Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bác sĩ !! Làm ơn !! Tôi cần bác sĩ !!" Một người đàn ông trung niên , tóc tai ,  râu ria bồm xồm , áo quần luộm thuộm , tay hắn đang giữ chặt chân người phụ nữ nằm trên giường . Người phụ nữ kia như phát điên , chân cố gắng đạp như đang giãy dụa khỏi cái gì , tay không ngừng cào cấu mặt , các y tá đều bị dọa cho hoảng sợ nhưng rất nhanh chóng khống chế được người phụ nữ . 

Một cô y tá chạy gấp đến , vừa chạy vừa nở nụ cười nhẹ nhõm :" Bác sĩ Park đến rồi , mau tránh ra " Theo phía sau cô y tá kia là một cô gái , nhìn thoạt rất trẻ , khuôn mặt đẹp đến mờ ảo , thân hình hoàn mỹ đến khiến người nhìn cảm thấy ghen tị . Mày lá liễu có chút nhăn lại , ánh mắt câu nhân hiên lên vẻ khó chịu . Giày cao gót theo bước chân nàng nện xuống đất , tuy là đang chạy vẫn không hề làm suy giảm vẻ đẹp của nàng . 

Park Jeonghwa nhìn đám người bu lại bên giường bệnh , nàng nhìn một chút người phụ nữ đang nổi điên trên giường , ngẩng đầu hỏi cô y tá đang hoảng sợ đứng bên cạnh :" Đã kiểm tra chưa ?" Cô nàng kia nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Jeonghwa , người không rét mà run ,  sợ hãi trả lời :" Vâng...c-chưa..." Jeonghwa lại nhăn mày :" Ruốc cuộc đã hay chưa ?" Một cô y tá khác nhanh nhạy trả lời :" Dạ chưa " Mày đẹp lại tiếp tục nhăn :" Tiêm thuốc an thần , đem đến khoa thần kinh cho tôi " 

Cô y tá kia cũng lập tức im miệng , lập tức chạy đi làm theo lời nàng . Người phụ nữ kia lập tức dừng việc nổi loạn , yên tĩnh nằm trên giường như say ngủ . Nàng được chuyển đến khoa thần kinh , người đàn ông thì phải ngồi trên băng ghế chờ đợi . Jeonghwa nhíu mày nhìn người nằm trên giường , nằng khẽ cuối người nhìn xuống , vừa định chạm vào xem xét thì một giọng nói vui vẻ vang lên :" Kim Jiha , 37 tuổi , kết hôn với Kang Minkok , có hai đứa con gái , năm 24 tuổi từng bị tai nạn giao thông nhưng may mắn không bị thương nặng " Jeonghwa có chút giật mình , xoay người nhìn vị khách không mời mà đến :" Không phải tôi dặn dò không được phép vào phòng này sao ?"

Vị khách không mời mà đến kia thế nhưng lại là một cô gái , tóc buộc cao đuôi ngựa , ánh mắt tràn đầy anh khí khác với vẻ câu nhân lãnh đạm của Jeonghwa , nhìn qua hai người có vẻ cùng tuổi . Trên người của người kia cũng khoác chiếc áo trắng , hiển nhiên là bác sĩ của bệnh viện . Cô gái kia ánh mắt vui vẻ , khoé miệng nhếch lên như có như không :" Bác sĩ Park , em đừng để ý đến tôi , tôi chỉ là sợ tâm can bé nhỏ của cô y tá không chịu được sự lạnh lùng của em nên mới thay cô ấy vào đây báo cáo thôi "

Park Jeonghwa nheo mắt nhìn cô gái trước mắt , khoé miệng cũng nở một nụ cười đầy chân chọc :" Ahn Heeyeon , đừng quên là tôi lớn hơn cô hai tuổi . Danh xưng này , e rằng không dám nhận " Hani không vì thế mà tức giận , cô ngược lại càng thêm tươi cười vui vẻ . Thả bảng báo cáo xuống ghế , từng bước đến gần Park Jeonghwa . Jeonghwa rất cao , lại thêm đôi giày cao gót 5 phân , càng tôn lên vẻ cao cao tại thượng của nàng . Thế nhưng Hani sinh ra cũng rất được ưu ái , tùy mang giày thể thao nhưng tầm mắt vẫn là cao hơn Jeonghwa một chút

Tuỳ ý Hani ngày càng đến gần , Jeonghwa không hoảng hốt , không sợ hãi vẫn ngày thẳng mà đứng . Nàng ngược lại muốn xem cái con người vô sỉ này thì dám làm gì trong bệnh viện này . Park Jeonghwa đã từ lâu luôn dùng từ " vô sỉ " này để hình dụng Ahn Heeyeon

Từ khi còn học đại học , Ahn Heeyeon và Park Jeonghwa chính là cặp đôi oan gia ngang tài ngang sức không ai không biết đến . Một người lãnh đạm lạnh lùng , cao cao tại thượng , không ít người muốn theo đuổi nhưng lại bị khí chất hoàn mỹ nữ thần của nàng dọa sợ . Một người luôn vui vẻ thế nhưng lại mang theo chút âm hiểu cùng cao ngạo

Trước ngày khai giảng năm học , thầy hiệu trưởng chức " cuộc họp các nhân tài " . Tất nhiên là cuộc họp các tân sinh viên tiềm năng , Jeonghwa và Hani không thể vắng mặt . Lần đầu tiên gặp mặt , Hani vô tình làm đổ lý nước cam lên bộ váy trắng tinh của Jeonghwa , Jeonghwa tuy khó chịu nhưng vẫn nhàn nhạt bỏ đi

Lần thứ hai gặp mặt , trong lúc xem xét về các động mạch của bệnh nhân , Hani lại một lần nữa vô tình ngã vào Jeonghwa khiến cho cả hai ngã xuống , vướng vào một đống rắc rối

Lần thứ ba , Hani vô tình gặp mặt Jeonghwa ở rạp phim , vì rất nhiều lý do khách quan . Trong lúc vào rạp , Hani lại vô tình giẫm phải chân Jeonghwa khiến ngày hôm sau nàng như người tàn tật

Tính kiên nhẫn của con người là luôn có hạn , hết năm lần bảy lượt , Hani đều như thể muốn chọc tức Jeonghwa bằng nhẫn lần " vô tình " đó . Jeonghwa dù có lãnh đạm đến đâu nhưng tuyệt không phải người hào phóng , ai đối xử tốt với nàng , nàng nếu không ghét thì sẽ chấp nhận ai gây thù với nàng , nên xám hối thì tốt hơn

Thế nên , mối thù " không đội trời chung " này rất nổi tiếng ở đại học Kaist . Hai người , ngươi đánh , ta trả , ngươi đáp , ta đánh . Tình trạng này kéo dài suốt hơn 4 năm đại học , cho đến khi Jeonghwa tìm được ý trung nhân , Hani như bốc khơi khỏi cuộc sống của nàng . Jeonghwa không biết miêu tả đoạn thời gian này như thế nào . Vui mừng ? Nhẹ nhõm ? Không hẳn , lúc đó Jeonghwa được cảm thấy một cái gì đó khác biệt , như là cô đơn .

Không biết là nàng chạy không thoát hay là cô chính là âm hồn bất tán theo đuôi nàng . Học đại học cùng một nghành , ký túc xá ở cùng một phòng muốn xin đổi cũng không thể , đến khi tốt nghiệp lại " vô tình " vào làm việc chung một bệnh viện . Nàng khoa thần kinh , cô khoa tim mạnh . Một cách bất đắc dĩ , cô xuất hiện trong cuộc đời nàng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro