Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ tan tầm của bệnh viện , Hani nhàm chán ngồi trên ghế . Giờ này hẳn là Jeonghwa vẫn còn đang tăng ca . Hani nhìn hộp thuốc lá trên bàn , muốn mở ra lại thôi , nàng không thích mùi thuốc lá nên chính coi cũng đã dừng hút

Bỗng nhiên , tiếng cửa phòng vang lên , Hani ổn định lại suy nghĩ , lãnh đạm nói :" Mời vào "

" Cô đang bận sao ?" Jeonghwa bước vào phòng , ánh mắt phóng đến bên người Hani , có chút khó khăn hỏi .

" Không bận , đối với em chính là không bao giờ bận rộn " Hani như có như không mỉm cười

" Vậy ... Tôi mời cơm để cảm ơn cho việc lúc nãy " Jeonghwa tính ra cũng không chán ghét Hani , nàng cũng không phải người lấy oán báo ân , càng không muốn nợ nần ai .

Hani mỉm cười , hai tay đút vào túi áo :" Được thôi , em mở lời sao tôi dám từ chối đây " Hani đâu dễ gì bỏ qua cơ hội này . Cô cởi ra chiếc áo trắng , mang áo khoác vào , lại nhìn đến Jeonghwa :" Em định chỉ mặc như vậy ?"

" Ừ , tôi để quên áo khoác ở nhà " Jeonghwa thản nhiên trả lời . Hani im lặng , ra đến cửa bệnh viện , Jeonghwa đột nhiên bị kéo lại , nàng xoay người khó hiểu nhìn Hani . Hani cởi áo khoác ra , trùm lên người nàng , bĩu môi :" Chậc , biết trời nóng như vậy tôi đã không mặc nhiều áo như thế , đi thôi , em tốt nhất nên ngoan ngoãn làm cái giá treo áo cho tôi đi "

Jeonghwa nhìn Hani nghênh ngang đi ở phía trước , trời nóng ? Xin lỗi , trời đang có tuyết có được không ? Mặc nhiều áo ? Mỗi một cái áo lên cao cổ cũng được tính sao ? Jeonghwa nhanh chóng đuổi theo Hani :" Tôi không cần , cô mang vào đi " Hani nhíu mày nhìn Jeonghwa đang muốn cởi áo của mình ra , cô bày ra bộ dạng chán ghét :" Trời ạ , cô không biết tôi có bệnh khiết phích sai ? Đem giặc rồi trả cho tôi " Jeonghwa nhíu mày nhìn Hani

Hani vẫn tiêu sái đi về bãi đậu xe , cô biết nói theo cách bình thường Jeonghwa chắc chắn sẽ không chịu mặc vào , nàng nghĩ gì vậy chứ , lạnh muốn chết còn ăn mặc mỏng như vậy . Jeonghwa nhìn bóng lưng Hani , khẽ mỉm cười , được rồi , niệm tình hơn bốn nám quen biết , nàng sẽ không khách sáo nữa vậy

Jeonghwa mang theo nụ cười đi bên cạnh Hani , nhìn nụ cười của nàng Hani cũng cũng không nhịn được mỉm cười theo . Không khí hoà thuận thế nhưng bị phá vỡ bởi tiếng còi xe ầm ĩ . Một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Hani nheo mắt lại , một tay che ánh sáng cho Jeonghwa một tay nắm tay nàng , sợ xảy ra chuyện gì .

Jeonghwa bất ngờ , nàng lại càng bất ngờ khi thấy hành động của Hani . Tay cô rất lạnh , khiến cho Jeonghwa có chút đau lòng . Nghĩ kỹ lại , trừ những lần cãi nhau vô lý ra thì Hani quả thật quan tâm nàng rất nhiều . Lúc nàng ốm nặng chỉ có thể ở kí túc xá thì cô vẫn thức để chăm sóc , lại còn mỗi ngày giúp nàng đến lớp ghi chép . Lúc nàng bị thương tùy miệng đầy trêu chọc nhưng vẫn chăm sóc nàng . Ngày cả lúc buổi sáng ở bệnh viện cũng vậy .

Jeonghwa khẽ mỉm cười , vị học muội này cũng thật đáng yêu . Hani thoáng rùng mình , chẳng biết tại sao . Thế nhưng một giọng nói vang lên khiến Hani chán ghét :" Jiong , em đến rồi anh chờ mãi " Đèn tắt , mở cửa ô tô là một chàng trai vô cùng điển trai , trên người mặc bộ vest lịch lãm , giọng nói trầm ấm , khuôn mặt mỉm cười dịu dàng . Thấy khuôn mặt đầy lãnh ý của Hani , Jeonghwa cũng thoáng nhíu mày , nhưng ngay lập tức nhận ra được giọng nói quen thuộc , nàng khẽ mỉm cười , nhưng vẫn không đi chuyển , khẽ gọi một tiếng :" Jackson "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro