42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhẹ nhàng đặt lưng xuống giường, Heeyeon thở phào ra một tiếng vì vết thương trên đầu vẫn còn khá đau mỗi khi chị vận động mạnh. Năm ngày nằm viện của chị đã khiến khối lượng công việc mà Hyerin cần làm ở NFS cũng tăng lên, chị nhìn thấy được vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi của cô, dù cô không mở miệng than phiền lời nào.

"Tôi tự làm được, em động chạm quá đáng rồi đấy." - chị nghiêng đầu sang một bên, cố ý tránh đi.

"Chị tốt nhất là nằm yên, nếu để vết thương lâu lành tôi lại phải chăm sóc chị nhiều hơn. Công việc ở NFS đủ khiến tôi mệt rồi." - Hyerin dùng cả hai tay chỉnh đầu người nằm trên giường lại, buộc chị phải trực diện nhìn vào mình.

Theo thói quen mỗi khi tập trung vào việc gì đó, Hyerin vô thức dùng răng cắn nhẹ môi dưới, thỉnh thoảng đầu lông mày còn nhíu lại, nhăn mặt mỗi lần chạm vào vết thương như thể người bị đau là chính cô chứ không phải Ahn Heeyeon. Có lẽ vì thế nên động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng, điều đó khiến chị cảm nhận được một luồng ấm áp vừa chạy qua tim mình.

Ở khoảng cách gần như vậy, Heeyeon bỗng bắt gặp một vết băng ở ngón thứ hai bàn tay phải của cô, rồi cứ như một loại bản năng, chị không chút do dự mà nắm chặt lấy cổ tay người kia.

"Sao lại bị thương?"

"Không sao, chỉ là sơ ý lúc cầm dao phẫu thuật thôi. Vết thương nhỏ ấy mà."

"Em là bác sĩ mới đấy à? Cầm dao mổ cũng để mình bị thương?"

Việc đáp lại câu nói đó có vẻ hơi khó nên Hyerin đã chuyển sự tập trung của mình sang bàn tay đang nắm của Heeyeon.

"Heeyeon..."

Ahn Heeyeon nhận ra hành động kì lạ của mình liền vội rời tay khỏi cô, tìm cách không để ánh mắt hai người gặp nhau nữa. Nhưng cũng vì thế mà chị đã không nhận ra rằng người kia đang lặng lẽ mỉm cười.

Không khí ở nhà tốt hơn hẳn bệnh viện, ngay  cả sự chăm sóc đôi khi có hơi vụng về của Seo Hyerin cũng khiến chị hồi phục nhanh hơn, vết thương đã không còn đau nữa và chị đã có thể tự xử lý nó. Chị muốn đi làm ngay trong ngày mai, vì chị không muốn nhìn thấy bóng lưng của Seo Hyerin bên bàn làm việc dần tối lại trước mỗi lần chị chìm vào giấc ngủ.

"Chị chắc là mình đã ổn chứ?"

"Nhờ sự chăm sóc và động chạm quá đáng của em, tôi nghĩ là ổn." - Heeyeon nhún vai trả lời.

"Này Ahn Heeyeon, chị nghĩ tôi thực sự thích động chạm quá đáng với chị sao? Chị đã nói cụm từ đó ba lần rồi đấy."

"Còn đếm nữa? Em thích tôi hay là do biến thái vậy?"

"Tôi là biến thái."

Ngay sau đó, Hyerin đã nhận được cuộc gọi từ cảnh sát Ahn. Heeyeon không nghe được toàn bộ những gì họ nói với nhau, nhưng chị có thể đoán qua câu dài nhất mà cô ta nói trong suốt cuộc gọi: tôi không thể dùng cơm với chị được, ngày mai còn có một ca phẫu thuật rất quan trọng.

"Là LE à?" - chị vẫn hỏi lại, dù chị nghĩ cô đã đoán ra rằng chị biết rõ.

"Chị nghĩ tôi có nên gặp chị ấy không?"

"Bản thân em cũng có một nửa là muốn gặp mà, vì em đã không từ chối trực tiếp."

"Đúng là như vậy, nhưng tôi chỉ..."

"Này, Hyerin." - Heeyeon ngắt lời, mơ màng phóng mắt ra cửa sổ, xuyên qua mái tóc loà xoà của cô để nhìn ngắm những vì sao đang sáng lập loè. "Em không cần cảm thấy khó xử, chuyện tình cảm đôi khi phải rõ ràng một chút."

"Ý chị là...?"

"Nếu em đến với LE đương nhiên tôi sẽ không cấm cản, nhưng chỉ mong hai người đừng để ba mẹ hay ông nhìn thấy. Điều đó không tốt."

Seo Hyerin nghiêng đầu, được lắm Ahn Heeyeon, chị vừa nói cái quái gì thế?

"Chị nghĩ tôi thực sự sẽ làm vậy sao? Ý tôi là hẹn hò với Ahn LE."

"Ừ."

Chị trả lời một tiếng duy nhất.

"Được, đồ dở hơi Ahn Heeyeon, chị muốn thế đúng không? Đồ dở hơi!"

"Tôi..."

"Tôi đây, tôi chợt nhận ra rằng việc chăm sóc tên đần Ahn Heeyeon mấy ngày hôm nay đã khiến mình quên mất giờ giấc rồi, thực ra ngày mai tôi rảnh. Nên chúng ta sẽ đi ăn ở đâu đây?"

Seo Hyerin nói thật to, thật rõ từng lời một như cố tình để Ahn Heeyeon nghe thấy. Cô không hiểu sao mình lại hành động như thế, nhưng ngay lúc này, cô đang cảm thấy rất bất mãn với chị ta, với cái thái độ dửng dưng như không của chị ta khi nhắc nhở cô phải cẩn thận nếu đến với người phụ nữ khác, lạy Chúa, cô căm ghét điều đó. Thậm chí chị ta còn không có chút phản ứng nào ngay cả khi biết rằng cô sẽ có một cuộc hẹn với Ahn LE trong vài phút nữa.

"Heeyeon, chị sẽ không hối hận ư?"

"Hối hận?"

"Tôi đi đây, không cần chờ tôi đâu."

Bước chân của Hyerin rất nhanh đưa cô rời khỏi phòng, Heeyeon đã không nói được gì nữa, dù chị biết chị đang không hề muốn cô đến chỗ đó, đến với Ahn LE. Chị thực sự cảm thấy khó chịu. Nhưng chị không thể làm gì khác, chị không thể nói rằng "tôi không cho phép em rời đi, vì em là vợ của tôi" được.

"Heeyeon, mẹ vào nhé?"

"Vâng, thưa mẹ."

Bà Ahn chậm rãi ngồi xuống giường, xoáy sâu vào đôi mắt đầy vẻ bối rối của con gái mình, mãi lâu sau đó mới lên tiếng hỏi:

"Con và Hyerin thật sự vẫn ổn chứ?"

"Đương nhiên rồi, mọi thứ đều ổn cả. Sao mẹ lại hỏi thế?"

"Con sẽ không nói dối mẹ, Heeyeon."

"Có phải mẹ đã nghe được rồi không?"

"Ừ, vô tình thôi." Bà Ahn gật đầu. "Có lẽ mẹ đã sai khi ép buộc hai con với suy nghĩ rằng sớm muộn thì tình cảm cũng sẽ nảy sinh nếu hai con ở gần nhau mỗi ngày. Nếu chuyện này khó khăn như vậy, ngày mai mẹ sẽ tìm cách khuyên ông, sau này không cần phải tiếp tục giả vờ nữa."

"Sao? Không cần đâu." -  Ahn Heeyon chưa từng nghĩ đến tình huống này, chị chỉ biết ngay sau khi nghe những lời bà Ahn vừa nói thì trong lòng liền cảm thấy không cam tâm.

"Đoán không sai, quả thật con có tình cảm với Hyerin."

Người phụ nữ mỉm cười hài lòng với phép thử của mình, bà ngồi xuống, ung dung và thoả mãn. Chuyện cô con gái trước giờ chưa có lấy một mối tình đúng nghĩa nay lại nảy sinh tình cảm là rất lạ lùng, và theo bà là một sự lạ lùng đáng mừng.

"Mẹ nói gì thế? Không có."

Heeyeon né tránh, quay lại với việc cầm điện thoại xoay xoay vài vòng trong tay. Chị không hi vọng có người nào đó khơi dậy cảm xúc bấy lâu nay mình đã cố che giấu, cho dù đó có là mẹ chị đi chăng nữa.

"Mẹ thấy Hyerin không hẳn là không có tình cảm với con. Cuộc trò chuyện khi nãy mẽ đã nghe cả rồi, và mẹ đoán Hyerin đang giận."

"Giận? Tại sao cô ta phải giận?"

"Người mình thích khuyên mình đến với người khác, nếu là mẹ chắc hẳn cũng sẽ giận. Con từ từ suy nghĩ đi, tình cảm không đơn giản như một mẩu bánh hay cốc nước, có thể tuỳ tiện nhường cho người khác."

Tình cảm không đơn giản như một mẩu bánh hay cốc nước, có thể tuỳ tiện nhường cho người khác.  

Ahn Heeyeon lặng người suy nghĩ, chị luôn rất thông minh, nên những gì bà Ahn vừa nói là đúng hay sai chị hoàn toàn phân định được. Chị biết rõ mình đang cố đè nén cảm xúc với Seo Hyerin, cố vực mình thoát khỏi ánh mắt sâu thẳm và những cử chỉ quan tâm của cô, vì chị nghĩ rằng chị sẽ có lỗi với Ahn LE nếu chị thừa nhận rằng chị quả thật không đơn thuần xem Hyerin là đồng nghiệp nữa. Hyerin, liệu có đúng như mẹ nói, em cũng yêu tôi hay không?

***

"Tôi đã gọi món cho em rồi hi vọng em sẽ thích."

LE ăn mặc rất chỉnh tề, trông thật lệch tông với bộ đồ thể thao và mái tóc còn chưa kịp chải chuốt đàng hoàng của Seo Hyerin, điều đó làm cô thoáng ngượng ngùng.

"Món gì vậy?"

"Nhà hàng này nổi tiếng nhất là những món ăn làm từ cua đấy, nên tôi đã dặn họ chuẩn bị một phần đặc biệt dành cho riêng em."

"Cua?" - Hyerin trố mắt. "Chị vừa bảo, cua?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro