"Nó"?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có... Có lẽ đây chỉ là hiệu ứng kỹ xảo nào đó thôi phải không? – Lục Khả Trí quay lại hỏi những người bạn. – A Sinh, cậu là người rành nhất về khoa học công nghệ chắc cũng biết gì về loại kỷ xảo này rồi chứ nhỉ?

Dực Vũ Sinh đúng thật sự là một nam sinh có niềm đam mê to lớn đối với khoa học công nghệ. Nhưng có vẻ chính cậu cũng đang ngớ người ra với cảnh tượng trước mắt. Cái kỹ xảo này thật sự quá sức tưởng tượng rồi. Chỉ vừa vài giây trước cả nhóm bạn đang trong sân dinh thự của cô bạn xinh đẹp và giàu có Du Giang Thanh, cô bạn của cậu là Triệu Phương Nghi vì bị mộng du mà té xuống hồ suýt nguy hiểm tính mạng, cả nhóm đang đưa cô gái ấy trở vào trong dinh thự mà khi mở cửa ra xong thì bây giờ lại đang đứng trong một khu rừng tối tăm như thế này. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo mùi tanh hôi nồng nặc tới. Du Giang Thanh như mất kiên nhẫn, nhăn mặt biểu lộ rõ sự tức giận:

- Cái mùi gì thế này? Thật kinh tởm! Này, tôi bắt đầu thấy không vui rồi đấy Hoành la...

Khi âm giọng của mình bắt đầu cao lên nhưng chưa kịp dứt câu, Thanh bị cô bạn đang ướt sũng bên cạnh đưa tay bịt miệng lại. Triệu Phương Nghi nói giọng run rẩy:

- Đừng... Đừng lớn tiếng... Nó sẽ phát hiện ra chúng ta...

Cả nhóm bạn lấy làm kì lạ:

- "Nó"?

- Ý cậu là sao? "Nó" là thứ gì? – Chu Thiếu Tư sốt ruột, cũng đang cảm thấy hơi sợ sệt rồi.

Phương Nghi lắc đầu, gương mặt tái đi rõ ràng từ lúc cảnh quan xung quanh đột ngột thay đổi. Cô nhận ra cái độ tăm tối, mùi tanh hôi của khu rừng này. Cơn ác mộng này đã lặp đi lặp lại mấy lần thật ra từ tận tháng trước, tuy nhiên ban đầu Nghi cũng không để ý lắm vì nó xuất hiện trong giấc mơ của cô rất hiếm hoi. Nhưng cơn ác mộng này dạo gần đây cứ tái diễn với mật độ "đều đặn" hơn, nhiều hơn. Triệu Phương Nghi đưa tay chạm vào mặt dây đeo vòng cổ, một viên pha lê trong suốt hình giọt nước cầu nguyện. Nét mặt của cô lúc này như muốn khóc. Đấy là di vật của mẹ cô để lại cho cô. Bà ấy đã qua đời rồi. Mỗi lần gặp chuyện gì nghiêm trọng cô đều như vậy cả.

Là chuyện từ lúc Nghi còn rất nhỏ. Mẹ cô gặp một tai nạn kinh hoàng khi đi máy bay công tác. Năm đó, cô chỉ là một học sinh tiểu học. Kể từ đó, cô sống khép mình lại, rồi trở nên rất nhút nhát và thụ động. Sau đó, cô quen biết được Du Giang Thanh rồi đến các bạn của mình gồm: Chu Thiếu Tư, Dực Vũ Sinh, Lục Khả Trí, Du Thanh Lâm. Từ đó, cô mới bắt đầu cởi mở lại. Tuy nhiên, cứ mỗi lần gặp chuyện gì thì cô lại trở nên sợ sệt, đến độ không bình tĩnh được như lúc này.

- Bớt vô dụng như thế đi Hạng Nhất. Có chuyện gì nói rõ ra xem nào! – Lâm nặng lời.

- Này! – Giang Thanh bức xúc vì câu nói của Thanh Lâm.

- Không ổn rồi... Lần này không còn là ác mộng nữa. Nó thành sự thật rồi... – Phương Nghi nói banhwf chất giọng run rẩy. – Nếu cứ đứng ở giữa rừng như thế này thì e là sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải tìm một nơi để ẩn nấp. "Nó" đang ở đâu đó gần đây thôi.

Cả nhóm cũng ngờ vực những gì Phương Nghi đang nói. Lại là "nó", "nó" là thứ gì khiến cô ấy phải trở nên sợ hãi như vậy? Rồi cái gì mà "thành sự thật"? Nhóm bạn im lặng bước theo sau Phương Nghi, có vẻ người bạn biết chuyện gì đang xảy ra. Ánh trăng mờ le lói liên tục ẩn hiện khi những dải mây màu tím sẫm quái dị lướt qua. Cứ mỗi một lúc, một đợt gió nhẹ lùa qua lại cuốn theo cái mùi tanh hôi kinh tởm đó nồng nặc xộc qua mũi khiến mấy lần. Và cứ mỗi lần như vậy, Thanh lại muốn nôn tại chỗ. Cô tiểu thư của gia tộc giàu có không thể thích nghi nổi với tình cảnh hiện tại.

Lục Khả Trí thấy cô bạn nhỏ bé sợ đến thất thần, cũng tỏ ra lo lắng. Quen biết lâu năm nên cũng hiểu rõ tính khí của nhau. Nếu không có chuyện, cô ấy sẽ không như vậy. Lần này ắt hẳn là có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Vậy là cậu trai ngồi hụp xuống bên cạnh cô bạn, giữ chặt vai cô ấy, rồi cố gắng trấn an.

- Ê nhỏ, bình tĩnh đi, có tớ ở đây. Sẽ không sao hết. Mà giả sử nếu có gì nguy hiểm mà cậu lại không bình tĩnh được, thì chúng ta sẽ không thể vượt qua đâu! Nghe lời, bình tĩnh lại đi!

Triệu Phương Nghi nhìn thẳng vài đôi mắt kiên quyết của Trí. Cô lắng nghe rồi bắt đầu nghĩ ngợi. Cậu con trai này nói đúng. Chỉ có cô mới biết sự tình, nếu cô không bình tĩnh thì không chỉ có cô, mà cả những người bạn này đều sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng bắt đầu có chút yên tâm. Nghi đứng dậy với sự giúp đỡ của cậu trai, rồi không nói không rằng, bước đi về phía trước. Mọi người thấy vậy cũng đi theo sau cô bạn nhỏ bé này.

Lục Khả Trí vốn là người "mạnh mẽ" nhất nhóm. Cậu là người học võ. Ở trường, cậu thuộc dạng dễ sinh sự với người khác, rồi hay đánh nhau. Tuy nhiên, nếu như thấy ai gặp bất bình, cậu chính là người ra mặt bảo vệ họ. Có thể nói, Lục Khả Trí là người chỉ thích nói chuyện bằng nắm đấm, nhưng lại rất chính nghĩa. Ngoài ra, một kẻ chỉ biết dụng võ như cậu ấy lại rất biết cách thuyết phục. Nhất là đối với cô bạn nhút nhát này. Vì lý do nào đó, những lời mà cậu nói luôn có tác động rất hiệu quả với cô ấy. Hoặc là do Triệu Phương Nghi rất tin tưởng cậu ấy nên rất nghe lời cậu chăng?

Nhóm bạn cứ theo ngay sau Triệu Phương Nghi như vậy. Họ len qua những cây thân gỗ có lớp vỏ sần sùi dị hợm có chút ẩm ướt, những lùm cỏ tăm tối với mùi hôi thối khó chịu. Suốt quãng đường, dù thâm tâm họ vẫn chưa rõ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố im lặng như cách Phương Nghi đã cảnh báo. Không khí im lặng mãi bắt đầu khiến cho mọi người cảm thấy căng thẳng. Người luôn năng động như Du Giang Thanh đã không đủ kiên nhẫn nữa. Cô nàng bắt đầu khó chịu, phải hỏi cô bạn cho bằng được:

- Cậu có thể nói rõ hơn những gì đang xảy ra không? Chuyện gì đang xảy ra? "Nó" là thứ gì mà cậu cứ đề cập tới như hù dọa bọn tớ vậy?

- Đây là cơn ác mộng của tớ... – Triệu Phương Nghi vừa đi vừa trả lời. – "Nó" là thứ mà tớ đang hy vọng chúng ta không gặp được trong đêm nay, cậu đừng nói lớn tiếng vậy. "Nó" có thể nghe thấy chúng ta đấy.

Mặt đất nhầy nhụa với chất lỏng kinh tởm quá. Cũng do ban đầu ngồi xuống để chăm sóc cho Nghi nên tà váy ngủ mỏng manh của Du Giang Thanh bị dính ít nhiều. Cô tiểu thư lộ vẻ kinh tởm:

- Cái thứ nhầy nhụa này cứ ghê ghê gì đâu ấy. Hy vọng nó có thể giặt được.

- Tớ đoán là máu đấy, nếu đúng là cơn ác mộng ấy.

Phương Nghi vừa đi vừa nói kmaf không thèm ngoảnh đầu lại. Du Giang Thanh nghe xong gương mặt tái mét lại, đôi mắt như muốn khóc.

- Vậy chúng ta đang đi đâu?

Chu Thiếu Tư hỏi với âm giọng nhỏ nhấy có thể, nhưng vẫn đủ để cô bạn phí trước nghe thấy. Nét mặt cô bạn này cũng đang thấy sợ hãi lắm. Mấy thứ gọi là máu me lúc nào mà chẳng làm người khác kinh sợ chứ?

- Trong cơn ác mộng thì tớ chỉ biết chạy thẳng bề phía trước thôi. Cứ như có gì đó thôi thúc tớ phải đi thẳng về phía trước thì mới an toàn vậy. – Nghi trả lời với biểu cảm tự khó hiểu với chính mình.

- Cậu đùa chắc? Làm sao con người có thể hành động một cách không có logic như vậy chứ? – Dực Vũ Sinh kiểu như muốn gào to nhưng không thể.

- Tốt nhất là cậu nên nói rõ ràng những chuyện đang xảy ra đi Hạng Nhất! – Thanh Lâm vẫn thái độ khắc nghiệt nói với cô bạn.

- Làm sao mà tớ nói được trong khi chính tớ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tất cả những gì tớ biết là chúng ta đang ở trong cơn ác mộng của tớ thôi. Bây giờ các cậu làm ơn im lặng dùm tớ được không!

Trước những câu hỏi dồn dập, Phương Nghi cảm thấy bức xúc, rồi bắt đầu hơi lớn tiếng một cách mất kiểm soát. Rõ ràng là cô đang rất tập trung để nhận định tình hình mà? Sao cứ làm khó cô vậy? Cả nhóm bạn đơ người nhìn cô, mới cách đây vài giây cô còn bảo mọi người nói nhỏ.

- Soạt! – Một âm thanh như có thứ gì đó bị xé toạc ra giữa không trung.

Triệu Phương Nghi chột dạ, đồng tử mở rộng, gương mặt lại có chút sợ hãi. Cô quay mặt, đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Cô rón rén bước tới bụi cây trước mắt, vén nhẹ mấy cái cành lưa thưa lá ra. Bóng dáng của một con vật bốn chân đang cắm đầu hì hục làm gì đó. Mảng mây tối trên bầu trời lúc đó cũng vừa lúc trôi qua, ánh trăng rọi rõ những gì trước mắt.

Khoảnh khắc đó, cả nhóm cũng đều thấy rất rõ ràng. Đó là một con vật không rõ loài gì, thân thể to cỡ một con sói. Đầu nó cũng trông như một con sói nhưng không có lỗ tai. Chỉ thấy mấy cái sừng mọc lởm chởm ở trên đỉnh đầu. Toàn thân nó màu đen, lớp lông ẩm ướt và bê bết. Con vật này không có đuôi, đứng bằng bốn chân. Chân nó đầy những móng vuốt sắc nhọn bê bết máu, kèm theo đó những cái gai nhọn chỉa ra trên lưng trông gớm ghiếc vô cùng.

Nhờ có ánh trăng, nhóm bạn có thể nhìn được con vật đang nhồm nhoàm một cái cẳng chân của con người bê bết máu đang nằm đó. Là một người đàn ông, quần áo đã ướt đẫm bởi máu của chính mình. Và dường như ông ta không còn hơi sức để la hét nữa, miệng ông vẫn đang ọc máu. Mà xem ra thân người ông ta hai cánh tay cũng đã không còn rồi.

Cảnh tượng quá ư hãi hùng cho nhóm bạn trẻ. Từ đó đến giờ, dù cho nhóm của Trí, Sinh và Lâm có chơi bao nhiêu game kinh dị cũng chưa từng nghĩ họ sẽ gặp cảnh tượng này ngoài thực tế. Thanh thì khụy xuống luôn tại chỗ, Thiếu Tư đỡ cô bạn lại ngay. Cành cây mà Phương Nghi đang vén qua bỗng gãy nghe một tiếng "rắc" nhẹ. Nó đã bị gãy vì quá mỏng manh. Lùm cây nhúc nhích rõ ràng nghe loạt soạt. Hốt hoảng, Nghi bối rối nhìn lại về hướng con vật qua khe lá nhỏ, hai đốm sáng màu đỏ lóe lên, miệng nó vẫn đang gặm chặt cái cẳng chân của nạn nhân còn nằm đó. Đôi mắt của con vật đã quay đầu lại nhìn về hướng cô từ lúc nào.



- Xin lỗi, dường như tớ đã hại tất cả chúng ta rồi. – Phương Nghi bàng hoàng bật ra sau thở dốc. – Tất cả chạy nhanh!

Lập tứ cô gái vùng dậy đỡ Du Giang Thanh dậy và chạy về phía trước thật nhanh. Bốn người còn lại cũng vì thái độ đó mà hốt hoảng chạy the. "Nó" ở phía sau, quật đầu vứt cái cẳng chân đang gặm đi một cách tức giận, rồi gầm lên một tiếng nghe thật đáng sợ, xong lập tức đuổi theo những người bạn. Cả nhóm chạy thục mạng về phía trước. Nghi lúc này mới xác thực đươc đây chính là đoạn ác mộng cao trào của cô ấy rồi!

Bọn họ cứ chạy mãi, mặc cho không biết mình đang chạy đi đâu, về hướng nào. Những đám mây màu tím sẫm lại che mất ánh trăng, khiến họ khó nhận ra lối đi hơn. Cũng trong lúc này, Giang Thanh lại nhìn thấy một thi thể nửa người đang mắc trên cành cây rủ xuống, nội tạng còn dính lại treo lửng lơ chạm vào mặt khi cô vừa chạy ngang qua, bất giác cô lại hét thất thanh.

- Trải nghiệm này chẳng phải quá kinh dị hơn cả game kinh dị rồi sao? – Vũ Sinh hét lên.

- Bỗng dưng tớ hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng nữa thôi! – Phương Nghi khổ sở.

Bịch! Phương Nghi lại vấp phải cái gì đó. Y như trong cơn ác mộng, phải đó chính là cái thi thể mà nửa thân trên đã không còn vẹn toàn. Cô vì vậy mà bị tuột lại phía sau rồi. Phía trước, mãi cắm đầu cắm cổ chạy, Trí chợt nhận ra Triệu Phương Nghi đã mất dạng, lại lo lắng cho cô gái liền quay lại. Những người còn lại cũng làm theo.

Phương Nghi ngay lúc này cố lùi lại phía sau. Tới khi lưng chạm vào thân gốc cây, cô vơ đại một thứ gì đó dưới mặt đất. Là một cánh tay cũng đẫm máu như trong cơn ác mộng. Con dã thú đó đã đến gần lắm rồi, nó nhảy lên giương nanh vuốt về phía của Phương Nghi. Lúc nó nhào tới, cô quất cánh tay y như cách mình đã làm trong cơn ác mộng trên chuyến xe. Quả thật sự nó rất có hiệu quả, con thú bị đánh bật ngay vào đầu liền té nhào qua một bên.

Cô nàng với dáng người nhỏ bé vội vàng đứng dậy. Nhưng cũng như trong cơn ác mộng, mắt cá chân của cô đã bị trật, cô lại khụy xuống vì cơn đau buốt. Vừa lúc này thì nhóm bạn cũng vừa quay lại được chỗ của Nghi. Khả Trí lập tức chạy lại đỡ cô bạn lên. Phương Nghi lắc đầu:

- Nguy hiểm lắm đừng lo cho tớ, mọi người mau chạy...

Chưa nói dứt lời con quái thú đã đứng dậy, lắc đầu một cái rồi lại xông tới. Lục Khả Trí theo phản xạ, đưa tay lên đỡ nên bị nó cắn. Hai bên giằng co với nhau kịch liệt.

- Trí! – Nhóm bạn hét lên.

- Aaa! Đáng ghét thả ra!

Cậu trai xô Phương Nghi ra, sau đó mạnh tay đấm vào đầu con vật. Nó vẫn không nhả tay cậu ra, nóng máu lên hẳn, cậu nện thêm một đấm vào mắt con quái thú. Nó lập tức gầm rú nhả tay Lục Khả Trí ra. Tay cậu lúc này đầy vết răng, máu rỉ ra từ những cái lỗ sâu hoắm. Con quái thú như quá đau đớn nó lảo đảo rồi không mở được mắt phía bên bị Trí đấm vào nữa. Nó bắt đầu thận trọng hơn với Trí.

Con vật đánh vòng đi quanh Khả Trí, như kiểu những con thú săn mồi đang dồn con mồi vào chỗ chết. Mặc cho Phương Nghi đã được nhóm bạn đỡ dậy. Có lẽ nó đã xem Khả Trí mới là đối thủ nên xử lí trước tiên. Vừa đau cũng vừa sợ, Lục Khả Trí đổ mồ hôi lạnh trên trán, cánh tay cậu vẫn đang tuôn máu ròng ròng. Gương mặt cậu ấy nhăn nhó vì cơn đau lại rất căng thẳng, vẻ mặt như đang rất tức giận:

- Tao chưa sẵn sàng để bị xé xác đâu! Ngon thì xông tới!

Ngay sau câu thách thức của cậu trai, con quái thú lại gầm lên rồi nhào tới thêm một lần nữa. Khả Trí xoay người một vòng như lấy lực rồi tung cú đá trúng ngay hàm răng dưới đang há rộng nhào tới của con quái thú. Một lần nữa nó lại bị bật ra lần này lại còn mạnh hơn khiến nó văng vào gốc cây gần đó. Con vật chỉ kịp gào lên một tiếng rồi nằm đó khó khăn trở người, không thể đứng thẳng nửa. Nó khụy bốn chân và gầm gừ đáng thương. Hàm dưới của con quái thú với tác động từ lực đá của Khả Trí đã lệch qua một bên, mồm thì hộc máu. Con vật hung hãn gượng dậy thêm một lần. Nhóm bạn lại hốt hoảng, họ nhận ra rõ sự mất sức vì mất máu quá nhiều của Trí rồi. Nhưng thật may mắn, con quái thú cũng một lần nữa đã ngã rạp xuống tại chỗ.

- Nó gục rồi! Hay lắm Lão Lục! – Du Thanh Lâm hớn hở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro