Chúng ta thích nhau nhiều đến nhường nào rồi sẽ biết thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐍𝐡𝐚̣𝐜 - 𝐋𝐨̛̀𝐢: 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐊𝐡𝐚̉𝐢 𝐘
𝐃𝐢̣𝐜𝐡 : 𝐁𝐚́𝐧𝐡 𝐁𝐨̣̂𝐭𝐎𝐒𝐓 𝐆𝐮̛̉𝐢 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐱𝐮𝐚̂𝐧 𝐧𝐠𝐚̂𝐲 𝐭𝐡𝐨̛ 𝐭𝐮̛𝐨̛𝐢 đ𝐞̣𝐩

我喜欢你的眼睛 你的睫毛 你的冷傲

𝐸𝑚 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑎́𝑛ℎ 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑐𝑢̉𝑎 𝑎𝑛ℎ, 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑑𝑎́𝑛𝑔 𝑣𝑒̉ 𝑙𝑎̣𝑛ℎ 𝑙𝑢̀𝑛𝑔 đ𝑜́

Hakkai ngồi trong góc lớp, ngẩn ngơ nhìn chàng trai đứng trên bục giảng. Anh ta là trợ giảng, đến hỗ trợ giáo sư dạy học một hôm. Vóc người cao ráo, mái tóc highlight tím đen có chút bất cần nhưng lại hợp với khuôn mặt lạnh lùng của anh đến kì lạ. Tuy nhiên, ẩn trong đôi mắt dõi xuống góc lớp có một tia dịu dàng không đáng kể. Nhìn ai vậy nhỉ?

Nếu là nhìn mình thì tốt quá.

我喜欢你的酒窝 你的嘴角 你的微笑

𝐴𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑚𝑎́ 𝑙𝑢́𝑚 đ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑒̂̀𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚, 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑚𝑖𝑒̣̂𝑛𝑔 𝑒𝑚, 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑛𝑢̣ 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚.

Mitsuya ngồi trong thư viện, dõi theo bóng dáng ai đó đang chạy trên sân bóng bên ngoài. Ánh nắng chiếu ngược khiến hình bóng người đó chỉ là những vệt đen, nhưng qua mắt Mitsuya lại rõ nét cực kì. Anh có thể tưởng tượng cái mím môi khi người đó dẫn bóng, cả nét cười rực rỡ có phần hơi ngạo mạn của cậu trai khi chiến thắng. Rồi người đó sẽ cùng đồng đội bước ngang qua ô cửa sổ này, dáo dát nhìn vào trong như tìm kiếm ai đó. Tìm ai vậy nhỉ?

Nếu là tìm mình thì tốt quá.

我喜欢你全世界都知道 嘲笑 别闹

𝐸𝑚 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̉ 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 𝑛𝑎̀𝑦 đ𝑒̂̀𝑢 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡

Hakkai chán chường nhìn qua cửa sổ, nơi chàng trợ giảng đang đứng có một tá em gái vây quanh. Noel, Valentine, sinh nhật tặng thì không nói đi, cả lễ quốc khánh, quốc tế lao động, rồi đến quốc tế phụ nữ cũng có đứa mon men đem quà tới, có khùng không? Hakkai vừa cáu bẩn vừa vuốt hộp quà mình giấu trong cặp, tới bao giờ mới có dịp tặng anh ấy đây.

Đến Mikey phản ứng chậm thế còn biết cậu thích anh, sao anh còn chưa tự giác thích lại cậu nữa.

我会继续 请你准备好

𝐶𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑐ℎ𝑒̂ đ𝑖, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑐𝑜𝑖 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔, 𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑡𝑖𝑒̂́𝑝 𝑡𝑢̣𝑐 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑒𝑚, 𝑐ℎ𝑢𝑎̂̉𝑛 𝑏𝑖̣ đ𝑖.

Mitsuya nhắm mắt, bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch ngày mai. Đầu tiên là hẹn em ấy ra sau trường, rồi đưa quà sinh nhật cho cậu ấy, rồi... trực tiếp tỏ tình luôn. Đau ngắn còn hơn đau dài, dù sao thì nếu đợi đến lúc cậu ấy ra trường, hoặc tệ hơn là cậu ấy có người yêu, rồi ngày nào anh cũng phải hối tiếc vì đã bỏ lỡ thì mệt mỏi lắm. Nhưng mà vẫn thấy lo lắng quá.

Hakkai, em chuẩn bị đi.

𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒕𝒂 𝒕𝒉𝒊́𝒄𝒉 𝒏𝒉𝒂𝒖 𝒏𝒉𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒏𝒂̀𝒐, 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒔𝒆̃ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒕𝒉𝒐̂𝒊.

- Hakkai?

- Vâng, thầ- à... anh Mitsuya gọi em ra đây có gì không ạ? B-bài kiểm tra của em bị gì sao?

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Hakkai, Mitsuya có cảm giác mình mới là người sắp được tỏ tình. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, rút món quà trong túi ra trước cặp mắt ngạc nhiên của Hakkai.

- Tặng sinh nhật em. Còn nữa...

- C-c-còn gì ạ? Bài bài bài kiểm tra của em bị gì thật ạ?

Thằng nhóc này, giờ này mà còn bài kiểm tra nữa, ai có tâm trạng kiểm tra gì em.

- Anh thích em.

- ...

Hakkai đứng hình mất năm giây, rồi vẫn dáng vẻ lọng cọng đó, cậu lấy một hộp quà bên trong cặp, giấy bọc hộp quà đó đã nhàu nát lắm rồi, đôi chỗ còn rách góc, thấy cả hộp cacton bên trong.

- Em có mua cái này, tầm hơn 2 năm trước. Lúc mới gặp Taka-chan đã thấy nhất định phải mua rồi.

Hakkai dúi vào tay Mitsuya một hộp quà. Anh sững sờ nhìn lại người đối diện.

- Lúc đó anh còn chưa biết em nữa.

- E-em... em chuẩn bị trước, em nghĩ là tỏ tình thì một phát chết luôn... à không ý em là... là... - Hakkai càng nói càng rối, cuối cùng cậu chọn úp mặt vào cần cổ người đối diện. Taka-chan thơm quá đi

Mitsuya phì cười, anh lấy một chiếc nhẫn từ trong hộp quà trước mặt, đeo lên ngón tay Hakkai.

- Cảm ơn em. Từ nay về sau xin được giúp đỡ.

Hakkai cảm thấy Mitsuya làm vậy đúng là phạm quy rồi. Nhưng mà đâu còn cách nào khác đâu nhỉ.

- Từ nay về sau xin được giúp đỡ, Taka-chan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro