6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồ Xuân Dương thông báo thầy Trình rất hài lòng với phim ngắn 'thầy ấy nói không có gì phải chỉnh sửa nữa, chiều nay sẽ chiếu thử cho các thầy cô cùng khoa xem, anh nhớ đến nhé, lỡ các thầy cô có góp ý.'

Lý Vấn Hàn đọc tin nhắn của Hồ Xuân Dương trong lớp học, nghĩ vẩn vơ hoàn thành phim ngắn rồi thì anh có cơ hội gặp lại cậu không. Lý Vấn Hàn nhớ đến hình ảnh của Hồ Xuân Dương tối hôm qua, khi cậu giơ tay vẫy với anh và bóng đổ dài trên đường. Một ý tưởng nảy ra trong đầu, Lý Vấn Hàn vội lấy sổ ra viết. Kịch bản phim tốt nghiệp đã hoàn thành và anh có ý tưởng cho một phim khác, cũng từ Hồ Xuân Dương. Cậu không chỉ là chàng thơ trong mỗi bộ phim độc diễn đó, Lý Vấn Hàn cảm giác anh có thể viết cả trăm kịch bản, quay cả trăm bộ phim chỉ từ cậu.

.

Phim ngắn của Lý Vấn Hàn rất được lòng các giảng viên khoa phát thanh. Một thầy giáo lớn tuổi thậm chí còn lau nước mắt khi đoạn phim tư liệu cùng những hình ảnh cũ hiện lên màn hình. Lý Vấn Hàn đã tìm hiểu trước nên anh cố ý đưa hình ảnh thầy trưởng khoa quá cố vào đoạn phim, quả nhiên không ít thầy cô sụt sùi. Thầy trưởng khoa khen ngợi Lý Vấn Hàn và nói lễ kỉ niệm có rất nhiều thầy cô đã nghỉ hưu, cựu sinh viên của trường, đoạn phim này sẽ gợi lên ký ức trong lòng nhiều người.

Lý Vấn Hàn cúi đầu cảm ơn thầy trưởng khoa, điện thoại trong túi khẽ rung, anh bước ra khỏi phòng họp, chưa kịp lấy điện thoại Dương Tuyên đã đến bên cạnh 'cậu rảnh không? Nói chuyện một chút.'

Lý Vấn Hàn gật đầu, anh không hiểu Dương Tuyên định nói gì. Phim ngắn đã hoàn thành rất thuận lợi, chẳng lẽ có sự cố gì sao?

Dương Tuyên dẫn Lý Vấn Hàn đến đoạn hàng lang ở tầng trên cùng của khoa, cả hai đứng cạnh lan can nhìn xuống khoảng sân trống trải, trên này là phòng truyền thống, giờ chẳng có ai. Lý Vấn Hàn nhìn Dương Tuyên chờ đợi, cậu ta ngập ngừng một hồi như thể tìm lời rồi lên tiếng 'cậu thích Dương Dương đúng không?'

Lý Vấn Hàn không ngờ Dương Tuyên lại thẳng thắn đề cập đến chuyện này. Còn câu hỏi của cậu ta? Anh nhìn lại suy nghĩ và tâm tư của mình thời gian qua, anh đã cố né tránh nhìn thẳng vào sự thật nhưng lúc này Lý Vấn Hàn phải đối mặt.

'Mình thích em ấy.' Lý Vấn Hàn nhẹ nhõm ngay khi câu nói được thốt ra. Anh đã thích Hồ Xuân Dương từ lúc nào? Từ lúc nghe cậu đọc những câu thơ? Hay lúc anh nhìn thấy cậu trong căn phòng có ban công trồng đầy hoa thạch thảo? Hay từ lúc anh hình dung cậu ngồi cạnh ban công viết nên những vần thơ?

'Cậu...' Dương Tuyên có vẻ không bất ngờ trước câu trả lời của Lý Vấn Hàn nhưng vẫn thể hiện sự thất vọng.

'Sao thế? Em ấy đang hẹn hò với ai à?' Bao tử Lý Vấn Hàn cuộn lên với suy nghĩ Hồ Xuân Dương đang yêu đương, hẹn hò với một ai đó.

'Không phải.' Dương Tuyên nói. Hay Dương Tuyên cũng thích Hồ Xuân Dương? Lý Vấn Hàn chưa kịp hỏi thì Dương Tuyên đã thở dài 'thấy cách cậu nhìn em ấy tối qua là tớ biết ngay.' Lý Vấn Hàn giật  mình, anh không ngờ mình lại biểu hiện lộ liễu như vậy. Dương Tuyên đứng thẳng người, nghiêm túc nói. 'Tớ biết mình chẳng có tư cách xen vào chuyện của cậu, nhưng mà...' Dương Tuyên lại ngập ngừng 'tớ nghĩ mình nên nói chuyện này với cậu.'

'Là chuyện gì?' Bao tử Lý Vấn Hàn thót lên và tim cũng nhói vì lo lắng. Hồ Xuân Dương có chuyện gì chứ!

'Cậu cũng biết Dương Dương rồi đấy, em ấy rất giỏi, đẹp trai, lại đáng yêu, các thầy cô thích em ấy, rất nhiều người quý mến em ấy, và dĩ nhiên cũng có không ít người có ý với em ấy.' Dương Tuyên từ tốn nói 'từ năm nhất em ấy đã có nhiều người theo đuổi, đó là điều bình thường. Nhưng Dương Dương chưa từng hẹn hò với ai, hay đúng hơn là tớ chưa thấy, có lẽ em ấy chuyên tâm vào việc học, sáng tác thơ.' Dương Tuyên ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp 'một hôm bạn cùng lớp của tớ nói Dương Dương đã trả lời tin nhắn làm quen của cậu ấy, vì tớ và em ấy cùng trong hội sinh viên của khoa nên bạn nhờ tớ để ý thái độ của em ấy. Ban đầu tớ cũng hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ biết đâu Dương Dương thích người lớn hơn một chút như vậy. Hôm sau bạn nói đã hẹn được em ấy ra ngoài chơi và nhờ tớ dò hỏi xem ý của Dương Dương thế nào. Tớ thì chẳng thể nào mở miệng hỏi được nên thăm dò bạn cùng phòng kí túc xá của em ấy, là bạn chơi game với mình. Cậu bạn cùng phòng nói sau tối hôm đó thái độ em ấy như mọi ngày, không có gì khác lạ. "Nhưng sau đó cậu ấy ngồi vào bàn viết lách cả đêm, cũng chẳng biết viết gì vì còn lâu mới đến kì thi mà." Mấy hôm sau bạn lại hẹn được Dương Dương đi xem phim, tối đó cậu ta vội vàng gọi điện thoại cho tớ, bảo để ý thái độ Dương Dương, tớ hỏi có chuyện gì xảy ra, bạn bảo vào trong rạp muốn nắm tay em ấy nhưng vừa chạm vào Dương Dương đã rụt tay lại và yên lặng suốt buổi chiếu. "Tớ nghĩ mình đã hơi lỗ mãng, tớ sợ Hồ Xuân Dương giận, cậu để ý hộ nhé." Dương Tuyên ngừng lại và tim Lý Vấn Hàn đập nhanh hơn, một dự cảm kì lạ xuất hiện trong đầu anh.

'Sau đó thế nào?'

'Hôm sau tớ thấy Dương Dương vẫn như ngày thường, không có gì khác lạ cả, tớ lại dò hỏi cậu bạn cùng phòng và cậu ta cho biết tối qua lúc về phòng Dương Dương cũng chẳng có gì bất thường, chỉ là lại viết lách cả đêm.'

'Rồi sau đó?' Lý Vấn Hàn hỏi, cổ họng anh chợt khô ran.

'Chẳng có sau đó nữa.' Dương Tuyên lắc đầu 'Dương Dương không trả lời bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào của bạn tớ, cậu ta đến gặp trực tiếp em ấy cũng thản nhiên như không có gì. Bạn tớ không biết tại sao Dương Dương lại đột ngột lạnh lùng như vậy, lúc đó tớ mới biết hóa ra những lần cậu ta gọi là hẹn hò thực chất chẳng giống một cuộc hẹn cho lắm. Dương Dương luôn giữ khoảng cách, lảng tránh những lời nói tình cảm và tuyệt nhiên không nói bất kì điều gì khiến người khác nghĩ là một lời bày tỏ. "Nhưng mà cách em ấy thể hiện làm mình cứ nghĩ là em ấy cũng thích mình, ánh mắt, nụ cười của Hồ Xuân Dương đầy tình ý, nghĩ lại liệu có phải là do mình ảo tưởng hay không?" Bạn tớ đã nói như vậy đấy.' Dương Tuyên lắc đầu. 'Lúc đó tớ đã nghĩ có khi cậu ta hiểu lầm thật, Dương Dương chỉ coi cậu ta như bạn bè, hay đàn anh mà cậu ta lại tiến tới nên em ấy mới né tránh.'

'Có lẽ là như vậy.' Lý Vấn Hàn nói nhưng trực giác của anh không tin vào lời của mình.

'Đó là chuyện của năm ngoái.' Dương Tuyên nói tiếp 'cho đến năm nay, cách đây cũng không lâu, một người bạn cùng quê với tớ học khoa biểu diễn xin số điện thoại của Dương Dương, em ấy dẫn chương trình cho đêm hội của khoa biểu diễn, nên bạn tớ đã gặp trong một tập dượt.'

Vậy là mới gần đây. Lý Vấn Hàn nghĩ đến hình ảnh của Hồ Xuân Dương trong đêm hội của khoa biểu diễn, lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, một mình ảnh khá khác biệt so với ngày thường của cậu.

'Tớ không thể từ chối nên dặn bạn là Hồ Xuân Dương không có dễ cưa đổ đâu, bao nhiêu người đã thử và thất bại. Bạn tớ rất tự tin, nghĩ cũng đúng thôi, cậu ấy học khoa biểu diễn, đẹp trai lại biết đàn biết hát, nói năng bay bổng. Tớ có chút lo lắng nên dặn bạn diễn biến thế nào nhớ kể lại. Vài ngày sau cậu ấy kể tối hôm qua đã mời Dương Dương đến phòng nhạc cụ và vừa chơi đàn, vừa hát một bài cho em ấy, hỏi tớ xem ý của Dương Dương thế nào. Tớ nghĩ khoa biểu diễn thật sự biết cách theo đuổi, nhưng khi tớ hỏi bạn cùng phòng thì tối đó em ấy hoàn toàn chẳng có gì khác lạ, chỉ là đi về thì lại viết lách.'

Lý Vấn Hàn có một cảm giác mơ hồ khi Dương Tuyên kể đến đây, anh đã bắt đầu hình dung được câu chuyện.

'Hôm sau nữa bạn tớ rủ Dương Dương đi xem nhạc hội, rồi lại đi nghe nhạc ở phòng trà, cậu ấy thậm chí còn lên sân khấu hát một bài tặng em ấy. Nhưng lần nào cũng vậy, sau đó Dương Dương chẳng có bất kì một biểu hiện gì khác lạ và luôn luôn viết lách.' Dương Tuyên ngừng một chút rồi nói tiếp 'bạn tớ thì lại khẳng định là Dương Dương cũng thích mình, cậu ấy kể về ánh mắt long lanh của em ấy khi cậu ấy đàn và hát, hay vẻ mặt ngưỡng mộ khi cậu ấy hát tặng em ấy trước mọi người. Cậu ấy nghĩ tán tỉnh đủ rồi và quyết định tỏ tình. Hôm đó tớ bồn chồn đến mức lấy cớ chơi game để ở lại phòng của Dương Dương. Bạn tớ nói tỏ tình thất bại "em ấy nói xin lỗi vì phải dành thời gian cho việc học, cái lý do cực kỳ hợp lý ấy lại rất buồn cười, chỉ là em ấy không hề thích mình mà thôi, hóa ra từ trước đến giờ chỉ có một mình mình ảo tưởng.' Bạn tớ nói như vậy và tớ chẳng biết phải nói gì, đành đợi Dương Dương trở về. Em ấy về phòng, hoàn toàn không có một chút biểu cảm gì khác lạ trên mặt, chào hỏi tớ vài câu và lập tức ngồi vào bàn viết lách. Dương Dương viết suốt đêm, mỗi lần tỉnh dậy tớ vẫn thấy em ấy chong đèn viết. Đến sáng hôm sau Dương Dương nói gì đó với người bạn cùng phòng cũng cùng quê và cả hai đập tay vui mừng. Dù thức suốt đêm nhưng em ấy vô cùng vui vẻ, biểu hiện cực kỳ sinh động. Tớ lén dò hỏi thì cậu bạn cùng phòng đó kể hội văn học nghệ thuật quê nhà muốn làm một tuyển tập gồm những tác phẩm thơ văn của những người sinh ra tại đó. Dương Dương là người trẻ nhất được mời góp mặt, ở quê nhà thầy cô và gia đình rất tự hào về em ấy. 'Cậu ấy viết rất nhiều nhưng không hài lòng, bảo không có ý tưởng gì mới mẻ cả, nhưng gần đây cậu ấy nói là có cảm hứng sáng tác rồi, đến sáng nay thì đã viết xong.' Cậu bạn kia nói như vậy và lúc đó tớ đã hiểu ra mọi chuyện '

Lý Vấn Hàn cũng hiểu. Chính là như vậy, đương nhiên là thế.

'Đến lúc đó tớ nghĩ chuyện này không thể chỉ có hai lần, tớ cố ý dò hỏi thêm và cũng may cậu bạn chơi game đó khá vô tâm vô tư, lại còn hay quên, trả lời tớ xong là cũng quên luôn' Dương Tuyên khẽ cười 'một lần là em ấy tham dự cuộc thi thơ mà sau đó đạt giải nhất, lần khác là lúc em ấy tham dự tọa đàm của hội văn học thành phố và đọc bài thơ tự sáng tác được đánh giá cao, và một lần nữa em ấy trình bày bài luận trong hội thảo của khoa. Lần nào cũng vậy, luôn có những kẻ đa tình tự huyễn hoặc rằng Dương Dương cũng có tình cảm với mình để rồi nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng.'

Dương Tuyên ngừng lại nhìn Lý Vấn Hàn, còn anh nhìn xuống đoạn hành lang chẳng có bóng người. Dương Tuyên nói tiếp. 'Cách đây không lâu thầy trưởng khoa bảo Dương Dương tham dự một cuộc thi văn thơ lớn và em ấy đồng ý.' Dương Tuyên bước lại gần Lý Vấn Hàn, nói nhỏ 'tớ nghĩ em ấy đang bắt đầu sáng tác rồi.'

Dương Tuyên lùi lại dựa lưng vào lan can nhìn bâng quơ ra những tán cây. 'Tớ dốt văn nên không biết các nhà văn, nhà thơ sáng tác thế nào, nhưng tớ nghĩ có cảm xúc thì mới viết hay được. Tớ đã đọc thơ của Dương Dương, em ấy viết rất nhiều thơ tình, mà nhà thơ nào lại chẳng viết thơ tình?' Dương Tuyên cười khan 'tớ rất quý Dương Dương, không ai có thể trách những điều em ấy làm, suy cho cùng tình yêu phải là tình cảm tự nguyện đến từ hai phía.' Dương Tuyên lại nhìn Lý Vấn Hàn khi anh đang chăm chú nhìn những bông thạch thảo màu tím 'tớ cũng rất quý cậu, tớ chỉ không muốn cậu...'

'Em chưa từng viết vì ai.' Hồ Xuân Dương đã nói như thế. Những người khác chỉ giúp cậu có cảm xúc, chứ không phải là đối tượng trong những bài thơ của cậu. Hồ Xuân Dương là một nhà thơ tài năng, nhưng cậu còn quá trẻ, có những thứ chỉ có thể trải qua mới hiểu được. Tình yêu chính là như vậy. Để hiểu được tình yêu, để những bài thơ không gượng gạo, cậu đã đặt mình vào trong một mối quan hệ, để quan sát người khác, rút lấy cảm xúc từ đối phương, biến nó thành câu, thành chữ. Để làm được như vậy cậu phải để đối phương sa vào tình yêu, dù đó chỉ là một sự giả vờ.

Và Lý Vấn Hàn chắc chắn một điều: Hồ Xuân Dương thật sự chưa từng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro