Chương 1: Lần thứ 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hah!"

"Hah!"

"Á! Đừng mà, đừng giết ta mà!"

Mộc Tuyết Linh bật dậy khỏi cơn ác mộng, cơn ác mộng mà hằng đêm nàng đều mơ thấy. Sự đau đớn giống như vẫn còn mới đây, chưa hề thuyên giảm. Sờ lên chiếc cổ trắng ngần không vết cắt, thon dài và mỏng manh, nàng vẫn luôn cảm nhận được sự đau đớn khi bị chém đầu. Nó luôn ám ảnh nàng kể từ khi nàng mơ mơ hồ hồ về thế giới đầy bi kịch này.

Nàng là Mộc Tuyết Linh, một nữ phụ có máu mặt nhất giới tu tiên, nhưng lại phải lãnh hộp xôi thịt vào dòng thứ ba của chương một trang đầu tiên của tiểu thuyết nổi tiếng với tựa đề "Phản diện? Ta vốn là phản diện!".

Vốn dĩ, nàng từng là một tác giả mạng nghèo nàn thời hiện đại. Tên thật của nàng là Trần Ánh Dương, nhưng chỉ vì thức đêm nhiều để tìm kiếm tài liệu viết truyện mà nàng lại "ra đi" trong khi đang đọc truyện "Phản diện? Ta vốn là phản diện!".

Hệ thống "Thuần hóa phản diện" nói với nàng rằng:

"Thế giới này sắp sụp đổ vì tâm lí của nhân vật chính quá vặn vẹo, khiến cho sinh linh đồ thán, ai oán ngập trời nên chúng tôi mới đi tìm kiếm những người xui xẻo, à không, những người tốt bụng như kí chủ đến để thuần hóa hắn và khiến hắn không còn muốn trả thù xã hội nữa. Và kí chủ sẽ được một phần quà hấp dẫn sau khi làm xong 100% giá trị hảo cảm của hắn."

Mộc Tuyết Linh: "Không muốn, đi tìm người khác đi."

Hệ thống: "..."

Tưởng rằng nàng ngu ngốc lắm sao? Sau bao nhiêu năm làm độc giả kiêm tác giả, nghĩ sao nàng dám chấp nhận làm ba cái nhiệm vụ xà lơ này. Não bã đậu hết rồi!

Từ chối, từ chối, từ chối!

Điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần.

Nhưng nàng không thể ngờ rằng, hệ thống còn có át chủ bài:

"Ta quên không nói với ngài, kí chủ thân mến. Nếu ngài không muốn làm nhiệm vụ thì sẽ không thể trở về thời hiện đại của ngài."

Mộc Tuyết Linh: "Đe dọa vô ích thôi, tôi không có sợ.."

Hệ thống ngắt lời: "Ngài sẽ phải trở thành cô hồn dã quỷ, không thân xác, vất vưởng khắp nơi và không thể siêu sinh."

Mộc Tuyết Linh: "..."

"Được, tôi đồng ý."

Nàng dứt khoát đồng ý, gì thì gì chứ, còn đầy đủ thân xác, tứ chi mới gọi là hoàn hảo đó!

Hệ thống: "Phải vậy chứ kí chủ, từ giờ ngài là Mộc Tuyết Linh, nữ phụ của thế giới" Phản diện? Ta vốn là phản diện! "."

"?"

"Khoan, tôi là gì cơ?"

Mộc Tuyết Linh hỏi lại, nàng cảm thấy bản thân chắc chắn là nghe nhầm rồi, vốn dĩ tai nàng không tốt lắm. Cần phải nghe lại hai lần mới rõ được.

Hệ thống vẫn lạnh nhạt như thế, giọng nói máy móc từ màn đêm sâu thẳm vang dội từ mọi phía. Nó nói:

"Kí chủ là nữ phụ Mộc Tuyết Linh."

Gì chứ, Mộc Tuyết Linh là tên của nữ phụ sẽ phải đi lãnh cơm hộp ngay phần đầu mở truyện đó. Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận phó thác số mệnh của mình vào vai nhân vật này đâu!

Không bao giờ!

Mộc Tuyết Linh: "Tôi có thể chọn nhân vật khác không?"

Hệ thống: "Không thể, ngài đã lấy máu kí hợp đồng nhiệm vụ rồi."

Mộc Tuyết Linh: "Lúc nào chứ?"

Hệ thống: "Bây giờ."

Sau khi dứt lời, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện, biến thành văn tự kì lạ từ trước đến giờ mà nàng chưa từng nhìn qua. Rồi sau đó cơn đau nhói từ ngón tay của nàng truyền đến, đưa tay lên với ánh mắt kinh hoàng. Những giọt máu bay lên khỏi miệng vết thương di chuyển về phía văn tự kia và thấm vào, văn tự từ màu vàng chuyển thành màu đỏ máu quỷ dị. Sự ngột ngạt khó tả, bất an cùng lo lắng dâng trào.

Nàng bị lừa, còn bị lừa một cách thảm hại. Đây là bán linh hồn cho tư bản một cách có tổ chức..

Sau đó nàng bị luồng sáng màu đỏ bao vây lấy, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã trọng sinh lần thứ ba mươi lăm lần rồi.

Mộc Tuyết Linh không mong đợi lần này sẽ thành công, nàng đã gần như chìm vào tuyệt vọng, sợ hãi và bức bối.

"Kí chủ? Ngài lại mơ thấy ác mộng sao?"

Lúc này, Mộc Tuyết Linh vẫn còn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng đẫm máu, thở hổn hển không ra hơi. Nàng lắc nhẹ cái đầu đang đau như búa bổ.

"Tại sao.. Tại sao tôi không thể chết? Tại sao không để tôi chết?"

Mộc Tuyết Linh từng thừa nhận rằng bản thân nàng hèn nhát, tham sống sợ chết nhưng mà sống với ý nghĩa rằng bản thân phải bị mất thủ cấp (1) thật sự không đáng, hơn thế nữa mỗi lần thất bại nàng đều phải trở về ngày đầu tiên gặp nam chính của thế giới này. Là 35 ngày (một tháng) trước khi Hàn Tả Thần bị ép trở thành kẻ điên. Hắc hóa đến mức sẽ giết hết người của môn phái "Nguyệt Ảnh" này, không loại trừ những đồ đệ mờ nhạt khác trong tông môn.

((1: Thủ cấp - đầu người))

Hệ thống lúc này đã có hình thể, nó hóa thành một con thỏ trắng, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng nhỏ. Nó nhảy tưng tưng về phía nàng, giọng nói mô phỏng theo một đứa trẻ, âm điệu rõ ràng, cảm xúc có một chút lo lắng.

"Kí chủ, ngài làm sao vậy?"

Mộc Tuyết Linh: "Cậu thật sự không thể khiến tôi chết đi sao?"

Nó biết nàng đang phải chịu khổ vì những lần tái sinh trước, nhưng năng lượng của nó vốn không phục vụ cho việc khiến nàng chết đi, cũng không phục để nàng rời khỏi thế giới này. Ý của "Sếp", nó không thể hiểu được.

Hệ thống: "Kí chủ, ngài đừng mong chờ nữa. Tôi không thể đâu."

Mộc Tuyết Linh run run, nếu như lần này lại "câu dẫn" thất bại nữa thì chắc chắn nàng sẽ hóa điên lên mất.

"Tại sao? Chẳng phải cậu bảo rằng nếu tôi từ bỏ thì chỉ có thể tìm người khác sau khi xóa sổ tôi sao? Tại sao cậu không làm vậy đi?"

"Tôi.. Kí chủ, ngài đã kí kết máu với hệ thống chủ rồi, một nhánh như tôi không thể làm trái, vốn dĩ năng lượng duy trì để ngài sống lại cũng là" Sếp "của tôi đưa cho."

"Sếp" của hệ thống là kẻ đã khiến nàng vất vưởng khắp nơi, có một kiếp, Mộc Tuyết Linh đã lên kế hoạch chạy trốn nhưng khi chạy gần đến chân núi thì cơ thể nàng nổ tung thành những mảnh thịt vụn.

Một kiếp sống ngắn ngủi như thế, kết thúc bằng thịt vụn từ cơ thể của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro