Manh mối từ người đã khuất?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chim ríu rít, âm thanh sinh hoạt của những người dân bản địa khá là náo nhiệt. Ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ của căn nhà gỗ đơn sơ, chiếu ngay vào mắt của Triệu Phương Nghi. Cô nàng bừng tỉnh, dường như đã quá lâu cho một giấc ngủ ngon. Uớc chừng chỉ một tháng mà như mười năm cô gái của chúng ta mỗi ngày đều gặp ác mộng cho đến đêm hôm qua rồi.

Triệu Phương Nghi thấy mình đang nằm trên chiếc giường gỗ được gia cố chắc chắn. Cô ấy trở mình, đưa ánh mắt nhìn khắp căn nhà gỗ. Đối diện là chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn là một bình hoa với một đóa hoa kì lạ không biết là loại hoa gì đang được cắm vào đó. Hoa có ba cánh màu đỏ thắm ở giữa, được năm cánh màu trắng ở ngoài. Đài hoa thì dài và uốn cong ngược ra rồi tạo hình xoắn tua rua rũ xuống trông kì lạ. Đây là loài hoa gì vậy? Chưa từng thấy qua...

Cạnh bên chiếc bàn tròn là một cái tủ sách khá lớn. Phía trên trần nhà là mấy cái mái kèo đan vào nhau, để giữ cho phần nóc nhà được chắc chắn. Ngôi nhà gỗ đơn sơ và giản dị, không hề có điện đóm hay bất kì thiết bị hiện đại nào cả.

Những thanh âm cuộc sống của ngôi làng vẫn đang nhộn nhịp bên ngoài. Thật sự khiến cho Triệu Phương Nghi tò mò. Đặt chân xuống sàn gỗ, cô bước lại phía cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Đối diện với căn nhà cô đang tá túc, là một cửa tiệm của một người thợ rèn. Một người phụ nữ đến nói gì đó, một cô gái từ trong cửa tiệm bước ra nhận lấy con dao từ tay người phụ nữ. Đoán rằng có lẽ là nhờ sửa giúp con dao? Rõ ràng nghề thợ rèn không chỉ hiểu như việc chỉ rèn vũ khí như trong tưởng tượng của Triệu Phương Nghi. Người phụ nữ rời đi, cửa tiệm lại tiếp tục tiếng búa đập vào kim loại.

Cách một đoạn nữa về phía bên trái là một sạp bán rau củ thì phải. Nhìn những thức tươi xanh nên cô nàng của chúng ta đoán như vậy. Những người đó dường như là đang trao đổi các món hàng với nhau. Người đàn ông đưa một xâu thịt, người phụ nữ đưa lại một bó rau. Có vẻ nơi này người ta vẫn áp dụng phương thức trao đổi thức ăn. Đó là một hình thức mà trong lịch sử loài người nơi thế giới của cô từng áp dụng.

Vài dáng người vụt qua rất nhanh. Là những cô cậu nhóc cỡ tuổi học sinh tiểu học. Đứa con gái đang choàng một tấm vải và lầm bầm gì đó y như cách mà Reha đã niệm phép. Cậu nhóc thì vung khúc gỗ tới lui. Có vẻ như chúng đang nhập vai pháp sư và kiếm sĩ. Nghi cười an tâm, cuộc sống ở nơi này thật thơ mộng làm sao.

- Két! – Âm thanh từ cánh cửa gỗ đã cũ.

Là Du Giang Thanh và Chu Thiếu Tư, hai cô bạn thân của Nghi. Hai cô bạn đang mặc trang phục người bản địa nhìn lạ hẳn. Nó gồm áo sơ mi cổ trụ tay ngắn nhìn có vẻ mỏng và thoải mái, phối với quần váy chất vải dày dặn hơn. Ở bụng có một dây mà thật ra cũng chỉ là một khúc vãi cột lại giữ cho chiếc áo sơ mi được gọn gàng. Chân họ mang bốt da, mà cũng không rõ là bốt da thật, hay chỉ là một tấm da bó chân lại bằng những sợi dây nhỏ nữa. Nói chung bộ trang phụ rất thô sơ như kiểu tạm bợ vậy.

Vẫn như mọi ngày, Thanh cột tóc đuôi ngựa cao, còn Thiếu Tư thì thắt bím gọi gàng ra phía sau. Bình thường đối với Du Giang Thanh cô sẽ khó chịu ngay, vì tính cô tiểu thư này chỉ thích mặc đồ hiệu mà thôi. Nhưng khi đã lạc vào chiều không gian này, thì sẽ không còn sự lựa chọn nào cho cô tiểu thư giàu có nữa. Cô ấy phải chấp nhận dù cho có phải miễn cưỡng. Thấy Nghi đã thức dậy, Du Giang Thanh đặt một bộ quần áo lên bàn gỗ rồi hỏi:

- Cậu dậy rồi sao? Lúc này đã quá trưa rồi đó. Cậu nên thay trang phục này đi, tuy nó tầm thường nhưng mặc vào mát mẻ thoải mái lắm. Mấy cô ở trong làng cho mượn đấy. Mà có vẻ cậu có giấc ngủ ngon lành nhỉ? Trông rất tỉnh táo và khỏe khoắn rồi.

Triệu Phương Nghi nhìn lại bản thân. Đúng thật, bộ đồ ngủ đã trở nên nhếch nhác và bị vấy đầy máu me trong Rừng Chết Chóc mất rồi. Cô thở dài:

- Đã lâu rồi mình không được một giấc ngủ ngon lành như vậy. Đêm qua mình không còn gặp ác mộng nữa. – Triệu Phương Nghi trả lời một cách chậm rãi.

- Có lẽ là đúng như Reha nói, ác mộng đó là điềm báo cho việc chúng ta đến thế giới này. Vì đã thành hiện thực rồi nên từ giờ cậu sẽ không còn mơ thấy nó nữa. – Thiếu Tư nói. – Mà tớ không ngờ cả mẹ cậu và Du gia lại liên quan đến thế giới này đó.

- Mình cũng đang thắc mắc. Chẳng có ai trong gia tộc nói cho mình và Thanh Lâm biết cả. – Giang Thanh nhún vai.

Triệu Phương Nghi ngồi dậy vương vai, rồi nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Sau đó cô hồi tưởng về những chuyện xảy ra sau khi được Reha và quân lính cứu mạng.

Trên đường trở về làng, tức nơi họ đang tá túc hiện tại, cả nhóm đã kể lại quá trình vì thấy Triệu Phương Nghi bị mộng du rơi xuống hồ nước. Rồi sau đó vô tình mở cửa lạc đến thế giới này. Sau đó, nhóm bạn đã nháo nhào lên khi biết rằng họ đã lạc vào một thế giới khác. Nơi đây được gọi là Huyễn Ảo Ma Giới, một thế giới tồn tại với những thứ gọi là ma pháp với quỷ dữ.

- Nhưng tại sao khi không cậu lại đi nhảy xuống hồ để suýt chết chìm vậy chứ, Hạng Nhất? – Du Thanh Lâm hỏi. – Vô tình cả đám bị kéo đến cái thế giới nguy hiểm này. Suýt nữa là thành những thi thể không toàn vẹn như mấy cái xác trong rừng rồi...

- Thật ra là do tớ không ngủ được, mãi đến khi tớ nghe được giọng nói quen thuộc, sau đó tớ không nhớ được gì nữa. Đến lúc tỉnh dậy vì sặc nước tớ mới hoàn hồn lại đó... – Phương Nghi trình bày, có chút áy náy trong lòng.

- Có lẽ cô ấy đã bị trúng phải thuật triệu hồn. – Reha nói sau khi nghe các bạn trẻ kể lại.

- Thuật triệu hồn? – Du Giang Thanh bối rối.

Những người bạn trẻ lại xôn xao. Theo họ biết cái gọi là thuật triệu hồn nó như kiểu mấy người dùng những hình thức tâm linh để kiếm tiền. Có thể là xem bói, hoặc là nhờ chỉ bảo vận mệnh.

- Thật ra nó là một loại ma pháp để triệu hồi những linh hồn từ thế giới khác lên phụng sự người thi triển. Có lẽ có ai đó đã triệu hồi cô bé từ thế giới này. – Reha nói, gương mặt kiểu như nghiêm trọng.

- Nhưng vấn đề là ai đã làm điều đó? Liệu cô ấy có bị điều khiển rồi làm mấy chuyện điên rồ không? – Du Thanh Lâm nói.

- Trường hợp này khá hiếm hoi. Như tôi vừa nói, đó là thuật triệu hồi những linh hồn, nhưng Triệu Phương Nghi tiểu thư đây lại là người còn sống, hơn nữa các bạn đã kịp thời lấy lại ý thức của cô ấy trước khi đến thế giới này. – Reha quay nhìn về phía Lâm. – Có lẽ thuật triệu hồn này đã thất bại. Nhưng tác dụng phụ của nó là vô tình mở ra cánh cổng không gian dẫn các bạn đến thế giới này. Cô ấy sẽ không sao.

Những người bạn thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất cô bạn của mình không bị dính tà thuật nào nữa. Sẽ còn tệ thế nào khi cô gái yếu ớt này bị sai khiến làm gì đó điên rồ hơn là việc nhảy xuống hồ.

- Tuy nhiên ta cũng khá bất ngờ khi gặp các bạn đấy. – Reha nhìn về phía của Nghi. - Viên pha lê trí tuệ đó từ đâu mà tiểu thư đây có?

- Đây là món quà của mẹ tôi tặng tôi nhân ngày sinh nhật mười tuổi, cũng là món quà sinh nhật cuối cùng từ mẹ, sau ngày sinh nhật lần thứ mười, mẹ tôi có chuyến đi công tác xa nhà và bị tai nạn. - Phương Nghi cầm viên pha lê, nhìn bằng ánh mắt buồn bã.

Tới đây, cô gái pháp sư tỏ ra suy tư. Cô nghĩ ngợi gì đó rồi lại hỏi tiếp:

- Bà ấy được an táng chứ?

- Không... Phía bên cảnh sát điều tra báo là vụ nổ lớn đến nổi... Chẳng còn sót lại gì nữa... – Phương Nghi tay nắm chặt, đau lòng.

Dường như lại nhắc tới chuyện buồn. Cô gái nhỏ bé lại như muốn khóc. Trong mắt đã rưng rưng nước. Du Giang Thanh nhận ra điều đó, liền khó chịu:

- Này thôi đi, cô hỏi cũng gây sát thương quá lớn rồi đó!

- Không. – Reha mỉm cười nói. – Viên pha lê đó là một nguyên liệu quý hiếm ở thế giới này, người sở hữu nó chỉ thuộc quý tộc, hoàng gia. Ta nghĩ phu nhân là người của thế giới này.

Như chợt nhận ra gì đó, mắt của Phương Nghi bỗng tròn xoe. Trong lòng dường như có chút hy vọng.

- Ý cô là...

- Có thể phu nhân chưa chết. – Vị nữ pháp sư mỉm cười.

Phương Nghi như đứng hình sau khi nghe lời nói của Reha. Nhóm bạn không khỏi ngạc nhiên:

- Có thể sao?

- Tại sao chúng tôi có thuật ngữ "Cánh cổng không gian" chứ? – Reha lại nói với giọng điệu thông thái. – Phải, chúng tôi có thể tạo ra cánh cổng đó, và chúng tôi có thể du hành đến nhiều chiều không gian khác nhau. Bao gồm không gian thế giới của các bạn.

Nhóm bạn chăm chú nghe lời của Reha nói tiếp:

- Một số cư dân ở đây sau khi tạo ra cánh cổng không gian đều có thể đến sinh sống và tồn tại ở không gian khác. Vậy nên việc không ít người ở đây sinh sống ở thế giới các bạn cũng không có gì là lạ lẫm đối với chúng tôi. Những người đến được thế giới các bạn sẽ không dễ dành chết đâu. Việc tạo ra được cánh cổng không gian chứng tỏ họ là những pháp sư tài ba...

Lúc này Du Giang Thanh lại lên tiếng:

- Khoan đã, thảo nào cái vòng tròn mà ngài Reha đây tạo ra cơn mua phép thuật đó rất giống với gia huy nhà họ Du. Có thể là do tổ tiên tôi cũng liên quan đến thế giới này sao?

- Vòng tròn? Thứ này sao? – Reha dễ dàng tạo ra một vòng tròn ma pháp nhỏ trên tay mình.

Một hình tròn nhỏ hiện ra tròng lòng bàn tay của nữ pháp sư. Cô tiểu thư xinh đẹp nhìn chăm chú r đáp:

- Đúng, đúng là nó! Ngôi sao ở giữa vòng tròn đó giống gia huy nhà tôi như đúc.

- Đây là vòng tròn ma pháp, mỗi pháp sư đều tạo ra một vòng tròn thế này mới có thể niệm phép được. Có lẽ Du tiểu thư đây cũng có liên quan đến thế giới này rồi. – Reha mỉm cười nữa rồi nắm lòng bàn tay lại, vòng tròn ma pháp biến mất.

- Dẹp chuyện đó sang một bên đi. – Thanh Lâm nghiêm túc hỏi. – Xin hỏi, nếu có cách tạo ra được cánh cổng không gian, vậy có thể giúp chúng tôi trở về không?

- Dĩ nhiên. – Reha quay mặt lại phía Lâm rồi đáp. – Tuy nhiên, không dễ để tạo ra nó đâu. Chúng ta cần nguyên liệu chứa ma năng mạnh mẽ.

- Nguyên liệu? – Vũ Sinh thắc mắc. – Là gì? Dễ tìm không?

- Sáu viên bảo thạch cổ đại, chúng như là nguồn sức mạnh khởi nguyên. Có chúng mọi loại ma pháp đều có thể thực hiện. – Reha nói. – Tuy nhiên để lấy được chúng lại rất rắc rối đấy.



Cuộc trò chuyện tiếp tục thoải mái như vậy. Reha cho nhóm bạn biết khá nhiều kiến thức cơ bản về thế giới này. Cứ như là một hướng dẫn viên du lịch, tận tình nhất của họ trong quá trình hiện tại.

Chỉ riêng Triệu Phương Nghi vẫn còn thắc mắc trong lòng, nhưng chẳng hỏi nữa. Cô bị những lời nói của Reha ám ảnh... Mẹ cô còn sống sao? Sau bao nhiêu năm trời cứ nghĩ rằng mẹ đã mất, nay lại có một thông tin mang lại hy vọng như vậy, cô phải nhìn nhận như thế nào đây?

Mạch ký ức của Triệu Phương Nghi bị chen ngang kéo cô trở về với thực tại khi nghe thấy sự ồn ào từ phía bên ngoài, tiếng la hét thất thanh của bọn con trai cùng nhóm, mà thật ra là của cậu trai năng động nhất nhóm.

- Oái! Cháy nó cháy rồi, bớ người ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro