Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani lập tức chuyển sáng khuôn mặt vui vẻ , buông tay Jeonghwa mỉm cười vui vẻ :" Được rồi , bạn trai của em đến rồi , vậy bữa cơm này xem như em nợ tôi , tạm biệt " Hani không chờ Jeonghwa đáp lời , liền quay người bỏ đi , tay đút vào bọc áo . Jeonghwa nhìn bóng lưng của Hani có chút bi thương , nàng cũng liền khó chịu , lại nhìn bàn tay vừa được Hani nắm , có chút mất mát .

Wang Jackson từng bước lại gần Jeonghwa , nắm lấy tay nàng dắt nàng vào xe , hắn khẽ hỏi :" Anh làm phiền em sao ?"

Jeonghwa khẽ lắc đầu , tay đút vào túi áo khoác của Hani , thản nhiên nói :" Anh đến làm gì ?"

" Chỉ là nhớ em nên đến thôi " Hắn mỉm cười dịu dàng , ánh mắt đầy thâm tình . Jeonghwa thế nhưng không để ý , nàng mãi suy nghĩ về bóng lưng của Hani . Jackson đột nhiên nghiêm túc :" Người vừa rồi là Ahn Heeyeon sao ?" Jeonghwa vừa nghe đến tên cô liền hoàn hồn , nhìn Jackson ánh mắt thâm sâu , vẫn thản nhiên ừ một tiếng . Hắn suy nghĩ một chút liền nói :" Anh không thích cô ta , người như cô ta rất khó đoán , em đừng nên thân cận thì tốt hơn , nếu không anh sẽ nhờ ba tìm một cái bệnh viện lớn hơn để em chuyển đến "

Jeonghwa nháy mắt khuôn mặt trở nên lạnh lùng :" Cô ấy là bạn của em " Jackson thoáng ngạc nhiên , theo như hắn điêù trả được thì quan hệ giữa Hani và Jeonghwa không tốt lắm , sao bây giờ thay đổi rồi ? Jackson khẽ liếc mắt , thấy khuôn mặt lạnh lùng của Jeonghwa liền im lặng , không lâu sau Jeonghwa lại thản nhiên nói :" Em muốn về nhà " Jackson biết Jeonghwa đang khó chịu liền nghe theo ừ một tiếng rồi đưa nàng về nhà

Lúc Jeonghwa vừa vào nhà liền mệt mỏi ngã xuống giường , trên người vẫn còn mang áo khoác của Hani . Nàng cảm thấy hôm này quả là một ngày kỳ lạ , Jeonghwa từ trong mệt mỏi mà thiếp đi .

Được một lúc , điện thoại vang lên , Jeonghwa có chút khó chịu bắt máy " Xin chào ?" Điện thoại im lặng một lúc lâu , liền vang lên tiếng nói quen thuộc của Hani :" Park...Jeong...Hwa...em mau đến..đây .." Giọng nói này , có lẽ là uống say , Jeonghwa lập tức đứng dậy , chân mang giày vào lo lắng hỏi :" Cô đang ở đâu ?" Lại một chuỗi im lặng , Hani cười cười trả lời :" Trước cửa nhà em ... "

Jeonghwa hoảng hốt chạy xuống phía dưới liền thấy được Hani , cô vẫn mặc chiếc áo len lúc nãy , bước chân không vững thân thể loạng choạng nhưng vẫn mỉm cười nhìn lên cửa sổ phòng nàng . Jeonghwa chạy đến , gấp gáp đỡ Hani vào nhà . Hani một đường đi vô cùng yên ổn , cứ nhắm ngực Jeonghwa mà gục xuống , hiển nhiên là Jeonghwa vẫn không để ý , Jeonghwa đặt cô lên sofa , còn nàng thì đi lấy khăn ấm , đắp lên trán cô . Nhìn người trước mặt lại thở dài

Bông nhiên một bàn tay lạnh lẽo áp lên má  khiến cho nàng giật mình , Hani nhắm mắt nhưng vẫn bĩu môi :" Em thở dài cái gì !? Đừng tưởng tôi không biết , tôi ... vẫn còn thức đấy ... không cho ... phép em thở ... dài..." Hani trẻ con nổi nóng , hình tượng bá đạo ngày thường biến mất khiến Jeonghwa không nhịn được mà nở một nụ cười đến sáng lạn .

Hani bỗng bật dậy :" Em cười cái gì ?!" Jeonghwa không nói gì , vẫn một tay che miệng cười , tiếng cười kiến Hani ngẩn ngơ . Cô không nói nữa , liền kéo tay Jeonghwa ra , đặt lên đó một nụ hôn . Nhân lúc Jeonghwa đang còn ngẩn ngơ , chiếc lưỡi ranh ma liền chui vào làm loạn . Jeonghwa bị hôn đến khó thở , nàng đẩy Hani ra , tức giận chỉ tay vào cô :" Cô ... cô ... muốn tôi nghẹt thở chết sao ?!"

Hani tuy say mà tỉnh , nghe được câu chất vấn của Jeonghwa liền cười ha hả , Jeonghwa vừa thẹn vừa giận :" Cười cái gì mà cười ?! Tôi có thể kiện cô "

" Em kiện cái gì ? Hãm hiếp ? Xin lỗi một ngón tay tôi cũng chưa đụng vào em "

" Tôi ... tôi kiện cô ... tội xâm phạm thân thể người khác !"

" Được rồi , tôi hứa sau này về sau sẽ chỉ xâm phạm mỗi em " Nói xong Hani đưa tay kéo Jeonghwa vào lòng , cười vui vẻ

" Cô !! Tôi không phải ý đí !!" Jeonghwa hung hăng giãy dụa

" Thế ý em là gì ?" Hani nói giọng thản nhiên thế nhưng ánh mắt lại không giấu được ý cười

" Tôi có người yêu rồi !"

" Ừ , vậy chia tay "

" Tôi không muốn chia tay !"

" Vậy em chán ghét tôi sao ?"

" Cô có bị điên không ? Tôi đâu nói như vậy ! Tôi nói - "

" Ừ , ngoan , được rồi "

" Thả r-ưm... Cô lưu ma-ưm ... Vô lại !" Hani hôn đến khiến Jeonghwa choáng voáng . Cô mỉm cười , với tính cách của Jeonghwa sẽ để người khác làm xằng vậy sao . Hani cười hắc hắc :" Ừ , vô lại với mỗi mình em là thôi , tôi bảo giờ cũng tốt với người khác , một thanh niên bar điều tốt "

" Cô tránh ra ! Thả tôi ra !" Jeonghwa hung hăng trừng mắt với Hani :" Tôi không thích cô ! Thả ra !" Hani xoay người một cái , liền đè được Jeonghwa ở phía dưới , Hani nheo mắt :" Em thử nói lại đi "

" Tôi ghét c-ưm ... "

" Lưu mạn ! Ưm..."

" Biến thái ! Ưm ..."

Jeonghwa ánh mắt rã rời nhìn về phía Hani . Áo khoác đã sớm bị cởi ra , áo sơ mi có chút nhăn bởi vì Hani , tóc xoã trên ghế sofa . Hani nhìn yêu nghiệt trước mắt , khẽ mỉm cười , thổi một luồng khí bên tai nàng :" Đêm còn dài a~ , lão bà , đừng lo lắng "

" Ai là lão bà của cô chứ ?" Jeonghwa khuôn mặt đỏ đến lợi hại . Một đêm dài không mộng mị , lại càng không có người đi ngủ , lại càng nhiều những công việc vui vẻ cùng tâm trạng hạnh phúc của ai đó .

_Ta là dải ngăn cách cute hột me_

Sáng hôm sau , Jeonghwa tỉnh dậy liền bắt gặp ánh mặt như có như không mỉm cười của Hani , nàng vội xoay người , lấy chăn trùm người lại . Hani ôm lấy nàng , cười vui vẻ nói :" Bảo bối , thật có lỗi , tôi không biết đó là lần đầu của em , lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn có được hay không ?"

" Tránh ra !"

" Bảo bối , đừng giận , lát nữa tôi mua bánh ngọt tặng em "

" Không !"

" Hay là sau này tôi giúp em tăng cả ?"

" Không cần !"

" Bảo bối đừng giận , mà lỡ em có giận thật thì cũng đừng trốn trong chăn , sẽ nghẹt thở "

" Không cần Yeon quan tâm !"

Bầu không khí bỗng nhiên thật yên lặng , Jeonghwa khó hiểu mở chăn ra , bắt gặp vẻ mặt nghiêm trọng của Hani , nàng khẽ nhích lại gần , lo lắng hỏi :" Sao thế ?"

" Tôi đang suy nghĩ ..."

" Yeon đang suy nghĩ cái gì ?" Jeonghwa có chút lo lắng hỏi , không phải là cô lại suy nghĩ lung tung gì chứ

" Em thật đúng là ngạo kiều ..." Hani cười vui vẻ . Jeonghwa vừa thẹn vừa giận lấy gối đánh vào người cô :" Yeon đi chết đi !"

" Jiong Jiong , tôi yêu em " Hani cười vui vẻ

" Thật không ?"

" Thật "

" Tại sao ?"

" Yêu cần lí do sao ?"

Jeonghwa mỉm cười hạnh phúc , nàng hôn lên má Hani , Hani mỉm cười gian tà :" Tôi đùa thôi , em yêu nghiệt như thế này , tôi phải hi sinh cả quãng đời còn lại của kình để giúp đỡ mọi người bớt đi một cái yêu nghiệt , rất tốt bụng đúng không ?"

" Đi chết đi !"

______________

"Park Jeonghwa , tôi yêu em cô gái của tôi" 

"Ahn Heeyeon , em yêu chị tình nhân của em"

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro