Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thính Nguyệt Phủ không chỉ là khu nghỉ dưỡng cao cấp với đủ các loại dịch vụ vui chơi, giải trí, thư giãn, nghỉ ngơi mà nơi đây còn nổi tiếng với nền ẩm thực phong phú đa dạng từ nhiều quốc gia.

Chiếc Rolls Royce Ghost màu đen vòng qua đài phun nước khổng lồ ở khuôn viên, chậm rãi tiến vào trước cửa đại sảnh.

Trừ những lúc phải đi xã giao hay giải quyết công việc, thời gian riêng tư Hồ Dương Đông luôn tự mình lái xe.

Biết cành vàng lá ngọc của sếp không thích ồn ào, trợ lý Lương đặc biệt nhấn mạnh với ban giám đốc không được chào đón phô trương.

Nhận được chỉ thị, ban giám đốc từ gần chục người lập tức giảm xuống thành một cá nhân chịu trách nhiệm tiếp đón.

Xe vừa dừng lại, giám đốc Lưu lập tức đi tới bên cạnh ghế lái, cung kính mở cửa.

Ở bên này, Hồ Tử Hàm được chú vệ sĩ mở cửa, bàn tay nhỏ nhắn vịn vào khung xe, cô cầm túi xách bước xuống.

Nói cảm ơn với chú vệ sĩ, Hồ Tử Hàm đi tới bên cạnh Hồ Dương Đông.

Ba người tiến vào thang máy VIP lên phòng riêng.

Lấy phong cách Nhật Bản là thiết kế chủ đạo, phòng ăn riêng không xa hoa mà tạo cảm giác rất yên bình và thư giãn.

Hồ Tử Hàm cầm khăn ấm khử trùng được nhân viên để sẵn trên bàn lau tay.

Lấy một chiếc bút trong túi xách, cô tùy ý búi mái tóc đang xõa lên cao.

"Lát nữa em đi gội đầu dưỡng sinh bên kia nhé?"

Mặc dù là mùa đông, nhưng trước đó phát sốt đã toát không ít mồ hôi, Hồ Tử Hàm cảm giác tóc mình sớm muộn cũng sẽ dính thành từng mảng.

Đối với một người để mái, tóc bết luôn là một vấn đề nan giải đáng lo ngại.

Nhưng đó là suy nghĩ của con gái, còn đối với một người đàn ông "già" như Hồ Dương Đông, không gì quan trọng bằng sức khỏe.

"Không được. Người em vẫn còn yếu, để hôm khác đi."

Hồ Tử Hàm nghịch chiếc khăn trong tay, nhẹ giọng phản bác: "Gội dưỡng sinh cũng là một hình thức thư giãn mà."

"Anh già rồi, chất lượng ghế trong bệnh viện quá tệ, lưng không chịu được."

Hồ Dương Đông cầm chiếc khăn trong tay cô, gập lại thành một khối vuông đặt về vị trí ban đầu

Hồ Tử Hàm: "..."

Có thể lấy lý do thuyết phục hơn không.

Đang định giở thói giận dỗi, giám đốc gõ cửa thông báo đồ ăn đã được mang lên.

Nhìn một bàn toàn món yêu thích, Hồ Tử Hàm quyết định nhượng bộ ông anh già nhà mình một lần.

Giám đốc vẫn chưa rời đi, cung kính đứng ở cửa.

Hồ Dương Đông không ngước lên, anh xắn tay áo bắt đầu bóc vỏ hải sản trên bàn, khuôn mặt không biểu cảm lạnh lùng hỏi: "Giám đốc Lưu muốn trở về gửi mail hay là nói trực tiếp?"

Giám đốc Lưu không dám lau mồ hôi trên trán, cúi người hướng về phía Hồ Tử Hàm, cung kính nói: "Xin lỗi tiểu thư về việc nhân viên nói toàn bộ phòng tổng thống đều được Hứa tổng sử dụng cho khách VIP ạ. Cô lễ tân ấy mới vào làm không lâu nên chưa biết rõ quy tắc, ban giám đốc đã ngay lập tức khắc phục rồi ạ, tuyệt đối không có lần sau."

Cầm chén trà Thiết Quan Âm âm ấm bên cạnh đưa lên miệng, Hồ Tử Hàm chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.

Mùi thơm dịu nhẹ của hoa mộc lan tràn ngập khoang miệng, vị ngọt chát hòa quyện, day dưa nơi đầu lưỡi, quyến rũ khó tả.

Giám đốc Lưu không dám tùy tiện cử động, tư thế cúi gập người vẫn giữ nguyên.

Mồ hôi trên trán anh ta liên tục túa ra, chảy qua thái dương rồi xuống cằm.

"Nghe nói tiệc sinh nhật hôm ấy có rất nhiều quan chức cấp cao, vậy mà lại sắp xếp một nhân viên mới chịu trách nhiệm đón khách." Hồ Tử Hàm múc một muôi canh chua nóng hổi vào bát, cầm chiếc thìa sứ bên cạnh khuấy vài cái, "Bộ mặt của khách sạn giao vào tay người chưa có kinh nghiệm trong dịp quan trọng như vậy, sự nhiệt tình tạo điều kiện cho nhân viên mới này của ban quản lý khiến tôi phải rửa mắt học hỏi đấy."

Sắc mặt giám đốc Lưu tái mét, sợ hãi quỳ rạp xuống đất, giọng nói run run: "Tiểu thư rộng lượng, tôi thật sự không cố ý, xin cô hãy cho tôi một cơ hội, một lần thôi, cầu xin cô."

Trợ lý Lương nghe thấy tiếng đầu gối đập xuống nền nhà vội vàng bước vào, thấp giọng nhắc nhở: "Giám đốc Lưu đứng lên đi, đừng làm tiểu thư mất hứng."

"Cạch", muỗng canh bằng sứ đập vào đáy phát ra âm thanh vang dội.

Hồ Tự Hàm cụp mắt, nhíu mày nhìn mấy giọt canh bắn lên thành bát, giọng thờ ơ: "Dân gian có câu 'quýt làm cam chịu' nhưng con người tôi lại thích mọi thứ rõ ràng, ai sai thì người ấy chịu."

"Tuy nhiên, vẫn phải nhắc giám đốc Lưu một chuyện." Hồ Tử Hàm rút một tờ giấy, cuộn tròn thành khối trụ, miết nhẹ lên thành bát.

Tờ giấy hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thấm sạch đi mấy giọt canh bị bắn lung tung, Hồ Tử Hàm hài lòng mỉm cười, "Thính Nguyệt Phủ là một cái tên rất tao nhã, đừng vấy bẩn nó."

...

Sau khi giám đốc Lưu rời đi, Lương Thành khép cửa lui ra ngoài, hai người bắt đầu dùng bữa.

Hồ Dương Đông đặt đĩa hải sản đã lột vỏ sạch sẽ xuống cạnh bát canh Hồ Tử Hàm vừa múc.

Ăn được vài miếng, màn hình điện thoại bên cạnh phát sáng.

Hồ Tử Hàm nhìn nội dung gửi tới, thuận miệng hỏi người đàn ông đối diện, "Anh biết chủ nhân khách sạn JW không?"

Hồ Dương Đông thả con tôm hấp đỏ mọng vừa lột vỏ vào bát em gái, "Có việc?"

"Chuỗi vụ án lần này khá thú vị, CCTV của khách sạn không ghi được bất cứ người lạ mặt nào vào khoảng thời gian bọn em khoanh vùng. Thang máy có camera, nhưng họ nói khi ấy có một ông lớn tới khách sạn nghỉ ngơi, không thể tiết lộ vì quyền riêng tư của người đó." Hồ Tử Hàm gắp một nhúm wasabi trong chén nước chấm phết lên con tôm.

Đưa con tôm lên miệng cắn một miếng, thịt tôm thơm ngọt hòa cùng chút vị hăng của wasabi, cô nhấp một ngụm nước.

Vừa rồi Tống Ninh Mạn gửi thêm một số tư liệu mới, nhân viên khách sạn đã thay đổi lời khai.

Đang yên đang lành lại thay đổi, ý gì chứ?

Nhìn người đối diện đang mải mê suy tư, Hồ Dương Đông gõ tay lên bàn, mặt không biểu cảm nói: "Đoạn camera trong thang máy anh có thể can thiệp cho em, còn về phần ông lớn kia trước hết đừng làm gì cả. Em mới trở về, tiết chế hành động một chút."

-

Sáng hôm sau.

Hồ Tử Hàm ngồi trên Sofa ở phòng khách đi giày thể thao, không quên thúc giục ông anh già nhà mình: "Nhanh lên, em sắp muộn rồi."

Bước ra từ trong phòng bếp, người đàn ông khoác lên mình bộ âu phục cao cấp ném cho cô một cái liếc mắt.

"Em bảo tự đi anh còn không cho, liếc cái gì chứ." Hồ Tử Hàm đứng dậy, rút một tờ giấy ướt khử trùng lau tay.

Hồ Dương Đông cầm khăn thấm nước trên bình giữ nhiệt, giọng mỉa mai: "Đã vô kỷ luật còn đòi tự lập, đúng là mối nguy hại của xã hội."

Hồ Tử Hàm: "..."

Để bình giữ nhiệt vào trong túi xách của cô, Hồ Dương Đông lôi cục bông đang thẹn quá hóa giận ra cửa.

Chiếc xe Rolls-Royce Cullinan đen đã đỗ sẵn ở trong sảnh chờ.

Lương Thành mở cửa xe, Hồ Dương Đông và Hồ Tử Hàm lần lượt ngồi vào bên trong.

Bánh xe chầm chậm xoay tròn, khung cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển động.

Điện thoại trung túi áo rung lên, báo hiệu có tin nhắn gửi tới.

Mở khóa màn hình, người gửi là Hồ Dương Đông.

Nhấp vào file PDF trong đoạn chat, bên trong có sơ yếu lý lịch và ảnh chụp.

Ông lớn kia là quan chức Thành Đô, tới Thượng Hải cùng tình nhân du lịch.

[Trác Hồng Việt, 52 tuổi, phó thị trưởng Thành Đô.]

[Trần Nguyệt Cơ, 24 tuổi, nghề nghiệp chưa xác định.]

Quan chức.

Chẳng trách bọn họ lại không thể xem camera trong thang máy, bên cục cảnh sát cũng không làm căng.

-

Nạn nhân càng ngày càng tăng lên, phía trên hạ lệnh bằng mọi giá phải bắt được hung thủ.

Cả buổi sáng, Hồ Tử Hàm thảo luận cùng đội pháp y những tình huống có khả năng xảy ra.

Gần trưa, cô cùng họ tới khách sạn JW.

Bước vào khách sạn, Hồ Tử Hàm âm thầm quan sát cử chỉ của nhân viên ở sảnh.

Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô mở khoá màn hình, thông báo hiển thị Hồ Dương Đông gửi một đoạn video tới.

Tắt máy, cô và đội pháp y đi lên căn phòng xảy ra vụ án. Hiện trường đã được ghi lại từ trước, bọn họ lên đây để xác định một lần nữa, hung thủ tới rồi đi bằng cách nào.

Căn phòng đã được dọn dẹp, mùi thuốc tẩy rửa nồng nặc khiến người ta đau đầu.

Hồ Tử Hàm đi ra ban công, lặng lẽ đánh giá xung quanh.

Lan can mỗi phòng cách nhau khá xa, đây là tầng 17, ở độ cao này để vào trong phòng từ bên ngoài nếu không trèo thì chẳng còn cách nào khác.

Chuyện trèo tường không phải chưa từng có.

Đã từng có một người đàn ông leo lên mặt tiền toà Tour Montparnasse cao 210m ở Paris mà không sử dụng bất cứ thiết bị hỗ trợ nào.

Dựa vào các đường rãnh lồi ra đều nhau làm điểm tựa, người đàn ông hoàn toàn có thể leo lên.

Nhưng khách sạn JW thì khác, ban công giữa các tầng và các phòng có khoảng cách khá lớn, mặt tường hoàn toàn nhẵn, không có bất cứ một chi tiết nào lồi ra để làm điểm tựa.

Thiếu dây cáp bảo hộ, khả năng leo lên được tận tầng 17 gần như bằng không.

Hồ Tử Hàm đi vào bên trong, hỏi quản lý khách sạn: "Buổi tối hoặc đêm muộn, người bên ngoài có thể nhìn lên tầng cao của khách sạn không?"

Quản lý khách sạn: "Mùa này thì không thể, buổi tối trời khá âm u, khách sạn lại không lắp đèn bên ngoài, chỉ nhìn được lên đến ban công tầng 10."

-

Buổi tối, Hồ Tử Hàm cùng Hồ Dương Đông ăn cơm ở nhà.

"Nguyên liệu anh đã chuẩn bị trong tủ lạnh rồi, nếu lười nấu thì tới Thính Nguyệt Phủ, đừng có lén ăn mấy thứ linh tinh ngoài đường." Hồ Dương Đông tách thịt cua thả vào bát cô.

Hồ Tử Hàm: "Gì mà mấy thứ linh tinh, đó là đặc sản đấy."

Hồ Dương Đông: "Nếu muốn nửa đêm nhập viện rửa ruột một mình thì cứ tự nhiên."

Hồ Tử Hàm lườm anh, gắp miếng thịt cua trong bát bỏ vào miệng.

"Tuyệt đối không được tự làm theo ý mình, chờ anh trở lại rồi tính." Hồ Dương Đông tách thêm mấy cái càng cho cô rồi lau tay, cầm đũa lên ăn cơm.

Ăn xong, Hồ Tử Hàm về phòng, Hồ Dương Đông tới thư phòng làm việc.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, trợ lý Lương cung kính bước vào, "Chủ tịch cho gọi tôi ạ."

Trên chiếc Sofa bọc da cao cấp giữa phòng, Hồ Dương Đông chậm rãi nhâm nhi tách trà Thiết Quan Âm trong tay.

"Sắp xếp đến đâu rồi?"

Lương Thành: "Dự kiến cuối tuần sẽ hoàn tất ạ."

"Cạch", bàn tay thon dài của người đàn ông đặt chén trà Yixing Stoneware được chế tác thủ công bằng đất sét zisha ở tỉnh Giang Tô lên chiếc bàn đá nhỏ giữa Sofa.

Hương trà dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, vị chát thanh nơi đầu lưỡi khiến não bộ mệt mỏi như được thức tỉnh.

Hồ Dương Đông cụp mặt, đôi chân dài lười biếng vắt chéo tạo nên một tư thế đầy tao nhã.

"Chuyện của khách sạn JW, không cần nói với tiểu thư, sắp xếp người chú ý là được."

"Vâng." Trợ lý Lương cung kính nhận lệnh, xoay người rời đi.

-

Trong phòng ngủ, Hồ Tử Hàm vừa tắm xong, cô đi đến sofa, ngồi xuống mở điện thoại.

Nhấn vào video sáng nay Hồ Dương Đông gửi, Hồ Tử Hàm dựa lưng về phía sau, vắt chéo chân ngồi xem.

Không hề có bất cứ người nào khả nghi, mọi người đều mặc trang phục bình thường.

Trên màn hình là người đàn ông trung niên đang ôm eo một cô gái trong thang máy, chính là ông lớn mà khách sạn nói và tình nhân.

Hồ Tử Hàm phóng to khuôn mặt của họ, chính là cô gái sáng nay ở ban công.

Tắt máy, Hồ Tử Hàm xoay người nằm xuống sofa.

Vừa rồi, trong đoạn video, cô gái kia có một hôm sử dụng thang máy vào 03:07, khi cửa thang máy mở ra, Hồ Tử Hàm nhìn thấy màn hình điện tử có ghi một con số.

17

Hơn 3h sáng, cô ta đi ra ngoài, thời điểm đó tất cả mọi người đều đã ngủ.

Cho nên, là cố tình đi vào giờ đấy.

Căn phòng chỉ có tiếng máy sưởi đang hoạt động, âm thanh mở cửa vô cùng rõ ràng, Hồ Dương Đông bước vào.

Anh đưa thuốc cho cô uống rồi ngồi xuống sofa.

"Tại sao cô ta lại muốn nhắm vào người đàn ông đó?" Hồ Tử Hàm thắc mắc.

Nạn nhân bị sát hại trong khách sạn là một người đàn ông.

Hồ Dương Đông lấy chăn ở sofa bên cạnh ném lên người cô, "Sao lại nghĩ là cô ta?"

Hồ Tử Hàm: "Mọi thứ đều hướng về cô ta, em có thể nghĩ khác à?"

Hồ Dương Đông: "Nhỡ đâu chỉ là trùng hợp?"

Hồ Tử Hàm liếc anh, "Trên đời này mọi sự trùng hợp đều có sắp xếp từ trước."

"Ồ." Hồ Dương Đông cầm quyển sách trên bàn lên, tuỳ ý lật vài trang bên trong.

Hồ Tử Hàm thuận tay vơ một cái gối ném vào người anh, "Anh buồn chán nên tới phá em đúng không?"

Hồ Dương Đông không nói gì, im lặng một lúc, anh cảm thấy quyển sách này quá nhạt nhẽo, đứng dậy về phòng.

Cửa đóng, Hồ Tử Hàm lơ đãng nhìn trần nhà.

Rõ ràng không quen biết, tại sao lại trở thành nạn nhân?

Rối loạn tâm thần Wendigo?

*Rối loạn tâm thần Wendigo: còn gọi là hội chứng " ăn thịt người". Căn bệnh về thần kinh đề cập tình trạng một người có mong muốn mãnh liệt trong việc ăn thịt người, nhưng khác với các loại thần kinh mất ý thức khác thì người mắc bệnh Wendigo ý thức được hành động mình đang làm. Họ vẫn muốn ăn thịt người mặc dù không rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như đói, thiếu thốn thực phẩm...

Hồ Tử Hàm nhớ lại sáng nay, trông cô ta hoàn toàn bình thường, da dẻ trắng trẻo rất có sức sống, không hề có hiểu hiện của người bị mắc bệnh tâm lí.

Nếu thực sự thèm thịt người, không phải bên cạnh cô ta có miếng thịt đầy đủ nạc mỡ sao.

"Ngủ sớm đi, mới ốm dậy đừng có thức khuya. Trị hói không dễ đâu." Giọng người đàn ông từ ngoài hành lang vọng vào.

Hồ Tử Hàm: "..."

-

Khách sạn JW.

Trong phòng VIP tầng 18, ánh đèn vàng trên trần nhà càng làm tăng thêm sự ái muội cho bầu không khí lúc này.

"Lại đây" Người đàn ông trung niên mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, vẫy tay với cô gái mặc chiếc váy ngủ bằng ren xuyên thấu màu đen gợi cảm.

Trần Nguyệt Cơ chậm rãi đi tới bên giường, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Trác Hồng Việt, hai tay ôm cổ ông ta.

Trác Hồng Việt không thể rời mắt khỏi cơ thể người phụ nữ trong lòng, chiếc váy xuyên thấu lộ ra cảnh đẹp bên trong, da thịt trắng hồng càng nổi bật sau lớp vải ren.

Lòng bàn tay xoa nắn bầu ngực căng tròn, Trác Hồng Việt cúi xuống, mút lấy nhũ hoa qua lớp vải ren.

Trần Nguyệt Cơ vặn vẹo cơ thể, tiếng rên rỉ bật ra khiến người đàn ông thêm hưng phấn, mạnh bạo cắn mút nhũ hoa.

Vật bên dưới nóng bỏng ma sát vào đũng quần lót, Trần Nguyệt Cơ ấn đầu người đàn ông vào ngực mình, dâm đãng kêu lên.

Trác Hồng Việt đè cô ta xuống giường, xoa xoa hoa huyệt mấy cái rồi dùng ngón tay ấn lên đũng quần lót, cọ xát lên xuống.

"Ưm..."

"Nóng không?" Trác Hồng Việt nhìn người dưới thân mặt ửng hồng, một tay ma sát đũng quần lót, tay còn lại xoa nắn bầu ngực đẫy đà kia.

"Ưm...nóng. Giúp em với..."

"Được, giúp em." Người đàn ông duỗi tay, vén quần lót sang một bên, ngón tay chậm rãi tiến vào thăm dò.

Cảm nhận được vách thịt mềm ấm nóng bên trong, Trác Hồng Việt rút tay ra, lấy cốc nước đá ở tủ đầu giường.

Hoa huyệt đột nhiên bị dị vật mang theo hơi lạnh nhét vào, Trần Nguyệt Cơ cong người rên rỉ: "Aa..ưm...lạnh quá."

Trác Hồng Việt ấn một viên đá vào trong vách thịt, rút tay lấy một viên khác để ngoài cửa huyệt, dùng đũng quần lót để cố định.

"Aaa đừng...ưm không muốn, ngài lấy ra đi mà..."

Khoái cảm mãnh liệt kéo tới khiến Trần Nguyệt Cơ co quắp ngón chân.

"Em yêu, không phải em kêu nóng sao."

"Ưm không cần, lạnh quá..."

Bị nhét vật cứng rắn nóng bỏng vào miệng, Trần Nguyệt Cơ vô thức liếm mút cho người đàn ông.

Thúc sâu mấy cái rồi rút ra, Trác Hồng Việt cởi quần lót bị ướt sũng do nước đá cùng dâm thuỷ của người phụ nữ trên giường, lật người Trần Nguyệt Cơ lại rồi ôm eo cô ta từ phía sau cắm vào.

Bên trong vẫn còn đá chưa tan, vừa lạnh vừa nóng khiến ông ta hưng phấn điên cuồng thúc mạnh.

Bộ phận sinh dục của hai người dính chặt vào nhau, Trần Nguyệt Cơ bị cắm quá hung hãn nên rên rỉ không ngừng.

"Ưm sâu quá..."

"Chậm một chút..."

Âm thanh dâm đãng của người phụ nữ phía trước như thuốc mê, Trác Hồng Việt bị quyến rũ mất kiểm soát, tay vỗ mạnh lên cặp mông mềm mại, không ngừng đâm vào nơi sâu nhất trong hang động ấm nóng.

Vách thịt điên cuồng co rút, hút chặt lấy côn thịt đang ra vào.

Nhìn cặp mông đã bị va chạm đến đỏ bừng của người phụ nữ, Trác Hồng Việt thúc mạnh thêm vài chục cái, tay bóp vòng eo mềm mại phía trước, gầm nhẹ rồi bắn hết vào trong.

Trần Nguyệt Cơ gục xuống giường, thở hổn hển, hai mắt nhắm lại.

Người đàn ông vừa mới bắn nhưng vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, ông ta lật người phụ nữ dưới thân lại, gập chân cô ta thành hình chữ M rồi tiếp tục cắm vào.

"A..." vừa mới qua cao trào nên cơ thể khá mẫn cảm, Trần Nguyệt Cơ túm lấy ga trải giường hét lên.

Trác Hồng Việt cúi đầu hôn lên đôi môi đang rên rỉ kia, tay không ngừng xoa nắn bầu ngực mềm tan như mỡ đông.

Phía dưới không ngừng thô bạo đâm vào, bên trong vẫn còn tinh dịch của đợt hoan ái vừa rồi, cửa huyệt có bọt trắng do tinh dịch chảy ra bị ma sát tạo nên.

...

Nửa đêm, sau khi kết thúc, Trần Nguyệt Cơ nằm trong lòng người đàn ông tận hưởng khoái cảm vẫn chưa tan đi.

Bọn họ đã làm liên tục khắp nơi trong phòng, cô ta cảm nhận được tinh dịch nóng hổi tràn ngập trong hoa huyệt.

Khẽ vuốt ve ngực người bên cạnh, xác định người đàn ông đã ngủ, cô ta lặng lẽ rời giường đi vào phòng tắm.

Tinh dịch bên trong chảy xuống chân, Trần Nguyệt Cơ tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

*Phòng ăn riêng của Hồ Tử Hàm và Hồ Dương Đông ở Thính Nguyệt Phủ.

*Trà Thiết Quan Âm là một đại diện tiêu biểu thuộc dòng olong nổi tiếng trứ danh trong thập đại danh trà của Trung Quốc.

*Bộ ấm chén Yixing Stoneware do thợ gốm Gu Jingzhou chế tác theo phương pháp thủ công bằng đất sét zisha ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc vào năm 1943.

*Chiếc xe Rolls Royce Ghost màu đen.

*Sofa trong thư phòng Hồ Dương Đông.

——————

Nhắc lại một chút:

-Truyện có 'sắc', tôi đã ghi rõ ở phần thể loại. Nhưng sẽ không nhiều vì tập trung vào nội dung. Ban đầu tôi cũng khá phân vân vì chưa viết thể loại này bao giờ. Cuối cùng quyết định cho vào vì muốn phản ánh chân thực những góc khuất, tệ nạn đang tồn tại ở xã hội.

-Vui lòng không suy diễn những tình tiết trong truyện vào thực tế.

Nếu không thích xin hãy rời đi, đừng nặng lời hay ném đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro