Kế hoạch tác chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm... Rầm... Rầm...

Tiếng bước chân nặng trịch của con quái thú to lớn vọng lại từ phía xa. Âm thanh đó ngày càng lớn dần. Tiếng tù và bỗng cất lên rồi kéo dài. Tiếng trống ngay sau đó cũng dồn dập tạo nên không khí căng thẳng trong ngôi làng Bò Mộng. Đó là ám hiệu rằng bọn quái thú sắp tấn công vào làng.

Những người già và trẻ con khẩn trương theo trưởng làng tìm đến nơi ẩn nấp. Họ kéo nhau về chỗ ngôi nhà lớn nhất trong làng. Bên trong lúc này có một cái nắp hầm đang mở. Căn hầm này có một lối đi nhỏ dẫn ra sau ngọn đồi, nơi có cây cổ thụ tỏa bóng ngày trước. Nhóm các thanh niên trẻ tuổi ở lại. Họ tình nguyện giúp nữ pháp sư Reha và đội quân của cô. Thao tác như rất chuyên nghiệp và khẩn trương chuẩn bị vũ khí và trang bị giáp sắt. Các binh sĩ kéo những hàng rào chông mà họ đã chuẩn bị sẵn ra cổng làng lập chiến khu.

Ở chỗ cổng làng lúc này rất náo nhiệt. Mỗi thanh niên đều được ông lão thợ rèn phát cho một món vũ khí để chiến đấu. Nào là dao, cây chĩa rơm, xẻng, búa vâng vâng và mây mây. Trông chúng có hơi thô sơ và đơn giản, nhưng nhắm chừng là đủ chắc chắn để có thể ra chiến trường rồi. Bởi tất cả những trang bị này đều được người tạo ra nó đặt hết quyết tâm, cùng với niềm hy vọng của mình vào.

Đã một tuần kể từ đêm định mệnh đó, cái đêm mà nhóm bạn vô tình lạc vào thế giới này, Huyễn Ảo Ma Giới. Tại đây họ tập làm quen với rất nhiều khái niệm huyền bí như là ma pháp và ma quỷ. Hôm nay những người bạn trẻ này sẽ được chứng kiến một trận chiến thật sự. Trong đầu họ đang tưởng tượng đến những sự chết chóc, và máu me nhất có thể. Là tự chuẩn bị tinh thần cho chính mình. Hình ảnh nang vuốt của những con ma thú hung tợn đó đã in sâu vào tiềm thức của họ. Gần đến lúc đó rồi, thời khắc những con người bằng xương bằng thịt, cùng với vị nữ pháp sư xinh đẹp kia đối đầu với những con quái vật khát máu. Âm thanh gầm gừ và tiếng bước chân ở xa tít bên kia chiến tuyến dần dần tiến đến gần.

Quay ngược thời gian lại độ một tuần trước. Trong căn nhà to nhất của ngôi làng, hai ba ánh đèn dầu được thắp lên. Ngay chính giữa căn nhà to lớn, dưới đất đã trải sẵn một mảnh da lớn vẽ nguệch ngoạc. Bên trên là những ký hiệu chi chít biểu hiện núi, sông, rừng cây. Đó là bản đồ của toàn khu vực này, từ Khu Rừng Chết Chóc đến những ngôi làng lân cận, đến ngôi làng mà họ đang tá túc, làng Bò Mộng. Cũng từ tấm bản đồ này những người bạn trẻ mới nhận ra, khu rừng thật đó quả rộng lớn. Hóa ra là vì vậy nên đêm đó dù họ đã chạy bao nhiêu lâu mãi không thấy lối thoát.

- Đây là Khu Rừng Chết Chóc. – Reha cầm một nhánh cây chỉ vào tấm bản đồ, ngay chỗ vẽ chi chít những cái cây với kí tự lạ trên đó. – Nơi bọn ma sói chọn làm hang ổ.

Xung quanh là những binh sĩ. Họ tự sắp xếp vị trí để xem tấm bản đồ một cách rõ ràng. Người ở hàng đầu ngồi bệch, người ở phía sau thì đứng thẳng nhìn chăm chú. Nhóm bạn sáu người cũng tò mò, đứng nhón chân chăm chú xem nữ pháp sư đang chỉ đạo. Giọng Reha lúc này dõng dạc:

- Vào ban ngày, bọn ma sói sẽ không thể hoạt động dưới ánh sáng mặt trời được. Tuy nhiên, khi còn ở trong khu rừng này chúng vẫn sẽ hoạt động bình thường. Những cái xác mà đêm qua chúng ta hạ chắc chắn đã tìm ra rồi. Bọn ma sói này đặc tính là “thù hận”, khi đồng loại trong đàn bị giết chúng sẽ đi truy tìm kẻ thù để trả thù cho bằng được.

- A... Vậy chúng sẽ đến đây nhanh thôi? – Du Giang Thanh lo lắng.

- Không, tôi đã niệm một ma pháp khiến cho chúng không thể rời khỏi khu rừng. Tuy nhiên, ma pháp này có giới hạn thời gian. Nó chỉ hoạt động trong vòng một tuần, sau đó tự biến mất. Trong thời gian đó chúng ta sẽ chuẩn bị kế hoạch tác chiến.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi nghe vị nữ pháp sư giải thích. Chí ít thì họ sẽ không phải gặp lại bọn thú dữ đó nhanh như vậy, đêm hôm qua là quá sức tưởng tượng của họ rồi. Reha lại tiếp tục nói:

- Tuy nhiên trong thời gian này, tôi cũng sẽ rời khỏi làng một mình. Các vị chỉ huy cùng mọi người sẽ ở lại cùng người trong làng, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ để tiếp đón bọn chúng.

- Thưa ngài, vậy có quá nguy hiểm? – Anh trai tập luyện cùng Du Thanh Lâm lên tiếng. – Xin hãy cho phép một nhóm chúng theo sau hộ tống!

- Al, cậu và mọi người phải ở lại giúp những người trong làng luyện tập chiến đấu. Tôi phải đến các làng lân cận để niệm phép phong ấn. Điều này khiến cho bọn ma sói này không tấn công bừa bãi ngoài ý muốn. Qua đó, chúng ta không thể chia thành nhiều hướng, để bảo vệ hết những ngôi làng lân cận nữa. Quân số của chúng ta không nhiều...

Người chỉ huy tên Al im lặng chấp nhận, dù thật tâm anh không muốn. Reha nhìn đội quân của mình, cô hiểu rằng họ đang lo lắng cho cô. Nữ pháp sư tự cảm thấy mừng vì có những người trung thành với mình như vậy. Cô nói:

- Nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ ngôi làng này. Chúng ta đang mang danh dự của Đế quốc. Một sơ suất nhỏ nếu không suy tính kỹ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đế quốc. Hơn nữa có thể sẽ còn liên lụy đến nhiều sinh mạng khác nữa! Ta biết mọi người lo lắng cho ta, nhưng các vị yên tâm ta sẽ không sao...

Binh lính ngậm ngùi nghe lệnh, không chối cãi nữa. Reha là một nữ pháp sư của đế quốc Lightbringer, nơi được ví như vương quốc ánh sáng của thế giới này. Đây là đế quốc được Sứ Thần Công Lý bảo hộ, là đế quốc của sự công bằng và lí trí. Làng Bò Mộng là một ngôi làng thuộc vùng cai quản của Lightbringer, Đế quốc có nhiệm vụ phải bảo vệ họ. Và người nhận nhiệm vụ lần này là Reha cùng đội quân của cô. Nữ pháp sư tóc bạch kim tiếp tục nói:

- Sau đây xin nhắc lại cho mọi người rõ hơn về đàn ma sói. Cho đến hiện tại, theo nguồn tin được biết bọn ma sói này đi thành đàn với số lượng rất đông. Chúng đuổi theo con mồi bằng khứu giác nhạy bén. Tiếp tới nữa là con đầu đàn là một con quái vật cấp thủ lĩnh: Vua Sói, độ nguy hiểm của nó hơn gấp nhiều lần so với bọn ma sói. Vậy nên mọi người không được mất cảnh giác! Chưa có một ai đơn độc gặp nó mà toàn mạng trở về, nên tôi mong mọi người lần này. Hãy đoàn kết bám sát với kế hoạch tôi sắp nêu ra đây. Xin hãy chú ý lắng nghe, chúng ta phải tiêu diệt chúng hoàn toàn cho bằng được!

Sau một tràn những lời diễn giả của nữa pháp sư, những người lính có vẻ trầm mặc. Họ có chút lo ngại. Quái vật cấp thủ lĩnh. Nghe là biết nó nguy hiểm rồi. Reha nói tiếp:

- Trong thời gian tôi rời khỏi làng, với những công thức và nguyên liệu đã có sẵn, Dực Vũ Sinh, tôi muốn ngài với sự hỗ trợ của những thầy thuốc trong làng, điều chế thật nhiều dược liệu. Ngoài ra, hãy tạo ra thứ vũ khí có thể công kích bọn quái từ xa, "Bùa nổ" mà cậu vừa tạo ra sáng nay. – Reha nhìn về phía Dực Vũ Sinh.

- Tôi á? "Bùa bổ"? Thứ mà sáng nay tôi bảo sai ấy á?

Dực Vũ Sinh ngơ ngác tự chỉ mình. Nhóm bạn nhìn nhau bỡ ngỡ. Họ không nghĩ mình lại bị kéo vào trận chiến này. Dù sao họ cũng chỉ là nhóm học sinh cấp ba thôi. Tuy nhiên, dường như Reha đang cần nhân lực nên cô vận dụng luôn khả năng của họ dù ít nhiều.

- Chính xác! Tôi muốn ngài tạo ra một sai lầm trầm trọng hơn vậy! Một vụ nổ thật lớn! – Reha chắc chắn lời đề nghị của mình.

- Đó giờ chưa ai khuyến khích tôi phá hoại phòng thí nghiệm như cô cả... - Dực Vũ Sinh gãi đầu, ngượng ngùng.

Những người bạn của cậu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trên trán và lưng đổ hết mồ hôi lạnh ra, mặt nào mặt nấy tái mét. Đúng vậy, không có ai lại đi đánh giá cao những sai lầm cả. Nhưng thứ mà cô ấy gọi là “bùa nổ”, ắc hẳn cũng tương đương như các loại bom mìn trong thế giới của nhóm bạn. Nó đúng là cũng cần thiết thật.

- À không, lần này ngài hãy thử nó ở bãi đất trống nhé... Nếu không sẽ không còn nơi cho ngài điều chế nó đâu... – Reha cười miễn cưỡng.

Nữ pháp sư tiếp tục, lần này cô nhìn Chu Thiếu Tư. Cô gái trẻ hơi bối rối. Thật ra là chưa quen với đôi mắt hơi kì dị của vị nữa pháp sư. Cô không thấy được tròng đen, đồng tử nữ pháp sư cũng màu trắng nên rất khó nhận ra.

- Chu Thiếu Tư, phiền tiểu thư giúp cho những người dân trong làng học kỹ năng tập bắn cung! Kỹ năng này cần thiết để giảm số lượng quân địch từ lúc còn bên ngoài vùng chiến sự!

Thiếu Tư gật đầu, cô vừa cảm thấy ngượng vừa cảm thấy tự hào. Thứ kỹ năng mà cô phải lén lút học tập trong thế giới của mình, lại được những người của Huyễn Ảo Ma Giới đề cao.

- Lục Khả Trí, tôi đã nghe các bạn nói về khả năng cận chiến của ngài,. Tôi mong ngài có thể rèn luyện kỹ năng cận chiến cho dân làng cùng với Al!

- Vâng!

Lục Khả Trí khoái trá trả lời không một chút do dự. Nghe tới đánh nhau, chàng thanh niên này có vẻ hớn hở lắm. Trước đây cậu vốn đã hiếu chiến và hiếu thắng như vậy. Cậu thường bị giáo viên than phiền với gia đình về tật xấu này của mình. Gia đình cậu cũng bắt đầu cấm cản cậu học võ vì sợ sinh chuyện, nhưng cậu vẫn tự đi theo ý thích. Thậm chí là tự làm thêm để kiếm tiền học rồi tham gia các giải đấu. Và ngay lúc này, có người đang khuyến khích cậu làm điều đó.

- Mọi người còn ý kiến nào không? - Reha nhìn quanh.

- Chiến thuật chuẩn bị quân sự có vẻ rất hoàn hảo. Tuy nhiên vẫn chưa có gì là đảm bảo an toàn cho người già, phụ nữ và trẻ em trong làng cả...

Chàng trai Du Thanh Lâm chỉnh cái kính cận trên mặt kiểu nghiêm túc. Nét mặt rất nghiêm túc.

- Quả thật chúng ta phải di tản người dân trước khi trận chiến xảy ra... - Reha trầm ngâm gật gù.

- Nếu di chuyển với số lượng đông như vậy thì sẽ rất nguy hiểm, sẽ dễ gây chú ý cho bọn chúng, đường có vẻ xa nữa, một mình cô với con bạch mã trẻ khỏe dĩ nhiên là chuyện đơn giản rồi. – Lâm nhìn thẳng vào mắt của Reha. – Hãy tạo một lối đi bí mật!

Reha cùng những người lính chăm chú lắng nghe Du Thanh Lâm diễn giải. Cậu bước ra phía trước, vơ lấy nhánh cây trên tay của Reha, vừa chỉ vào bản đồ vừa nói:

- Lúc trưa tôi và nhóm bạn có đi dạo quanh làng rồi dừng chân nghỉ trên ngọn đồi này. Tôi để ý phía sau đồi là một con sông, bên kia sông là một đồng cỏ. Mùi hương của đồng cỏ này thật sự rất dễ chịu nhưng lại rất ngào ngạt. Như cô Reha đây nói, bọn ma sói này săn đuổi con mồi bằng khứu giác, vậy cách để họ thoát khỏi an toàn là trốn ở bên kia sông len vào đồng cỏ đó. Dĩ nhiên, chúng ta sẽ cầm chân chúng khi họ thoát, bằng lối đi ngầm xuyên qua ngọn đồi đó. Vì dù sao cũng phải mất thời gian và nhân lực để đào hầm mà...

- Cách nhìn nhận rất tốt! – Al hào hứng. – Quý ngài thật là đàn ông!

- Còn nữa chiến thuật chiến đấu của chúng ta không chỉ là chờ đợi, mà còn phải phục kích và đánh úp. – Triệu Phương Nghi giơ tay góp ý. – Số lượng của chúng quá đông, nếu chỉ đợi chúng đến gần rồi dùng tên hạ bớt đi là vẫn chưa đủ. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đặt bẫy. Hơn nữa còn phải chia nhỏ nhiều đợt để tấn công.

Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn trình bày một cách lưu loát. Ánh nhìn của những con người to lớn xung quanh đảo về phía cô. Họ gật gù với nhau.

- Ghi nhận ý kiến! Vậy tiểu thư Triệu Phương Nghi và ngài Du Thanh Lâm xin mạng phép. Tôi mong hai người tham gia vào đội ngũ chỉ huy! – Reha nói. – Cách nhìn nhận chiến sự và đóng góp ý kiến của hai người rất có ích. Mong hai người đừng từ chối.

Du Thanh Lâm và Triệu Phương Nghi nhìn nhau. Những người lính xung quanh thì liên tục ủng hộ đồng ý. Có vẻ họ trông cậy khá nhiều với hai bạn trẻ này, sự kỳ vọng khiến họ không thể từ chối.

- Còn ai ý kiến gì nữa không? Vậy nếu có gì phát sinh chúng ta sẽ bổ sung sau. Giải tán!

Cả nhóm bạn lẫn binh lính đều không ai nói gì nữa. Cuộc họp bàn kế hoạch kết thúc như vậy. Vài binh sĩ còn xì xầm với nhau về điều gì đó khi rời khỏi ngôi nhà. Nhóm bạn cũng rời khỏi sau tốp binh sĩ đó.

- Du Giang Thanh tiểu thư. – Reha gọi làm Du Giang Thanh dừng chân. – Tôi có thứ này, vì như đã nói rằng có lẽ gia đình cô có liên quan đến thế giới này. Mong cô thử nghiên cứu nó xem có tác dụng gì không.

Reha tiến tới cái bàn trên cao, cầm một quyển sách đã chuẩn bị từ trước, rồi bước lại phía của Thanh giao nó cho cô gái xinh đẹp. Cô mở quyển sách ra xem thử. Mỗi trang đều là chi chít những ký tự lạ lùng. Lại còn có hình những vòng tròn ma pháp trong đó nữa.


- Đây là... – Giang Thanh hỏi lấp lửng.

- Đúng vậy, là sách ma pháp. Nếu có thể suy luận của tôi đúng rằng cô là người của thế giới này. Vậy thì cô có thể sử dụng ma pháp như chúng tôi. – Reha nói.

- Nhưng tôi không thể hiểu trong đây viết gì cả... – Du Giang Thanh buồn bã.

- Cô thử nhờ tiểu thư Triệu Phương Nghi xem sao?

- Phải rồi ha? Viên pha lê trí tuệ nó giúp chúng ta am hiểu ngôn ngữ của nhau cơ mà! – Đôi mắt Du Giang Thanh bỗng sáng rỡ. – Cảm ơn cô, Reha!

Vào lúc này, Vua Sói cùng bầy tôi đang di chuyển trong Khu Rừng Chết Chóc. Tên Vua Sói đang căm phẫn cực kì vì những gì đã xảy ra với đồng loại. Cả bầy liên tục di chuyển, trong họng thì gầm gừ, cả khu rừng nếu còn bất cứ sinh vật sống nào chắc chắn đều sẽ cảm thấy kinh sợ.

- Giết! Giết! Giết! Ta sẽ xé xác các ngươi khi các ngươi còn sống! Giết hết bọn con người!

Con quái thú cấp độ thủ lĩnh dẫn đầu đàn của mình, cứ bước đi không ngừng nghỉ. Miệng luôn nói ra những ngôn từ căm hờn bằng âm giọng trầm ồ nghe sởn óc. Đàn sói cả mấy trăm con di chuyển trong rừng mãi không thấy đường ra, nhưng mặc nhiên chúng cứ tiến bước. Chúng không biết rằng ma pháp của Reha đã làm chúng lạc lối, cứ đi lòng vòng trong Khu Rừng Chết Chóc.

- Giết! Giết! Giết! Mãi sao không thấy lối ra? Khốn kiếp! Giết!

Những ngày tiếp theo Reha rời khỏi làng như kế hoạch. Nhà của bác thợ rèn xuất hiện thêm vài người binh sĩ phụ giúp trong việc rèn ra bất cứ thứ gì có thể làm vũ khí. Nhưng vì tài nguyên hiếm hoi, họ chỉ có thể chế tác lại các nông cụ và dụng cụ sinh hoạt đời thường lại thôi. Tiệm rèn náo nhiệt âm thanh kim loại va đập nhau cả ngày. Trong ánh mắt của những người đang vã đầy mồ hôi, có thể nhận ra nhiệt huyết nóng hơn cả lửa rèn trong lò.

Lục Khả Trí dạy cho dân làng những kỹ năng cận chiến cơ bản. Lúc này không còn vẻ không nghiêm túc hằng ngày nữa. Cậu ấy thật sự ra dáng một võ sư thực thụ. Song song với việc huấn luyện cho mọi người, chàng trai trẻ cũng trao đổi với vị chỉ huy tên Al cách sử dụng kiếm. Từ đây hai người lại trở nên rất thân thiết. Al cũng rất hứng thú với cái môn Taekwondo của cậu trai trẻ. Những kỹ năng có thể áp dụng nếu tay họ không có vũ khí.

Như kế hoạch, Chu Thiếu Tư hướng dẫn mọi người cách bắn cung. Cô truyền thừa tất cả những gì cô biết lại một cách nhiệt tình nhất. Những người phụ nữ trong làng tham gia lớp này, họ cũng muốn giúp chút sức cho cuộc chiến. Người ta có câu "giặc tới nhà, đàn bà cũng đánh" rất hợp thờ điểm này.

Dực Vũ Sinh chuyên tâm với công việc bào chế dược liệu và nghiên cứu "Bùa nổ". Đã nhiều lần thất bại nhưng cậu không bỏ cuộc, bọn trẻ trong làng giúp cậu tìm nguyên liệu là thảo dược xung quanh làng. Một số người lớn tuổi thì giúp cậu điều chế dược liệu theo công thức cậu đưa ra. Vậy nên cậu cũng khá an tâm. Du Giang Thanh cũng góp sức giúp cậu, ban ngày cô giúp Vũ Sinh chế thuốc. Ban đêm cô cùng Phương Nghi nghi cứu sách ma pháp.

Trong căn nhà lớn nhất của ngôi làng, Thanh Lâm cùng những binh sĩ và vài dân làng bắt đầu đào hầm. Sau khóa huấn luyện buổi sớm, dân làng xúm lại giúp sức chuyển đất đá ra ngoài. Ở nơi cách xa làng một chút Phương Nghi cùng những người lính còn lại đào hố chông, lắp bẫy trên đường tiến đến ngôi làng. Sau đó họ tạo thêm hành rào chông bao quanh ngôi làng, lập thành một chiến khu vững chắc. Những người lớn tuổi không còn sức làm việc nặng thì chuẩn bị thức ăn và thức uống cho những người trẻ tuổi.

Những ngày cuối cùng, những người lính để cho dân làng tập trung học cách chiến đấu, chuẩn bị những thức cần thiết. Họ dồn hết nhân công làm cho xong con đường thoát li. Ngôi làng trước giờ chiến đấu chưa bao giờ đồng lòng đoàn kết hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro