Cơn mưa ánh sáng và người phụ nữ mặc trang phục màu trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi chân Triệu Phương Nghi nặng trịch, lại còn khập khiễng từng bước vì bị trật do vấp ngã. Lục Khả Trí thì sắc mặt ngày càng tệ, là do bị mất máu nhiều. Họ quyết định nghỉ ngơi, dù sao con quái thú ăn thịt kia cũng đã chết rồi.

Du Giang Thanh cảm thấy khát, nhưng biết tìm đâu ra nước bây giờ? Chiếc váy ngủ mỏng manh lúc này trông thật kinh dị bởi những vết máu và bụi bẩn. Cô thở dài bất mãn vô cùng. Du Thanh Lâm vẫn đứng nhìn tình hình xung quanh, nhưng chẳng có một tia hy vọng nào. Xung quanh chỉ toàn cây và bụi cỏ tăm tối. Vừa lúc này, những tiếng gầm gừ tiếp tục vang vọng xung quanh họ. Gương mặt mọi người trở nên biến sắc. Vũ Sinh quay qua hỏi cô bạn đang ngồi cạnh:

- Phương Nghi đừng nói là không chỉ có một con "nó" thôi nhé?

- Thật sự tớ không rõ, trong giấc mơ tớ chỉ có một mình và cố chạy đi thôi, diễn biến kế tiếp thế nào thì hoàn toàn không biết được... - Triệu Phương Nghi lo lắng.

Vừa dứt câu, từ mọi phía xung quanh, trong các lùm cây, những con quái thú trông giống hệt con quái thú vừa truy đuổi bọn họ chậm rãi bước ra, đếm chừng có tận tám con. Một con tiến lại gần con vật đã nằm la liệt bên gốc cây đối diện. Nó ngửi ngửi xác con vật đã nằm đó. Không thấy động tĩnh gì từ đồng loại, nó quay ngoắc lại nhóm bạn đang sợ hãi, rồi gào thét thất thanh bằng một hơi dài. Một đám những con quái thú khá nữa lại xuất hiện từ các bụi cây nữa. Trí thì khổ sở với vết thương, Nghi thì không thể đi được nữa. Huống hồ lúc này số lượng của chúng quá đông, có chạy hay Trí có không bị thương để mà chống lại chúng đều là việc bất khả thi. Cả nhóm lúc này đã thật sự có ý nghĩ bỏ cuộc. Bọn quái thú này nhe nanh ra từng bước từng bước tiến lại gần nhóm bạn.

- Không thể... Tớ không muốn bị xé xác như người đàn ông kia đâu! - Du Giang Thanh khóc lóc. - Tớ còn cả một show diễn sau khi kết thúc kì nghỉ mà...

- Khốn thật... Cả một công trình nghiên cứu đang đợi tớ ở năm học sau... - Dực Vũ Sinh vẻ mặt bất lực ngồi rạp xuống lầm bầm.

- Hạng Nhất! Có lẽ hẹn kiếp sau lại thi đấu tiếp rồi! - Du Thanh Lâm nói với giọng điềm tĩnh.

- Quả thật chúng ta chết trẻ quá rồi nhỉ? - Chu Thiếu Tư gương cố tỏ ra không sợ hãi, tay nắm lại run run.

Lục Khả Trí như không còn đủ tỉnh táo vì mất máu nhiều. Phương Nghi nhìn nhóm bạn, cảm giác sợ hãi biến mất, thay vào đó là cảm giác hối hận:

- Xin lỗi mọi người có vẻ như tất cả chuyện này là do tớ lôi mọi người vào, đây là ác mộng của riêng tớ...

Triệu Phương Nghi lại nắm chặt mặt dây đeo trên cổ, cô tiếp tục nhắm mắt cầu nguyện:

- Mẹ ơi, làm ơn, tất cả chỉ là ác mộng phải không? Con không mong các bạn của con lại vì con mà bị hại, chỉ một mình con thôi hãy để mọi người tỉnh giấc thoát khỏi cơn ác mộng này...

Rồi Nghi khóc, Khả Trí đưa bàn tay mình rờ đầu cô bạn trẻ an ủi, cô gái khóc nhiều hơn, có lẽ Trí nhận ra sự sợ hãi và biết cô bạn mình đã tự trách móc như thế nào.

- Đồ ngốc... - Trí nói bằng chất giọng hơi rên rỉ.

Bọn quái thú bắt đầu xông tới. Có lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc?

- Bụp! - Một âm thanh vang vọng cả khu vực.

Một thứ ánh sáng lạ bừng sáng giữa bầu trời đêm, khiến cả nhóm chói mắt mà đưa tay che bớt mắt mình lại. Bọn quái thú giật mình vì âm thanh và ánh sáng, liền dừng hành động của mình lại. Đâu đó từ hướng nào không nhận biết rõ được, những âm thanh như tiếng bước chân nặng nề và có vẻ rất nhiều. Tiếng hô hào ồn ào đang càng lúc càng gần.



Tiếp đó, một loạt những tia sáng màu trắng rơi xuống chỗ những con quái thú ăn thịt kia như mưa. Vài con bị trúng gào thét đau đớn. Ngay khoảnh khắc đó, một loạt những con người xông ra từ những bụi cây phía sau bọn quái. Họ mặc giáp kim loại, chúng sáng loáng dưới ánh sáng màu trắng rực rỡ trên không trung. Những người này có trang bị khiên và những thanh kiếm. Họ dùng những thanh kiếm đó để chém và đâm bọn quái thú.

Những con vật hung hăng ấy cũng không vừa. Chúng vùng thân lên tấn công lại những con người đang mặc giáp đó. Một người bị chúng tấn công ngay chỗ hiểm, hộc máu chết ngay tại chỗ. Người khác dùng khiên che chắn lại rồi đâm. Một người khác nữa bị một con quái thú giương móng vuốt tát, đánh rơi kiếm. Anh liền rút một con dao ngay thắt lưng ra, tiếp tục chiến đấu dũng cảm...

Cảnh tượng trước mắt nhóm bạn trẻ thật hỗn loạn. Cuộc chiến giữa người và quái thú ăn thịt đang cố gắng hạ gục nhau. Những người bạn trẻ có chút bối rối, thậm chí hơi ngơ ngác. Thời đại nào rồi mà những người này còn trang bị kiếm và giáp sắt chứ?

- Cứ như đang xem "xi - nê" 6D âm thanh chân thật sống động nhỉ? - Dực Vũ Sinh trầm trồ.

- Cậu bớt đùa đi, nếu là phim thì Nghi với Trí đâu có bị thương, rõ ràng là họ cứu chúng ta, nói vậy nhỡ họ giận thì sao? - Giang Thanh liếc nhìn cậu bạn.

Lúc này nhóm bạn nghe được một giọng nói của cô gái cất lên, nhưng là với một ngôn ngữ lạ mà họ chưa từng nghe qua. Một người con gái mặc bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc màu bạch kim, đeo một sợi dây có đính một viên ngọc màu xanh dương giữa trán. Gương mặt cô ấy xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt với đồng tử màu trắng kì bí. Đôi môi đỏ mộng nước quyến rũ. Cô ấy cưỡi trên lưng một con bạch mã, cũng được trang bị giáp từ sau lùm cây kia bước đến. Cô ấy vẫn đang tiếp tục lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kì lạ và ngày càng lớn. Một tay giữ dây cương, một tay đưa ra nghiêng một góc bốn mươi lăm độ theo hướng trước mặt. Ánh nhìn chăm chú theo hướng bàn tay đang đưa lên của mình. Từ phía nhóm bạn, họ có thể thấy rõ được một vòng tròn với những kí tự lạ đang xoay vòng phía trên, ở giữa là hình một ngôi sao lớn.

- Đó là gia huy của gia tộc họ Du? - Du Giang Thanh nhận ra ngay ký hiệu đó, cả nhóm bạn có vẻ cũng nhận ra điều đó rồi.

Người phụ nữ tiếp tục lẩm bẩm, cho đến khi kết thúc câu, những người mặc giáp lập tức rời khỏi khu vực đang chiến đấu với bọn quái. Mấy con quái thú không khỏi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng bị ánh sáng rực rỡ bên trên thu hút.

Người phụ nữ với đôi mắt màu trắng phát sát hạ tay nhanh xuống về phía bọn quái thú. Từ vòng tròn đang xoay chuyển phía trên, vô vàn những tia sáng màu trắng đổ ầm ầm xuống như một cơn mưa. Những tia sáng ấy rơi trúng thân thể của bọn quái thú, khiến bọn chúng gào thét kinh hoàng. Không gian bắt đầu phảng phất mùi cháy khét. Chừng vài phút sau, không còn tia sáng nào đổ xuống từ vòng tròn đó nữa, nó mờ dần rồi biến mất. Lúc đó cũng không còn những tiếng gào thét khốn khổ của bọn quái thú nữa. Những người mặc giáp vui vẻ hò hét như rất mừng rỡ. Con ngựa trắng tiến đến bên cạnh những người bạn trẻ. Cô gái với mái tóc bạch kim xõa dài xuống khỏi lưng ngựa. Cô ta đỡ những người bạn đứng dậy, rồi nói gì đó mà cả nhóm không hiểu được. Nhóm bạn ừ nhìn nhau.

- Cô ta nói gì vậy nhỉ? Xin lỗi chúng tôi không hiểu ngôn ngữ của cô. - Du Thanh Lâm nói khi đang gãi đầu. - Can you speak English?

Cô gái lạ cười hiền hòa, có vẻ cũng nhận ra nhóm bạn đang không hiểu mình đang nói gì. Cô ta nhìn qua một lượt, sau đó chú ý vào Phương Nghi. Thực chất là chú ý vào dây chuyền mà Phương Nghi đang đeo. Cô ấy tiến lại gần, rồi chạm tay vào viên pha lê. Sau đó nắm chặt lại nhắm mắt.

- Này, khoang đã. Đó là... - Khả Trí nghĩ rằng cô này muốn lấy nó đi từ Triệu Phương Nghi.

- Không, cô ấy không có ý lấy đi thì phải... - Nghi ấp úng, giơ tay ra hiệu cho Trí đừng manh động.

Một cơn gió nhẹ như bộc phát từ chỗ của Triệu Phương Nghi và cô gái ấy, làm cho mái tóc màu bạch kim tung bay trông thật đẹp. Lúc này cô ấy mới mở mắt ra, vẫn với ánh nhìn và nụ cười hiền hòa đó, cô lên tiếng:

- Các bạn không sao chứ? Bị thương gì nặng lắm không?

- Cậu bạn này của chúng tôi bị con quái thú đó tấn công, mất máu khá nhiều. Xin hãy giúp chúng tôi sát khuẩn nó và hồi sức cho cậu ấy. Còn cô bạn này của tôi thì cần được kiểm tra xem ngoài trật mắt cá có còn bị gì không... - Chu Thiếu Tư thật tình lo lắng nói ra ngay, nhưng rồi chợt nhận ra sự kì lạ nên nhìn lại người phụ nữ đó.

- Khoan đã vừa rồi chẳng phải còn không hiểu nhau đang nói gì sao? - Dực Vũ Sinh bất ngờ.

- Đây là pha lê trí tuệ, một nguyên liệu rất quý giá. Các bạn không biết sao? Có nó chỉ cần là nền văn minh nhân loại từng tồn tại, biết cách kích hoạt nó sẽ khai thông trí tuệ cho mọi người. Tôi vừa kích hoạt nó cho các bạn để hiểu ngôn ngữ của chúng tôi. - Người phụ nữ chỉ vào mặt dây chuyền của Phương Nghi.

- Đùa nhau sao? Có chuyện nhiệm màu như vậy sao? - Dực Vũ Sinh không tin vào chuyện trước mắt.

- Nhìn vào trang phục và cái vẻ ngơ ngác này có vẻ như các bạn đến từ một chiều không gian khác rồi nhỉ? - Người phụ nữ làm như hiểu rất rõ. - Từ không gian khác đến mà gặp ngay Khu Rừng Chết Chóc này thì quả thật rất khó khăn đấy. Tôi tên là Reha, một pháp sư. Sao mọi người không theo chúng tôi đến nơi an toàn hơn? Khu rừng đầy bọn quái thú ăn thịt? Phía trước là một ngôi làng, chúng ta sẽ được an toàn. Và trên đường đi, hãy kể cho tôi nghe cách các bạn đến đây như thế nào.

Cả nhóm thật sự đã kiệt sức rồi nên không bàn cãi, rõ ràng họ thật sự cần đến một nơi an toàn hơn để chữa thương và tìm hiểu những gì đang xảy ra với họ. Reha nhường ngựa cho Triệu Phương Nghi và Lục Khả Trí, trông họ không thể tự di chuyển được nữa rồi.

- Thưa ngài pháp sư, một con ma sói đang cố gắng bỏ chạy!

- Không được để nó về báo tin cho đàn! Nếu không, bọn chúng sẽ săn lùng tất cả những ngôi làng lân cận, trước khi chúng ta tiêu diệt hang ổ của chúng! - Reha ra lệnh.

- Không xong, nó chạy nhanh quá. - một người đàn ông mặc giáp đuổi theo.

- Tôi không thể niệm phép nhanh như vậy được! - Reha nói bằng giọng nghiêm trọng.

- Xin mạn phép! - Chu Thiếu Tư chụp lấy cây cung treo trên lưng ngựa rút một mũi tên.

Vẻ mặt rất tập trung vào việc nhắm. Con quái đã lẫn vào bụi cây tối bên đó, cô gái buông tay đang giữ mũi tên. Vút! Mũi tên phi nhanh qua đám cỏ và thân cây bên đó. Một tiếng thét, kèm theo âm thanh như có gì đó đổ xuống. Mấy người đàn ông mặc giáp lủi vào bụi cỏ hướng con vật chạy trốn. Một lúc người đàn ông xách ra cái đầu của con quái và báo cáo:

- Đã lấy đầu của con ma sói thưa ngài, vị tiểu thư này bắn mũi tên trúng ngay đầu của nó.

- Cô có vẻ có tài năng bắn cung đấy cô gái. - Reha khích lệ.

- Ơ chỉ là vì trước đây tôi tham gia câu lạc bộ bắn cung thôi... - Thiếu Tư cười khách sáo.

- Vậy là có đất dụng võ nhỉ? - Giang Thanh nói trêu ghẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro