Tập thích nghi với cuộc sống mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người đàn ông bản địa chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà cười như đang xem kịch hài. Nhóm ba cô gái lật đật chạy ra khỏi căn nhà gỗ để giúp tên bạn rắc rối, nhưng ở đó có cả nữ pháp sư Reha nữa, cả cô ấy cũng đang cười. Thanh lại gần hơn, thái độ bức xúc và nóng nảy hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp:

- Này có gì đáng cười khi mà cậu ấy đang bị đốt chứ, mọi người không ai giúp cậu ấy dập lửa lại còn cười?

- A các bạn đây rồi. - Reha quay sang nhóm ba cô gái trẻ. - Xin lỗi, tôi không nên mất ý tứ như vậy.

Nói rồi Reha đưa bàn tay lên phía trước ngực phẩy tay một cái. Vòng tròn ma pháp màu đỏ đang xoay tròn trước ngực cô ấy biến dạng, rồi tan biến như bị bốc hơi. Ngọn lửa ở chân của Khả Trí cũng biến mất theo ngay lúc đó. Nhóm ba cô gái nhận ra là do Reha làm cho Trí trở thành trò cười như vậy. Phương Nghi cố giữ bình tĩnh, trong khi Giang Thanh đang bực tức muốn làm lớn chuyện. Cô nói:

- Xin lỗi, chúng tôi biết cậu ấy có lẽ sẽ gây phiền phức cho mọi người, nhưng sao mọi người lại...

- Là do cậu ấy muốn. - Reha giải thích. - Thứ tôi vừa thực hiện là một loại ma pháp cường hóa đòn tấn công bằng lửa, là "Hỏa thuật cường thể". Tuy nhiên tất cả chỉ là do cậu ấy tự sợ mà thôi, vì thuật này không ảnh hưởng đến người được cường hóa.

Cả ba đưa ánh nhìn về phía của tên vừa gây náo loạn.

- A, thật sự không sao nè!

Thiếu Tư đưa tay lên bóp não, Giang Thanh thì che mặt lại, còn Nghi thì chỉ biết cười trừ. Có phải làm quá lên như vậy không chứ? Khả Trí lấy lại bình tĩnh, phủi bụi trên áo, rồi bước lại chỗ những người bạn một cách tự tin, trái ngược với vẻ ngớ ngẩn ban nãy. Cậu nói:

- Sau vụ việc kinh hoàng tối qua, tớ hy vọng mình có thể mạnh mẽ hơn, để đủ sức bảo vệ mọi người. Dù gì ở thế giới này quả thật nguy hiểm, mà chúng ra còn phải đi tìm những viên bảo thạch nữa...

Nhìn cậu bạn với cánh tay còn đang băng bó, trong lòng có chút xót xa. Triệu Phương Nghi lại tự trách. Là do cô đã làm liên lụy các bạn lạc đến với thế giới nguy hiểm này. Đã vậy còn bất cẩn, làm cho Lục Khả Trí vì mình mà bị thương.

- Xin lỗi...

- Ngốc! Tớ được chữa thương rồi, cái thứ này chỉ là tạm bợ thôi. - Trí cười he he, tay còn lại xoa đầu của Triệu Phương Nghi an ủi.

Chàng trai họ Lục này có thói quen xoa đầu của cô như vậy. Một phần cũng vì cậu có chiều cao một mét tám, trong khi cô nàng chỉ khiêm tốn một mét rưỡi nhỏ nhắn. Phương Nghi trông như một đứa trẻ bên cạnh cậu ấy. Một phần là Trí biết hành động đó sẽ khiến cho cô nàng cảm thấy an tâm hơn, cảm giác như được che chở vậy. Gương mặt Nghi lộ rõ sự cảm kích. Giờ mới nhận ra, Lục Khả Trí lúc này cũng đã mặc trang phục giống với người bản địa, trông cũng như nhóm bạn nữ, chỉ khác là thay vì mặc váy thì cậu mặc quần dài.

Nhìn qua ngó lại, Nghi có thể thấy Du Thanh Lâm ở phía xa. Cậu cũng mặc trang phục như Trí, hình như Lâm đang có việc gì đó với một anh trai nào kia. Ra là một trong những binh sĩ đêm qua cứu họ kịp thời, người mà đem đầu con quái ra trình báo với Reha. Nhưng lúc này, anh không mặc áo giáp, chỉ mặc thường phục như mọi người trong làng. Người thanh niên này tóc màu nâu đỏ, cắt ngắn gọn gàng, chân mày đậm, đôi mắt với ánh nhìn tự tin. Dáng lưng thẳng, đôi vai rộng, cơ bắp thì trông vô cùng rắn chắc. Lâm đang xách hai thùng nước bằng gỗ đứng đối diện với anh ta.

- Sức đàn ông đâu mất rồi hả? Nào! Lên! Xuống! Lên!

- Hai người đang làm gì vậy? – Thiếu Tư bối rối hỏi.

Ngay sau khi nghe cô gái hỏi, anh trai đó liền quay lại. Anh cúi đầu với Reha và nhóm các cô gái trẻ, rồi trả lời rất lịch thiệp:

- Chào tiểu thư, quý ngài đây có lời nhắn nhủ tôi, xin được giúp đỡ để có thể trở thành một người đàn ông vĩ đại, nên tôi mạn phép...

- Tôi... Tôi muốn cùng Lão Lục gánh một phần trách nhiệm... Đêm qua tôi đã thấy thật bất lực như thế nào...

Cậu con trai đeo kính vừa nói vừa thở hổn hển. Trông "quý ngài" họ Du đây có vẻ không được ổn. Mái tóc đen không còn được vuốt keo bóng bẩy mà được vén qua một bên, phần tóc mái rũ xuống nửa khuôn mặt điển trai, cặp kính xốc xếch vì mồ hôi trơn tuột. Rõ ràng là đã rất mệt rồi.

- Mọi người ngày thường có vẻ hơi mê chơi, lập dị và vô dụng, nhưng xem ra hôm nay cũng cố gắng quá ha? – Phương Nghi nhìn cả Trí và Lâm rồi nói trầm trồ.

- Nè! – Trí bức xúc vì bị nói trúng tim đen. – Cái gì mà mê chơi, lập dị với vô dụng hả, nhỏ này?

Cũng kiểu như bị chạm tự ái, Lâm nâng hai thùng nước lên xuống liên tục. Thao tác cậu con trai ấy như đang tập tạ tại mấy phòng tập thể hình.

- Phải rồi! Sức của đàn ông! Lên! Xuống! Lên!

- Tôi cũng là đàn ông! Chờ đấy! – Nói rồi Trí vội chụp cái thùng gỗ rỗng, chạy lại phía cái giếng gần đó kéo nước lên rồi quay lại. – Tôi vẫn còn một tay, cánh tay kia ngày mai chắc chắn sẽ ổn thôi!

- Phải phải! Đúng rồi! Sức đàn ông! Ha ha ha! – Anh trai này cười lớn khoái trá.

- Còn A Sinh? – Phương Nghi hỏi. – Tớ không nghĩ người chỉ chăm chăm vào khoa học như cậu ấy lại chấp nhận những chuyện xảy ra đâu...

Vừa nhắc tới thì họ nghe một tiếng nổ lớn. Mấy cô gái sau đó thấy có đám khói bay lên từ xa. Cả ba cô gái cùng với Reha, Trí, Lâm, lẫn anh trai lập tức chạy lại hướng đám khói đang bay cao. Khói bốc ra từ trong một căn nhà gỗ nhỏ cũ kỹ ở gần dốc một cái đồi nhỏ. Nó cách chỗ của Lâm và Trí tầm năm mươi mét thôi. Nhóm bạn tò mò mở cửa bước vào thì thấy Vũ Sinh đang lấm lem mặt mày. Mái tóc bù xù hằng ngày che hết mặt nay dựng đứng, lộ ra đôi mắt hí đang nheo lại. Bộ trang phục thường dân cũng chung số phận, bị lấm lem hết cả. Trước mặt cậu là một dãy các bình chứa và ống thủy tinh. Ngoài ra, xung quanh cậu mấy cái giá bằng gỗ, với những cái rổ đựng rất nhiều loại thực vật.

- Thật ngại quá! Khụ khụ! – Vũ Sinh đứng dậy trong khi đang sặc sụa. – Tôi vừa cho sai liều lượng nguyên liệu rồi cô Reha. Không sao tôi sẽ làm lại!

Nhóm bạn quay lại nhìn Reha. Nữ pháp sư cười trừ, nhưng vẻ mặt rất bất lực:

- Quý ngài đây từ sáng thức dậy có vẻ như rất mất tinh thần. Miệng thì cứ lẩm bẩm cái gì mà khoa học. Tôi lúc đó đang điều chế một số nước bùa, cậu ta có vẻ có hứng thú với mấy cái phương thức điều chế nên...

Tự tưởng tượng theo lời kể của nữ pháp sư, nhóm bạn nhận ra rằng quả thật ở cái thế giới này mà không thích nghi, thì khó mà tồn tại. Một tên cuồng khoa học như Dực Vũ Sinh có lẽ chỉ hợp với nơi trông như "phòng thí nghiệm" này thôi. Nếu không thì bức bách cho cậu ấy lắm.

- Bọn con trai thật sự đã thích nghi với cuộc sống ở đây hết rồi sao? – Phương Nghi thầm nghĩ.

- Thưa ngài pháp sư... – Một người phụ nữ lớn tuổi đứng ngoài căn nhà gỗ gọi Reha. – Bữa trưa của ngài và những người bạn đã chuẩn bị xong, mời ngài...

Có vẻ như ở ngôi làng này Reha rất được kính trọng. Cả binh lính và nhóm bạn cũng được đối đãi rất tử tế. Reha cùng nhóm bạn được người phụ nữ này dẫn đến một căn nhà gỗ. Đó là ngôi nhà to nhất làng. Nhìn qua ô cửa sổ, họ có thể thấy một ông cụ tóc đã bạc đang chỉ đạo những người trong làng bày trí các dụng cụ ra bàn. Trông như đang chuẩn bị một bữa tiệc để chào đón họ vậy. Khi vừa nhận ra sự hiện diện của vị nữ pháp sư, ông ấy cúi chào một cách rất cung kính.

- Thưa ngài, mời hãy ngồi ở đây, còn các vị khách hãy ngồi ở phía này. – Ông lão hướng dẫn.

- Ông không cần phải khách sáo như vậy, thưa trưởng làng... – Reha nói.

- Ồ không, được tiếp đãi ngài là vinh dự của chúng tôi, thưa ngài pháp sư. – Ông lão có vẻ bối rối.

Pháp sư Reha được xếp ngồi ở vị trí trên cao, nhìn chính diện từ phía cửa bước vào. Trưởng làng ngồi cạnh. Ngay sau lưng hai người là vách gỗ, được bày trí phía trên là một cái đầu một con bò mộng. Ở giữa trán nó có lộ ra một viên hồng ngọc lớn nổi bật. Nhóm bạn trẻ được xếp ngồi ở vị trí thấp hơn phía bên phải của Reha. Tương đương với họ, phía bên trái nữ pháp sư và trưởng làng là vài người của cô ấy, có cả anh trai ban nãy nữa. Họ là cấp bậc chỉ huy chăng? Vì những binh sĩ còn lại ngồi ở vị trí thấp và xa hơn một chút, đánh vòng theo vách ngôi nhà gỗ. Trên bàn lúc này đã có sẵn dao và nĩa cùng với thức uống được chứa trong những cái vại được xếp cách đều nhau giữa các dãy bàn.

Trưởng làng vỗ tay ra hiệu. Từ phía ngoài, những cô gái xinh xắn mang thức ăn vào. Dù nói là dùng bữa trưa, nhưng những món ăn bày biện lên không hề đơn giản. Món cá nướng trông bắt mắt quá. Nhìn màu sắc có thể nhận ra nó đã được nướng đến đủ độ. Kèm thêm cách bày trí với rau củ, và hương thơm hấp dẫn khiến những người bạn trẻ trầm trồ. Tiếp đến nữa, những cô gái xinh đẹp kia lại mang vào những tô súp lớn. Nhìn sơ có thể nhận ra nguyên liệu là nấm, cùng các món rau củ lạ lẫm. Các cô gái trịnh trọng mời những vị khách dùng bữa trước khi rời đi.

- Trời phật ơi... Chẳng phải lại quá phô trương rồi sao? – Khả Trí cảm thán với cái bụng đói.

- Nhỏ tiếng một chút đi, cậu nên hiểu chúng ta chỉ là đang hưởng lợi, vì có một chút xíu quen biết với Reha thôi. – Giang Thanh đánh ực, gương mặt cố tỏ ra nghiêm túc.

- Thưa trưởng làng, thế này thật ngại quá... – Reha bối rối. – Còn nguồn lương thực dự trữ của mọi người...

- Ngài đừng bận tâm chi tiết nhỏ nhặt. – Trưởng làng ngắt lời Reha. – Hãy để chúng tôi nhiệt liệt tiếp đãi ngài cùng các bạn. Ngài đã cứu chúng tôi một mạng, và còn hứa sẽ bảo vệ làng Bò Mộng này nữa. Ân huệ to lớn đó mười bữa ăn như thế này cũng không trả hết được.

- Xem ra họ kính trọng Reha như vậy không phải quá lố. – Trí vừa nhai vừa quay qua những người bạn nói.

- Chúng ta cũng được cô ấy cùng đội quân của mình cứu, nhưng chúng ta còn chẳng thể trả ơn được. – Dực Vũ Sinh thẳng thắng nhận xét sau khi hớp một ngụm nước trái cây.

- Cậu nói vậy là gây sát thương quá lớn rồi đó A Sinh à... – Lục Khả Trí rên rỉ.

- Thiệt sự luôn, nếu được kính trọng như vậy tớ cũng muốn được trở thành nữ pháp sư đại tài, đi cứu người trong thiên hạ như Reha vậy! - Du Giang Thanh hí hửng.

- Người thấy máu mà còn muốn khóc rồi xỉu lên xỉu xuống, bày đặt đòi làm pháp sư với chả cứu người... - Du Thanh Lâm liếc mắt nhìn kiểu coi thường.

- Nè! – Du Giang Thanh bức xúc. – Chuyện đó thì liên quan gì đến anh hả? Đừng tưởng mang tiếng anh họ thì muốn nói gì nói nha!

- Xì! – Du Thanh Lâm không thèm bận tâm.

- Thôi thôi đủ rồi, ăn đi! – Triệu Phương Nghi ngồi ở giữa hai người nên họ mà cãi nhau cô sẽ lãnh hết.

Sau khi dùng bữa, nhóm bạn đi dạo vòng quanh ngôi làng tên Bò Mộng này. Đây quả thật là một cái tên hơi kì lạ. Reha và trưởng làng ở lại bàn bạc gì đó. Quân lính trở về nghỉ ngơi ở những túp lều mà họ đã dựng sẵn ở khu đất trống, nơi mà Lâm và Trí đã tập luyện lúc sáng.

Về nhóm bạn của chúng ta, có lẽ việc trải nghiệm sống trong một ngôi làng như thế này là lần đầu của họ. Một nơi không có smartphone, máy game, điện đóm có vẻ hơi buồn chán một chút. Ngôi làng không quá lớn, đi một tẹo là chẳng còn gì để xem nữa. Họ lên một ngọn đồi cao gần "căn phòng thí nghiệm" mà Dực Vũ Sinh đã gây ra vụ nổ lúc sáng.

Trên đây có một cây cổ thụ lớn, tỏa bóng rộng cả đồi, từ phía trên này những luồn gió nhẹ thật dễ chịu. Âm dao động của những tán lá trên cao nghe rất thư giãn. Bên cạnh đó, hương cỏ phơi dưới ánh nắng từ phía bên kia đồi rất dễ chịu. Ánh mặt trời rọi xuống dòng sông trông thật thơ mộng. Bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Những đám mây trắng bồng bềnh bay theo làn gió. Hai ba tiếng chim ríu rít ở quanh đây. Cảnh sắc này thật đã lâu rồi mà cuộc sống thành thị của nhóm bạn chưa tận hưởng được. Những người bạn trẻ tiếp tục tận hưởng bầu không khí thơ mộng đó. Họ không hề biết nguy hiểm sắp ập đến với họ...


Đang là lúc trưa, nhưng không khí bên trong Khu Rừng Chết Chóc vẫn ảm đạm và tăm tối như ban đêm vậy. Những áng mây màu tím sẫm ma quái lan tỏa khắp bầu trời của cánh rừng. Đám xác chết của những con ma sói, bọn quái thú ăn thịt đêm qua bị đội quân của Reha tiêu diệt hết nằm trương ra đó. Trông như muốn thối rửa vì độ ẩm mốc của khu rừng.

Một bàn tay lông lá, có móng vuốt sắc nhọn cầm cơ thể của con vật đã cứng đờ lên. Đó là bàn tay của một con quái thú trông tương tự như lũ quái thú đã chết kia. Nhưng nó đứng trên hai chân, thân hình nó cao to hơn, cơ bắp lực lưỡng, răng nanh dài hơn từ hàm dưới chĩa ra ngoài trông đáng sợ. Trên gương mặt đó là vết sẹo dài, cả trên ngực cũng có chi chít vết sẹo sâu hơn, có thể nhận ra đã chiến đấu nhiều. Người nó đeo một cái đai chéo trước ngực. Cái đai kéo vòng ra phía sau, treo một cây đại đao sắc bén lên lưng nó. Trên lưỡi thanh đại đao vẫn còn đầy vết tích máu me sau bao nhiêu trận chiến của nó. Những con ma sói khác đi bốn chân và nhỏ hơn tản ra từ phía sau lưng. Chúng đang kiểm tra những cái xác còn lại, rồi ư ử kiểu như rất sợ với con quái thú to lớn đứng hai chân. Con vật to lớn thở khì khì vì tức giận, cất một giọng ồ ồ ghê rợn:

- Là kẻ nào? Kẻ nào có thể hạ sát những người anh em của chúng ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro