Chương 6 Đan Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

Tách trà mới rót thế là đổ đi! Thần Tử Thích bấm tay, nhắm thẳng cái mông đang vểnh lên của Tiểu hồng điểu bắn một cái.

"Chíp!" Tiểu hồng điểu đang uống nước hăng say lập tức nhảy dựng lên, định dùng cánh che mông lại, nhưng mà cánh quá ngắn không với tới được, chỉ có thể giận dữ trừng Thần Tử Thích, liên tục pi pi.

Dám bắn mông bổn tọa! Xem ra ngươi không muốn làm Thái Tử nữa rồi!

Tất nhiên Thần Tử Thích không hiểu tiểu gia hỏa này kêu cái gì, bé bế gà con đã ăn uống no đủ lên, chuẩn bị đi ngủ.

Thanh Bình Cung là cung để tú nữ ở nhưng vẫn rất lớn, được tạo thành bởi nhiều cung thất nhỏ. Hai mẹ con Thường Nga ở trong một thiên điện khá lớn. Bởi vì có nhiều phòng nên Thần Tử Thích lần đầu tiên trong đời có giường nệm riêng của mình.

"Mời Điện hạ nghỉ ngơi." Phúc Hỉ đã chuẩn bị xong giường nệm, thỉnh Thần Tử Thích đi ngủ, hai cung nữ khác đi hầu hạ Thường Nga.

Thần Tử Thích ôm Tiểu hồng điểu đi vào phòng ngủ, thấy chiếc giường to rộng mềm mại thì nhếch môi cười ngây ngô. Giường gỗ cánh gà chạm trổ, màn lụa tứ giác phiêu phiêu rũ xuống, trên giường trải nệm bằng lụa mềm, nhìn thôi đã thấy cực kì thoải mái.

Vui vẻ đặt Tiểu hồng điểu lên giá chim ở một bên, dặn Phúc Hỉ đóng kỹ cửa nẻo, tránh cho Tiểu hồng điểu nửa đêm chạy mất, rồi bắt đầu cởi y phục. Thần Tử Thích cởi áo ngoài, lại cởi trung y, không có áo trong, trơn bóng trèo lên giường.

Dưới nệm là một tấm chiếu trúc, mảnh trúc đều được mài giũa bóng loáng, còn quét một lớp sảnh thế(1), không khiến người nằm lên bị thương. Chăn gấm mềm mại, chỉ là chưa được phơi nắng nên vẫn còn chút hơi ẩm.

(1) Sảnh thế: vecni, hỗn hợp cánh kiến trong cồn 90 độ. Sau 24 giờ, hai nguyên liệu này sẽ hòa tan vào nhau tạo thành một dung dịch đồng nhất, có màu nâu nhạt, quét vecni lên bề mặt gỗ để làm tăng tính thẩm mỹ và độ bền cho các sản phẩm được chế biến từ gỗ. Mình không tìm được cách gọi đúng kiểu cổ nên để bằng nghĩa Hán Việt

Lăn một cái trong ổ chăn, Thần Tử Thích nằm nhoài trên gối mềm, ngón tay vẽ theo hoa văn ngư hí liên(2) trên gối, vết thương nhỏ trên đầu ngón tay đã kết vảy, lúc này chỉ còn là một vệt hồng mảnh như sợi tơ, chạm vào thứ gì vẫn hơi đau một chút. Nhìn đến miệng vết thương, cảnh diễn ra ở Chương Hoa Đài hôm nay lại hiện lên trong đầu.

(2) ngư hí liên: cá đùa hoa sen

Khối Thí Long Thạch kia khi gặp máu tươi của người mang huyết mạch hoàng thất sẽ hiện ra long văn. Thần Tử Thích lần đầu tiên biết đến loại phương pháp lấy máu nghiệm thân này, không biết chứa huyền cơ gì. Cả vị Quốc sư kia nữa, hắn định làm gì......

Đang ngây người, một cái mỏ nhọn màu vàng đột nhiên thò tới, mổ mổ đầu ngón tay bé.

"A?" Thần Tử Thích nhìn cục lông nhỏ đột nhiên xuất hiện bên gối, lại nhìn cái giường cao hai thước(≈ 70cm), vật nhỏ này nhảy lên thế nào?

Tiểu hồng điểu nghiêng đầu nhìn ngón tay trắng nõn kia, hai cái lông nhỏ trên đỉnh đầu cũng lúc lắc theo, đột nhiên bất động, rụt đầu ra sau một chút rồi thình lình nhằm vào ngón tay, mổ.

"Hắc! Định đánh lén ta?" Thần Tử Thích nhanh chóng tránh được, trở tay búng đầu Tiểu hồng điểu, quả cầu lông mập mạp liền "Bẹp" một cái lộn ra sau. Mông tròn vo đặt trên giường, hai cái móng vuốt nhỏ thon dài ngốc nghếch hướng lên trời, nhìn rất buồn cười.

"Ha ha ha ha......" Thần Tử Thích cười rộ lên, gà con này chơi vui thật.

"Chíp!" Tiểu hồng điểu tức giận kêu một tiếng, lộc cộc bò dậy, muốn đi mổ Thần Tử Thích.

"Xấu tính như vậy, chậc chậc." Thần Tử Thích dùng một ngón tay chặn đầu gà, lại đẩy ngã nó lần nữa, nhìn hai cái chân hướng lên trời, cười đến lăn lộn, đột nhiên mở chăn ra, học bộ dáng gà con, ngồi trên giường, hai chân hướng lên trời.

Gà con đang giãy giụa muốn đứng dậy vừa vặn quay đầu sang, nhìn thấy cái mông trơn bóng của Thần Tử Thích thì lập tức ngã trở về, lông mao bùm một cái biến thành màu đỏ tươi.

Ánh nến tối tăm nên Thần Tử Thích không thấy màu lông của gà con biến hóa, chỉ mải đá chân lung tung cười to: "Ta đặt tên cho ngươi nhé, gọi là Triều Thiên(hướng lên trời)."

"Chíp chíp chíp chíp!" Triều Thiên cái gì, bổn tọa là Đan Y! Tiểu hồng điểu bất mãn với cái tên kỳ quái này, muốn sửa lại cho đúng đúng.

Đáng tiếc Thần Tử Thích không hiểu, còn tiếp tục khiêu khích: "Chân gà triều thiên, nghe giống tên món ăn, hắc hắc hắc!"

Thân thể trẻ con nhanh mệt, chơi một lát liền ngáp, Thần Tử Thích kéo một góc chăn sang che lại cái bụng, quay đầu uy hiếp Tiểu hồng điểu đang ngồi xổm bên gối đầu: "Ngủ giường cũng được, nhưng buổi tối không được ị trên giường, nếu không sáng mai đem ngươi đi hầm canh." Nói xong, đắc ý nhắm mắt đi ngủ.

Vứt lại Đan Y bị vũ nhục, đứng trên gối đầu giận dỗi.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng khóc lảnh lót nỉ non đánh thức Thần Tử Thích. Lộc cộc bò dậy, chân trần chạy đến bên cửa sổ, xốc cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài.

Trong viện Thanh Bình Cung có một chiếc xe liễn, một cung nữ mặc đồ giống bọn Bích Vân bọn bước xuống xe, trong ngực ôm một bé trai chỉ khoảng ba tuổi.

"Ta muốn cữu cữu, cữu cữu, oa oa oa......" Bé trai khóc đến đứt ruột đứt gan, liều mạng giãy giụa trong lòng cung nữ.

"Điện hạ, ngài sắp được gặp cha ngay đây." Cung nữ cẩn thận dỗ dành, sợ nó đánh thức các quý nhân khác trong cung.

"Ta không cần cha, ta muốn cữu cữu, hu oa ——" tiểu nam hài khóc càng to hơn.

Bích Vân đi tới giếng nước, nhìn thấy thế liền tiến lên hỗ trợ. Mấy cung nữ vừa dỗ vừa gạt bé trai đến thiên điện bên cạnh, đóng cửa, tiếng khóc nhỏ lại, chỉ còn loáng thoáng nghe được mấy tiếng "Cữu cữu".

"Chíp chíp?"

Tiếng kêu thanh thúy vang lên bên tai, Thần Tử Thích giật mình, quay đầu lại thì thấy Tiểu hồng điểu không biết đã tỉnh dậy khi nào, đang đứng trên vai bé, duỗi đầu nhìn ra bên ngoài. Móng vuốt nhỏ sắc bấu vào vai trần hơi đau, còn có chút ngứa.

"Phù ——" Thần Tử Thích đột nhiên thổi một cái vào Tiểu hồng điểu, muốn thổi bay hai sợi lông trên đầu nó.

"Chíp!!!" Đan Y kêu lên một tiếng, từ trên vai ngã xuống, cố vẫy cánh nhỏ giữa không trung. Nhưng mà trên cánh chưa có lông vũ nên xiêu xiêu vẹo vẹo mà lao xuống đất.

Thần Tử Thích nhanh tay nhanh mắt bắt lấy, nhíu mày: "Rõ ràng không bay được, lên đây kiểu gì nhỉ?"

Bổn tọa có khinh công! Đan Y ngẩng đầu lên, lắc lắc hai cái lông trên đầu, làm nó lại đứng thẳng trở lại.

Cung nữ hầu hạ Thường Nga ngoài Bích Vân còn một người nữa tên Bích Ngọc. Bích Ngọc là người thích nói, buổi sáng lúc hầu hạ Thường Nga rửa mặt liền kể tới bé trai mới tới Thanh Bình Cung.

"Đó cũng là Hoàng tử giống điện hạ của chúng ta, mới tìm về được. Nhưng mà Nương nương kia đã về cõi tiên nên sống cùng cữu cữu. Từ lúc sáng sớm đến đây vẫn không ngừng khóc, ồn ào đòi cữu cữu." Bích Ngọc nói chuyện mang theo chút nghịch ngợm nhưng không khiến cho người khác ghét.

"Nhìn mới chỉ hai ba tuổi, thật đáng thương." Thường Nga cảm thán một câu, rồi không nói gì nữa.

Bích Ngọc nhìn sắc mặt Thường Nga, thấy nàng không có ý quan tâm đưa bé kia thì liền ngậm miệng, không cần phải nhiều lời nữa. Cứ tưởng rằng vị Nương nương này là người mềm lòng hiền lành, hiện giờ xem ra cũng không phải vậy.

Thần Tử Thích là người không chịu ngồi yên bao giờ, cơm nước xong liền ra ngoài đi bộ.

Phúc Hỉ nhanh chónh đi theo, nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, ngài còn chưa diện thánh, thời gian này là ít đi lại thì hơn."

"Khi nào thì có thể diện thánh?" Thần Tử Thích bế Tiểu hồng điểu lên, đặt lên trên vai.

"Cữu cữu......" Cửa thiên điện đột nhiên mở ra, đứa bé kia nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đâm đầu vào ngực Thần Tử Thích, nước mắt nước mũi lem hết khuôn mặt nhỏ, lập tức làm bẩn y phục của Thần Tử Thích.

"Ta không phải cữu cữu của ngươi." Thần Tử Thích dùng tay dẩy đầu đứa bé ra.

Đứa bé này lớn lên trắng trắng nộn nộn, thịt trên mặt đầy đặn, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, trông giống thỏ con mắt đỏ béo tròn. Nhìn thấy Thần Tử Thích không phải cữu cữu, bẹt miệng định khóc tiếp.

"Pi!" Đan Y đứng trên vai mất kiên nhẫn kêu lên một tiếng. Huyết mạch Thần gia thật là càng ngày càng kém, không nói tới mấy tên phế vật trong cung kia, cả bên ngoài tìm về nhìn cũng chẳng ra gì.

"Điểu điểu." Tiểu hài tử nhìn thấy Tiểu hồng điểu lông xù xù, đột nhiên ngừng khóc.

"Đây không phải chim, mà là gà," Thần Tử Thích sửa lại, híp mắt nhìn tiểu mập mạp ngốc ngếch, trong cung còn rất nhiều hoàng tử, có lẽ mình nên thu một tiểu đệ trước, đến lúc đụng mặt cũng không sợ thua...... nghĩ vậy, ngữ khí liền dịu đi một chút, "Ngươi tên là gì?"

"A Mộc," tiểu hài tử ngoan ngoãn trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào Đan Y, "Chim nhỏ, cho ta ôm một cái."

"Không cho," Thần Tử Thích không cho nó chơi, chỉ vào đũng quần nó, "Ngươi cũng có chim nhỏ."

"Ta cũng có?" A Mộc nghi hoặc cúi đầu, gãi gãi đũng quần của mình.

"Phụt......" Phúc Hỉ cùng mấy cung nữ ở một bên cố nhịn cười.

"Thật thô lỗ." Một giọng nữ nhân truyền đến từ phía sau, Thần Tử Thích quay đầu lại, liền thấy một nữ nhân khoác áo choàng lông ngỗng màu vàng nhạt ôm một bé trai bước xuống xe liễn. Nữ nhân có một đôi mắt sắc nhọn, trong ánh mắt như có tinh quang lưu động, hẳn là có nội lực hộ thể.

Đệ tử Tố Tâm Tông? Đan Y cúi đầu, thấy dấu hiệu trên áo choàng của nàng ta. Tố Tâm Tông thuộc một mạch của Khí Tông, trái ngược với Cực Dương Tông chỉ thu đệ tử nam, môn phái này chỉ thu nữ tử. Không ngờ lão cô bà của Tố Tâm Tông cũng làm loại chuyện đáng khinh dâng đệ tử cho Hoàng đế hưởng dụng này.

"Nương nương, thỉnh đi bên này." Lão thái giám lại xuất hiện, chỉ là cung kính nữ nhân này hơn Thường Nga một ít.

Đan Y nheo mắt lại, nhìn đứa bé trong lòng nữ nhân. Ước chừng bốn năm tuổi, khả năng đã bắt đầu tập võ, làn da rám nắng thô ráp khó coi. Lại quay đầu nhìn Thần Tử Thích, từ bên mặt có thể nhìn thấy lông mi dày đậm như chiếc quạt nhỏ, còn có đôi mặt linh động xinh đẹp dưới hàng lông mi kia.

Vô lực rũ đầu xuống, cho đến giờ chỉ thấy tiểu hỗn đản này thuận mắt.

Liên tiếp mấy ngày, Thanh Bình Cung lục tục có năm đứa trẻ, bốn nam, một nữ. Hầu hết đều có mẫu thân, chỉ có A Mộc là lẻ loi.

Đan Y ngồi xổm trên vai Thần Tử Thích, nhìn tất cả mọi người một lần, sáng sớm ngày Thần Tử Thích được diện thánh, biến mất không còn bóng dáng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thích thích: Ta đặt tên cho lão công ở các trạng thái khác nhau

Điểu công: Lão công ngã ngửa

Thích thích: Gà hướng lên trời ︿( ̄︶ ̄)︿

Điểu công: Lão công cởi quần áo

Thích thích: Gà lột da

Điểu công: Lão công muốn tắt đèn

Thích thích: Gà động dục _(:з" ∠*)_

Điểu công: Lão công trong bóng tối

Thích thích: Động cơ vĩnh viễn

Điểu công: Lão công một đêm bảy lần

Thích thích: Gà cay! QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro