- Ôi trời ơi, điên mất thôi - Tôi ngừa cổ lên, ôm mặt than trời.

- Thế bây giờ em muốn đi đâu chơi đây?

- Nhà sách. - Quả thật chỉ có nơi ấy khiến tôi vui thôi.

Bà cô khẽ nhăn mặt cằn nhằn:

- Em là con mọt đấy à? Được dịp đi chơi với người đẹp như tôi mà lại vào nhà sách thì còn thể thống gì nữa?

- Kệ cô, em chỉ muốn đến đó thôi.

- Thôi được, tôi sẽ là người quyết định chỗ chơi.

- Ê, em chọn nhà sách cũng là vì cô đó, ở nhà sách ít ra cô cũng được bình yên , chứ ở nơi khác thì em không dám đảm bảo có được nguyên vẹn về tới nhà đâu đấy. - Tôi lên tiếng cảnh báo.

- OK... OK, tôi chịu được hết, giờ đi chưa?

- Nhưng đi đâu cơ ạ?

- Công viên giải trí. - Bà cô đáp gỏn lọn rồi kéo tôi lên xe buýt.

Tôi bị đẩy vào một chỗ ngồi trên xe, bực mình cằn nhằn:

- Nhà cô giàu như vậy tại sao không đi xế hộp riêng, ít nhất thì cũng là một con SH chứ?

- Đi như vậy cho nó cảm giác thú vị. - Bà cô khẽ chép miệng nói.

Nghe vậy tôi trợn mắt nhìn bà cô rồi chán nản lắc đầu. Đúng là sướng quen rồi nên muốn khổ thử đây mà.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại nghĩ khác có khi bà cô vì muốn được trưng cái mặt đó ra để cho lũ con gái trầm trồ tán thưởng chứ chẳng phải vì thú vị gì.

Bằng chứng là ngay lúc này đây trên chiếc xe buýt màu đỏ này, không hẹn mà gặp tất cả các cô gái có mặt trên xe đều hướng ánh mắt về phía...tôi. Nhưng lẽ dĩ nhiên là không phải nhìn tôi mà nhìn bà cô khỉ vàng lai Tây bên cạnh. Rõ chán tôi thì thầm rồi vội rút khẩu trang ra đeo và quay mặt đi chỗ khác.

Phải đề phòng kéo trên xe có người quen nhận ra tôi thì đảm bảo sáng mai đến trường trên bảng tin có dòng tít to đùng: "Thần Đồng hẹn hò với thầy thực tập", lúc ấy chắc chắn tôi sẽ càng nổi tiếng hơn. Thấy hành động kỳ quặc của tôi bà cô khỉ vàng ngạc nhiên hỏi:

- Em sao vậy? Say xe à?

- Đâu có chỉ là em không muốn nổi tiếng dưới tay bà bầu sô là cô thôi. - Tôi lắc đầu chán nản đáp. Bà cô nghe thấy vậy hơi trố mắt nhìn tôi, định há miệng nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng chiếc xe chết tiệt ấy cũng dừng lại trước cổng công viên giải trí, tôi và bà cô khỉ vàng cùng bước xuống xe mang theo bao ánh mắt tiếc nuối của các cô gái. Tôi dang hai tay vặn vẹo người, cảm thấy dễ chịu hẳn.

Ngồi trên xe quả thật chật chội, bức bối, không phải vì xe hết chỗ, mà chỉ tại các cô gái cứ thích xúm lại chỗ tôi, nguyên nhân cũng là do bà cô già kia. Tôi bực mình nghĩ rồi khẽ lừ mắt về phía bà cô khỉ vàng đang nhe răng cười nham nhở....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro