Chương 8 Véo mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by tytydauphu on wattpad

Phân vị cho hậu cung cần phải chú ý đến xuất thân. Hiện giờ thiên hạ sùng võ, danh môn chính phái chia làm hai thế lực lớn là Kiếm Minh và Khí Tông, hậu cung cũng chia bè phái theo đó. Hoàng hậu là con gái của minh chủ Kiếm Minh, Quý phi là cháu gái tông chủ Khí Tông.

Thường nga xuất thân thấp hèn lại được phong ngay làm Tiệp dư, đúng là hiếm thấy.

"Cháu gái tông chủ Khí Tông à....." Thường Nga nghe Bích Ngọc giải thích xong, cảm thán.

Ca ca của nàng ở Kim Cương Môn, đây là môn phái nhỏ lệ thuộc vào Cực Dương Tông. Cực Dương Tông là một trong bốn tông môn lớn của Khí Tông, mà tông chủ Khí Tông chính là thủ lĩnh của bốn tông môn này...... Xuất thân của nàng đúng là đủ thấp......

Đang nói, xe liễn đã tới Thanh Vân Cung. Thường Nga kéo Thần Tử Thích nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa.

"Ba chữ này đọc thế nào?" Vừa rồi lúc ban thưởng, nàng nhất thời kích động nên không nhớ rõ tên cung.

"Thanh Vân Cung." Thần Tử Thích chỉ vào ba chữ kia, gằn từng chữ đọc lên.

Cột đá chạm trổ trước cửa có khắc một câu thơ: Gió mát phất mặt không biết lạnh, xuyên mây đạp nguyệt nhập tiên cung.

Trong hoàng cung, rất nhiều cung thất đều có cột đá như vậy trước cửa, trên đỉnh chạm hình cái bát, có thể hứng nước mưa, thường có chim chóc dừng chân uống nước. Trước cửa Thanh Bình Cung cũng có một cái, trên đó khắc: Dừng bước bên sông uống nước trong, thái bình thịnh thế hát vang thái bình.

Phúc Hỉ nói đó gọi là "Lạc Thần Đài", để các Thần minh bảo hộ hoàng thất nghỉ chân dùng. Thần Tử Thích không tin thứ này có thể đưa tới Thần minh, nhìn giống như cho chim ăn hơn, Thần minh nào lại đứng trên đài chim chứ?

Tuy Thanh Vân Cung nhỏ hơn Thanh Bình Cung một chút, nhưng tinh xảo hơn. Trong cung có nước chảy qua cầu nhỏ, cây xanh hoa đỏ rất xinh đẹp. Người được thăng Tiệp dư, ngoài hai thái giám, hai cung nữ hầu hạ lúc trước, còn có thêm mấy thái giám vẩy nước quét nhà và cung nữ sai vặt. Tạm thời không có phi tần có phân vị cao nào làm chủ cung này, Thường Nga là chủ nhân duy nhất, có thể ở chủ điện, chọn thái giám Phúc Duyên làm tổng quản.

Phúc Duyên là thái giám đến cùng Phúc Hỉ, mười sáu tuổi, ít nói, ngày thường đều không có cảm giác tồn tại, nhưng làm việc ổn thỏa. Cùng ngày mang theo Phúc Hỉ đi ty nội vụ, lĩnh tất cả phân lệ(1) về.

(1) phân lệ: các vật phẩm chia theo cấp bậc của phi tần trong cung (quần áo, đồ dùng, thực phẩm...)

Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Thần Tử Thích đã bị Phúc Hỉ gọi dậy, rửa mặt mặc quần áo, đi vấn an Hoàng hậu.

Các phi tần mỗi buổi sáng hàng ngày đều phải đi bái kiến Hoàng hậu, hôm nay tất cả Hoàng tử và Hoàng nữ mới tiến cung đều phải đi. Thần Tử Thích sờ ngọc bội khắc chữ "Thất" bên hông, theo mẫu thân bước vào Phượng Nghi Cung.

Gần như tất cả phi tần đều đã đến, Quý phi ngồi gần Hoàng Hậu, một tay chống cằm, chỉ cười không nói. Hoàng Hậu không nói gì nhiều, chỉ dạy quy củ trong cung, rồi để các phi tần mới tới chào hỏi mọi người.

"Ca ca......" A Mộc lặng lẽ túm góc áo Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích quay đầu lại, nhìn hạt đậu này tinh thần cũng không tệ lắm. Vốn tưởng Hoàng tử không có mẫu thân sẽ có phi tần cướp về nuôi dưỡng, kết quả hóa ra không phải. Thân nương(mẹ ruột) không có tư cách dưỡng Hoàng tử đều ở trong Triều Dương Cung. Hắc Đản theo mẫu thân Trình Tiệp Dư, nhưng nhìn sắc mặt còn không có tinh thần bằng A Mộc.

Trình Tiệp Dư vẫn mặc váy vàng nhạt, vì mới bị phế đi võ công nên thân thể rất suy yếu, đứng cũng không vững.

"Ta bày tiệc trà ở Ngự Hoa Viên sau giờ Ngọ(11h-13h), các ngươi ai rảnh thì đến ngồi một lát," lúc ra khỏi Phượng Nghi Cung, Quý phi đột nhiên mở miệng, "Trình Tiệp Dư và Thường Tiệp Dư nhất định phải đi, bổn cung sẽ giới thiệu các tỷ muội cho các ngươi làm quen."

Mấy phi tần gần gũi với Quý phi lập tức cười hưởng ứng, có người còn châm biếm: "Đưa cả Lục hoàng tử và Thất hoàng tử theo đi."

"Cũng được." Quý phi mỉm cười nhìn Thần Tử Thích cùng Hắc Đản.

"Vâng......" Mặt Trình Tiệp Dư tái nhợt, suy yếu lên tiếng.

Thường Nga không muốn đi, nhưng tình thế không phải nàng muốn từ chối là được, cũng đáp ứng.

Ngự Hoa Viên sau giờ Ngọ, Quý Phi ở đình hóng gió bày trà bánh, có năm phi tần từ Tiệp dư trở lên, ngồi bên người Quý Phi nói giỡn.

"Các ngươi đều là môn hạ Khí Tông, cùng một tông với bổn cung, sau này ở trong cung nếu có chuyện gì khó xử, cứ đến tìm bổn cung," Quý Phi dùng móng tay được sơn tỉ mỉ, vớt mảnh trà vụn trong ly, búng búng, thong thả nói, "Trong cung hiểm ác, chỉ cần một lần vô ý chính là vạn kiếp bất phục(2), đặc biệt là các ngươi còn mang theo hài tử, càng không dễ dàng. Hai ngươi, hiểu rõ chưa?"

(2) vạn kiếp bất phục: thường dùng để chỉ người chịu oan ức không thể giải toả, đến chết cũng không phục, qua ngàn kiếp cũng không thể biến mất

Ngụ ý là, tông môn của các người đều phải nghe theo gia gia(ông nội) của ta, vậy tất nhiên các ngươi cũng phải nghe ta. Nghe ta thì sống yên ổn, không nghe ta chỉ có đường chết.

"Vâng." Trình Tiệp Dư suy yếu lên tiếng.

Thường Nga làm một gương mặt tươi cười: "Ta cái gì cũng không hiểu, tất nhiên đều nghe nương nương."

"Ừm," Quý Phi hài lòng lên tiếng, vẫy tay gọi Thần Tử Thích qua, cho bé một khối điểm tâm, "Tiểu Thất nhìn thật vui mắt, trách không được được Hoàng Thượng thích, phong cho mẫu thân làm Tiệp dư."

"Không phải vậy sao, nhìn khuôn mặt nhỏ này xem." Nữ tử áo tìm ngồi bên cạnh Quý phi duỗi tay véo mặt Thần Tử Thích.

Nhìn ngón tay có vẻ mảnh khảnh nhưng lại như gọng kìm, kẹp chặt da thịt non mềm trên mặt, Thần Tử Thích lập tức ứa nước mắt, giương mắt nhìn nữ nhân đang véo mặt mình.

Thường Nga nhìn ra nhi tử bị véo đau, định tiến lên kéo con trai ra, lại bị người chắn. "Lệ Tần thích véo mặt hài tử, đừng để ý."

Đôi mắt của Lệ Tần được vẽ thật đậm, nhìn chằm chằm biểu tình của Thần Tử Thích, có vẻ rất sung sướng: "U, Thất hoàng tử sao lại như muốn khóc thế này, buổi tối còn phải vấn an Hoàng Thượng, nếu để Hoàng Thượng thấy ngươi khóc, sẽ tức giận đó nha." Mồm tuy nói vậy nhưng tay càng tăng thêm lực, một tay khác vuốt sau gáy Thần Tử Thích, có ống tay áo to rộng che đậy nên người đứng ở xa không nhìn rõ nàng đang làm gì.

Thủ pháp này khác với người thường, Thần Tử Thích cảm thấy xương trên mặt sắp bị bóp nát, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

"Ta thao, ngươi......" Thường Nga đẩy phi tần đang kéo nàng ra, đập một cái lên mu bàn tay Lệ Tần.

Một tiếng "bốp" vang dội, toàn bộ người trong đình đều sợ ngây người. Thường Nga kéo con trai vào trong lòng, nhìn Thần Tử Thích không có vết thương nào trên mặt, trong lòng lộp bộp một cái, lập tức quát: "Tiểu vương bát, con khóc cái gì, có tiền đồ không hả?"

"Thường Tiệp Dư, ăn nói cẩn thận!" Quý phi nhíu mày, mắng Hoàng tử là vương bát, vậy Hoàng Thượng là cái gì?

"Lát phải gặp Hoàng Thượng, thế này có mất mặt không?" Thường Nga lớn tiếng mắng, cáo tội với Quý phi rồi kéo con trai rời đi, nói phải về đổi y phục cho bé, khóc đến cả bẩn rồi.

Thấy đúng là sắp đến giờ phải gặp Hoàng Thượng, Quý phi cũng không ngăn, chỉ trừng mắt nhìn Lệ Tần một cái: "Ả đánh ngươi, ngươi ngây người cái gì?"

"Thần thiếp...... chưa kịp phản ứng lại." Lệ Tần lắp bắp nói, vừa rồi Thường Tiệp Dư đánh nàng quá tự nhiên, rồi lại bắt đầu mắng ngay, tất cả xảy ra quá nhanh.

Vừa rồi đau đến suýt ngất xỉu, Thần Tử Thích vuốt mặt, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Thường Nga sợ đến nổi kéo bé lại kiểm tra đi kiểm tra lại một lúc lâu, trên má trắng nõn phấn nộn vậy mà không có bất kỳ dấu vết nào.

"Lệ Tần thích chọc ghẹo người, thường gọi một vài Hoàng tử Hoàng nữ đến véo mặt, khi nào khóc mới bỏ qua," Phúc Hỉ nhỏ giọng giải thích, "Hoàng Thượng không thích trẻ con khóc nháo, nếu để Hoàng Thượng nhìn thấy điện hạ khóc, chắc chắn sẽ tức giận, điện hạ nên lau khô nước mắt thì tốt hơn."

Thần Tử Thích bình tĩnh lại, xoa xoa mặt. Lệ Tần này chắc chắn đa luyện công phu gì đó, trên mặt không thấy dấu vết, dù cáo trạng cũng không có bằng chứng.

Đổi một bộ xiêm y mới, Thần Tử Thích nhìn mình trong gương đôi mắt hồng hồng, chậm rãi nắm chặt nắm tay. Xua tay không cho Phúc Hỉ đắp mắt cho bé, cứ như vậy bước lên xe liễn.

Sớm tối thưa hầu, đối với Hoàng tử mà nói, buổi sáng phải thỉnh an Mẫu hậu, buổi tối phải thỉnh an Phụ hoàng.

"Ngươi, không việc gì chứ?" Gặp Hắc Đản ở bên ngoài Tử Thần Cung, người này thế mà lại mở miệng nói chuyện với bé.

Đôi mắt Thần Tử Thích lúc này càng đỏ hơn, có nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt, bộ dáng lúc nào cũng có thể bật khóc. Không để ý tới Hắc Đản bất ngờ quan tâm, đi theo mấy Hoàng tử lớn tuổi đi vào đại điện.

Đây là lần đầu tiên Thần Tử Thích nhìn thấy bảy Hoàng tử kia, những lúc này bé không có tâm tư đi làm quen huynh đệ gì hết, một lòng nhìn lên Hoàng đế mà rơi nước mắt.

"Thất hoàng tử, vì sao lại khóc?" Chính Long Đế nhìn đứa bé đang nước mắt lưng tròng, mi thanh mục tú rất đáng yêu, nhớ tới đây là nhi tử của Thường Nga, liền hỏi một câu.

Các Hoàng tử khác cùng nhìn về phía Thần Tử Thích.

"Không có khí chất Hoàng thất gì cả, lớn như vậy còn khóc nhè." Cựu Thất hoàng tử, hiện tại là Cửu hoàng tử, nhìn Thần Tử Thích không vừa mắt, liền nhỏ giọng nói một câu.

"Oa......" Thần Tử Thích bẹp miệng khóc thành tiếng, "Lệ Tần nương nương nàng...... nàng......"

Lời kia vừa thốt ra, các Hoàng tử liền biết là chuyện gì, nhìn Thần Tử Thích có chút đồng tình. Kim Cương chỉ của Lệ Tần, tổn thương gân cốt không thương da thịt, căn bản không có chứng cứ để nói lí lẽ, muốn cáo trạng cũng không được.

"Lệ Tần? Nàng làm sao?" Chính Long Đế nhíu mày.

"Nàng sờ ta!" Thần Tử Thích như thể cực kỳ vất vả cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói ra, giọng nói thanh thúy vọng khắp đại điện Tử Thần Cung, không chờ mọi người kịp phản ứng, lại thở hổn hển mà khóc lóc kể lể, "Mẫu thân đã nói, chỗ đó không thể cho người khác sờ."

"A......" Mọi người, bao gồm cả Chính Long Đế, tất cả cùng há to miệng.

"Nàng, nàng sờ chỗ nào của ngươi rồi?" Chính Long Đế gian nan mở miệng.

Thần Tử Thích soạt một cái kéo vạt áo lên, tụt quần xuống, để lộ ra một mảnh xanh tím ở đùi trong, còn cả tiểu kê hơi đỏ.

"Oác?" Tiểu hổng điểu ngồi trên xà nhà của Tử Thần Điện, móng vuốt trượt một cái, ngơ ngác ngã nhào xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Điểu công: Ngươi dám để người khác nhìn kê kê!

Thích thích: Không, ta chỉ muốn cho bọn họ xem đùi

Điểu công:... Ta phải dán mã vạch lên ngươi

Mọi người: Oa, đỏ như vậy, còn có lông! Kim Cương chỉ quả nhiên hung tàn!

Điểu công:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro