3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học tạm thời đóng cửa, công ty, cơ quan cũng tạm nghỉ một thời gian ngắn để chính phủ tìm hiểu sự việc và ổn định xã hội. Lý Vấn Hàn và Hồ Xuân Dương tận dụng ngày nghỉ cùng nhau chơi game, xem phim, những chuyện bên ngoài không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cả hai.

'Anh trai sắp đến đón em rồi.' Hồ Xuân Dương đột ngột nói lúc cả hai tạm nghỉ sau một ván game.

'Lúc nào thế?' Tim Lý Vấn Hàn đột nhiên thót lên một cái, cảm giác đăng đắng ở cổ họng xuất hiện khi nghĩ đến Hồ Xuân Dương sẽ không còn ở đây nữa và anh sẽ chỉ còn một mình, như trước đây.

'Em không rõ, nhưng gần đến ngày rồi.' Gáy Lý Vấn Hàn đột nhiên nóng lên vì cảm nhận được Hồ Xuân Dương đang chăm chú nhìn mình. 'Nếu trở về em sẽ không thể quay lại được nữa.'

Lý Vấn Hàn quay lại nhưng né cái nhìn của Hồ Xuân Dương 'làm gì mà không quay lại được chứ, Bắc Kinh có sân bay đi khắp thế giới, không có chỗ nào là không đến được.'

Hồ Xuân Dương im lặng, Lý Vấn Hàn cũng im lặng. Sự im lặng phủ lên không khí và sự mập mờ không thể nói rõ ra giữa cả hai. Lý Vấn Hàn biết nhưng anh gạt nó qua một bên, anh nghĩ mình sẽ dành thời gian nghĩ về nó sau.

.

Cuộc sống nhanh chóng trở lại bình thường, việc điều tra là của chính phủ, người dân ngoài việc tiếc nuối một di tích lịch sử văn hóa thì không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục sống.

Và vì cuộc sống vẫn tiếp tục nên tối nay Lý Vấn Hàn có một cuộc hẹn. Đối phương là người được người thân giới thiệu, cả hai gặp gỡ vài lần rồi cô có việc ra nước ngoài một thời gian, nay mới trở lại. Lý Vấn Hàn không có cảm giác đặc biệt gì với đối phương, nhưng do người nhà giới thiệu nên nể mặt gặp gỡ vài lần, cả hai nói chuyện khá thoải mái nên những cuộc gặp không trở nên miễn cưỡng, Lý Vấn Hàn cảm nhận đối phương cũng có suy nghĩ như mình, thành bạn thì tốt hơn là thành đôi.

Kết thúc cuộc hẹn, cô gái chở Lý Vấn Hàn về nhà, Lý Vấn Hàn không có ô tô nên cũng không câu nệ 'em ở Châu Âu có gì đặc biệt không?' Lý Vấn Hàn hỏi khi cả hai xuống xe, nán lại trò chuyện.

'Ở Ý có rất nhiều nhà thờ, nơi em ở có một nhà thờ nhỏ thôi, nhưng là kiến trúc từ thời Phục Hưng, đột nhiên một ngày nó biến mất, y hệt Thiên Đàn vậy.' Cô gái nói 'nó cũng bí ẩn như vụ việc Thiên Đàn nhưng tự dưng có một người cứ đi khắp nơi nói ông ta đã bán nhà thờ đó cho người khác rồi.'

'Bán?' Lý Vấn Hàn hỏi lại.

'Ông ta là người vô gia cư sống lang thang trên phố, ông ta nói có một người đã hỏi mua nhà thờ và ông ta đã bán với giá 1 ngàn Euro.' Cô gái bật cười nói tiếp 'ông ta vốn có vấn đề về đầu óc nên chẳng ai để ý lời ông ta cả, em thường cho ông ta tiền nên ông ta kể cho em nghe.'

Lý Vấn Hàn đột nhiên nhận thấy câu chuyện này có những điểm thật quen thuộc, anh ngẩn ra, nhớ lại lời một người muốn mua mặt trăng với giá 10 triệu tệ.

'Em về đây, anh ngủ ngon nhé.' Cô gái vòng tay qua vai Lý Vấn Hàn, ôm nhẹ anh như cách chào hỏi ở Châu Âu rồi lên xe. Lý Vấn Hàn đứng một lúc nữa rồi mới đi về.

'Em làm gì ở đây?' Hồ Xuân Dương chẳng hiểu đã đứng trước nhà từ bao giờ, có lẽ từ lúc anh về. Lý Vấn Hàn bước lại gần, Hồ Xuân Dương không nói, chỉ nhìn anh chăm chú. Cả hai im lặng một lúc rồi Hồ Xuân Dương lên tiếng.

'Em phải đi rồi.'

'Bây giờ ư?' Lý Vấn Hàn hoảng hốt hỏi lại, sao lại đột ngột như thế chứ.

'Anh trai em đã chuẩn bị xong rồi, nên em phải đi.' Hồ Xuân Dương đáp, cậu vẫn nhìn Lý Vấn Hàn không chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy thấp thỏm, hi vọng.

'Vậy em...'

'Anh có muốn em ở lại không?' Hồ Xuân Dương hỏi 'chúng ta sống cùng nhau, thật lâu và em sẽ không đi nữa.'

Lý Vấn Hàn không biết phải nói gì hay anh chính xác không biết trả lời câu hỏi của Hồ Xuân Dương lẫn bản thân như thế nào. Anh có muốn Hồ Xuân Dương ở lại không? Có chứ, nhưng cậu sẽ ở lại với tư cách gì? Học viên được anh giới thiệu ở trung tâm, cậu em trai được người khác trông dùm? Hay là gì đây? Lý Vấn Hàn từng tự nhủ có thời gian anh sẽ suy nghĩ thật kĩ về việc này nhưng anh lại né tránh hết lần này đến lần khác và rồi đột ngột Hồ Xuân Dương nói rằng anh phải đưa ra đáp án.

'Em hiểu rồi, anh chỉ nhận lời anh trai em mà thôi, anh Vấn Hàn hợp với chị gái xinh đẹp lúc nãy hơn, em không nên làm phiền cuộc sống của anh.' Hồ Xuân Dương nói và lùi lại, khuôn mặt của cậu biến mất khỏi ánh sáng từ bóng đèn trên cao rọi xuống. 'Em đi đây, tạm biệt, cảm ơn anh vì thời gian qua.'

Hồ Xuân Dương đã biến mất như vậy đó, đột ngột như cách cậu xuất hiện trước cửa nhà Lý Vấn Hàn, xông vào cuộc đời anh. Nhanh đến mức Lý Vấn Hàn vẫn chưa kịp hiểu ra, chưa nhận thức được mọi việc thì ngôi nhà đã trở nên vắng lạnh và anh chỉ còn một mình.

.

Lý Vấn Hàn nghĩ đến việc tìm cách liên lạc với Hồ Xuân Dương và nhận ra anh không thể. Hồ Xuân Dương để lại điện thoại trước khi đi, địa chỉ của cậu ghi vào hồ sơ hoàn toàn không có thật, ngay cả căn cước công dân của cậu cũng không tìm ra một thông tin nào. Hồ Xuân Dương biến mất như cách Thiên Đàn và nhà thờ ở Ý, để lại một khoảng trống như thể chưa từng tồn tại làm đôi lúc Lý Vấn Hàn tự hỏi liệu tất cả những thứ anh đã trải qua có phải chỉ là một giấc mơ hay không?

Lý Vấn Hàn hối hận rồi. Anh đáng lẽ nên hỏi cách để làm sao liên lạc với Hồ Xuân Dương, để anh có thể gặp cậu... Không! anh đáng lẽ nên giữ cậu lại, nên nói với Hồ Xuân Dương rằng ở lại đi, cả hai sẽ sống cùng nhau, thật lâu... Nhưng tất cả đã muộn rồi, Lý Vấn Hàn phải đi đâu để tìm Hồ Xuân Dương đây?

.

Tiếng kêu của điện thoại kéo Lý Vấn Hàn khỏi giấc ngủ, mắt nhắm mắt mở anh cầm điện thoại lên và suýt đứng tim khi đọc nội dung tin nhắn. Một tài khoản ẩn danh vừa chuyển cho Lý Vấn Hàn 10 triệu tệ với nội dung ngắn gọn: 'đã nhận mặt trăng.'

Lý Vấn Hàn lập tức tỉnh ngủ, anh kiểm tra lại một lần nữa, số dư tài khoản đã tăng thêm 10 triệu. 'Đã nhận mặt trăng.' Lý Vấn Hàn lẩm bẩm và một loạt sự kiện chạy qua đầu như cuốn phim tua chậm. Thiên Đàn, nhà thờ ở Ý, mặt trăng, 10 triệu...

Lý Vấn Hàn lao ra khỏi giường, vội vã mở cửa sổ, trời vẫn chưa sáng, trên bầu trời chỉ là những đám mây đen.

Hôm nay không phải ngày rằm, Lý Vấn Hàn an ủi, không thể thấy mặt trăng được. Lý Vấn Hàn run rẩy tìm kiếm thông tin trên điện thoại và kết quả hiện ra làm anh choáng váng: Mặt trăng đã biến mất.

Không chỉ ở Trung Quốc, mà những nước khác đang trải qua buổi đêm mặt trăng không hề ló dạng trên bầu trời, những kính thiên văn ở nhiều nơi ghi nhận nơi vốn tồn tại vệ tinh tự nhiên của trái đất chỉ còn là một khoảng không. Mặt trăng đã thật sự biến mất.

'Khi lấy được mặt trăng sẽ lập tức chuyển tiền...' lời của người lạ ở quảng trường Matryoshka vọng lại trong tai Lý Vấn Hàn. Đó không phải là một lời nói đùa mà đã thành sự thật, Lý Vấn Hàn đã bán mặt trăng với giá 10 triệu tệ!

Lý Vấn Hàn không thể ngờ trong giây phút đùa cợt anh đã bán mặt trăng. Lý Vấn Hàn ôm đầu, anh làm sao biết được chuyện viễn vông đó lại thành sự thật cơ chứ? Ai có thể mua mặt trăng và mang nó đi?

Hà Sưởng Hy. Trong đầu Lý Vấn Hàn lóe lên cái tên của người đã ngỏ lời mua mặt trăng. Quan trọng hơn anh ta là anh trai của Hồ Xuân Dương, người đã nhờ Lý Vấn Hàn trông coi em trai của mình. Lý Vấn Hàn vội vàng thu xếp đồ đạc, vừa gọi xe vừa mua vé máy bay đến Mãn Châu Lý. Nếu có thể tìm được Hà Sưởng Hy thì chỉ có thể là nơi đó.

.

Mặt trăng biến mất là chuyện chấn động với toàn cầu, với tất cả mọi người trên thế giới, trừ Lý Vấn Hàn. Đối với Lý Vấn Hàn, chuyện mặt trăng không còn trên bầu trời nữa chỉ xếp hàng thứ hai trong ưu tiên của anh.

Mặt trăng biến mất nhưng như lời Hà Sưởng Hy đã nói, chỉ mất thực thể chứ không tác động gì đến trái đất, thủy triều vẫn lên xuống đều đặn, các nhà khoa học bối rối, chính phủ các nước cũng bối rối, người dân thì bàn tán không ngớt khắp nơi còn Lý Vấn Hàn vẫn ngồi tại quảng trường Matryoshka để tìm kiếm một người.

Thời tiết đã vào thu, Mãn Châu Lý lạnh hơn nhiều so với nội địa, quảng trường không còn đông đúc người như mùa hè nên Lý Vấn Hàn nhanh chóng nhìn thấy một người. Người này không phải Hà Sưởng Hy nhưng kỳ lạ không khác gì Hà Sưởng Hy. Cậu ta có ngoại hình rất đẹp nhưng khuôn mặt cứng ngắc như không quen biểu cảm, cậu ta chăm chú nhìn món uống của mình y hệt cách Hà Sưởng Hy đã làm.

'Xin chào, tôi là Lý Vấn Hàn.' Lý Vấn Hàn đến gần, tự giới thiệu, người nọ giật mình nhưng cũng ngắc ngứ đáp lại.

'Hoàng Gia Tân.' Người nọ nói.

'Tôi có thể tìm Hồ Xuân Dương ở đâu?' Lý Vấn Hàn nói thẳng làm Hoàng Gia Tân giật nảy mình.

'Cái gì?'

'Hồ Xuân Dương, cậu ấy ở đâu?' Lý Vấn Hàn đanh mặt, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này. 'Đừng nói với tôi là cậu không biết cậu ấy' Lý Vấn Hàn nói với vẻ đe dọa. 'Tôi biết các người là ai.'

Hoàng Gia Tân bối rối, bàn tay cậu ta run run, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dữ dội của Lý Vấn Hàn, một lúc sau cậu ta mới trả lời 'cậu ấy đang ở nhà, ở chỗ chúng tôi.'

'Ở đâu?'

'Dù tôi nói ra thì anh cũng không đến được đâu.' Hoàng Gia Tân đảo mắt, nhưng quảng trường vắng tanh, không ai chú ý đến hai người 'chỗ chúng tôi rất xa.'

'Đi một tuần là đến?' Lý Vấn Hàn hỏi.

'Đó là đi bằng cách của chúng tôi.' Hoàng Gia Tân kêu lên 'nếu đi bằng cách của các anh, bằng cái con tàu ở đó.' Hoàng Gia Tân chỉ tay về hướng bắc, hướng đi về nước Nga 'thì nhanh nhất cũng phải mất năm tháng.' Lý Vấn Hàn trừng mắt nhìn Hoàng Gia Tân một lúc lâu làm cậu ta rụt cổ lại, dán mắt vào li nước trên bàn.

'Vậy cậu nhắn với cậu ấy là tôi xin lỗi, tôi thật sự muốn cậu ấy quay lại, muốn cùng cậu ấy sống thật lâu, không bao giờ rời xa.' Hoàng Gia Tân ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Lý Vấn Hàn, chớp mắt vài cái, vẻ mặt ngơ ra. 'Nói với Hồ Xuân Dương tôi đợi cậu ấy quay lại, bao lâu cũng đợi.'

'Tôi sẽ nhắn lại nhưng Hồ Xuân Dương có quay lại hay không thì tôi không biết.' Hoàng Gia Tân đáp.

Lý Vấn Hàn gật đầu, quay người đi, như nhớ ra điều gì, anh quay lại 'các người đừng nghĩ đến việc mua gì ở trái đất nữa.' Lý Vấn Hàn nói lớn làm Hoàng Gia Tân giật mình 'tôi đại diện cho tất cả mọi người trên trái đất tuyên bố từ giờ không bán bất cứ thứ gì cho các người nữa.'

.

Thế giới và Lý Vấn Hàn quay lại cuộc sống bình thường sau cú sốc mặt trăng biến mất. Cho dù đó là chuyện lớn đến mức nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Lý Vấn Hàn tiếp tục công việc thường ngày và đợi Hồ Xuân Dương, dù đã gần một tháng trôi qua nhưng anh không hề nản lòng, anh sẽ đợi đến khi cậu quay lại.

Hôm nay lại một đêm không có trăng. Dù trước đây người dân ở thành thị chẳng mấy khi nhìn thấy mặt trăng và không quan tâm mặt trăng nhưng đến khi mặt trăng biến mất lại hàng đêm ngẩng đầu nhìn lên, hy vọng một phép màu nào đó đưa mặt trăng trở lại.

Lý Vấn Hàn rảo bước về nhà, đã khá khuya, trên đường chẳng có mấy ai, chỉ có một bóng người đằng sau cột đèn như đang đứng đợi. Lý Vấn Hàn đi chậm lại, bóng người cũng di chuyển.

Cho dù không có trăng, cho dù ánh đèn vàng từ trên cao khá mờ nhưng Lý Vấn Hàn vẫn có thể nhận ra người trước mặt. Hồ Xuân Dương không hề thay đổi, vẫn đáng yêu như ngày nào. Lý Vấn Hàn rảo bước thật nhanh về phía trước rồi dừng lại, trấn tĩnh bản thân đây không phải là giấc mơ hay ảo giác.

'Em vẫn còn muốn học một vài thứ nên quay lại, liệu anh có...' Hồ Xuân Dương ấp úng nói, những ngón tay xoắn xuýt vào nhau. Cậu định nói tiếp nhưng bị cắt ngang vì Lý Vấn Hàn đã kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt.

'Anh xin lỗi vì đã không nói sớm hơn, anh muốn em ở cạnh anh, muốn chúng ta sống cùng nhau, thật lâu, Dương Dương, đừng đi nữa nhé.'

Hồ Xuân Dương mỉm cười trên vai Lý Vấn Hàn, tay cậu cũng vòng quay lưng, ôm anh thật chặt. 'Từ ngày có mặt trăng mọi người đều rất vui, chỗ của em cũng đẹp hơn rất nhiều, nhưng em không hề thấy vui chút nào cả, em thích ở đây cùng với anh.'

Lý Vấn Hàn mỉm cười khi nghe Hồ Xuân Dương nói, anh kéo cậu ra để nhìn thật kĩ. Cậu nhóc của anh đã gầy đi một chút, có vẻ những ngày tháng qua cậu thật sự không vui vẻ, anh sẽ bù đắp cho cậu.

'Chúng ta về nhà thôi.' Lý Vấn Hàn nắm tay Hồ Xuân Dương, những ngón tay đan chặt vào nhau, cả hai không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn vào mắt nhau nhưng hiểu hết tiếng lòng của đối phương.

Trên cao bầu trời tối đen buồn bã, mặt trăng vẫn không trở lại, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Hết

Có ai đoán được nơi ở của Hồ Xuân Dương không? Một nơi "xa mặt trời hơn trái đất", có "hai khối đá nhỏ trên trời", "đi bằng phương tiện nhanh nhất của con người mất 150 ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro