5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lý Vấn Hàn đến thì Hồ Xuân Dương đã đợi anh trước cửa phòng dựng. Việc dựng và biên tập phim phải là người từng học mới làm được nên cũng chỉ cần Hồ Xuân Dương đến đọc lời dẫn. Cậu bước vào trong, trầm trồ nhìn dàn máy dựng phức tạp gấp mấy lần các thiết bị của khoa phát thanh.

'Bên em chỉ cần một cái mic là có thể thu được rồi, còn để làm phim thì phải cần chừng này máy móc luôn.' Hồ Xuân Dương vừa nói vừa chạm lên bàn dựng có không biết bao nhiêu là nút và cần gạt. Lý Vấn Hàn khởi động máy, môt loạt nút nhấp nháy làm Hồ Xuân Dương lại "òa" lên.

'Đây chỉ là máy dựng của trường thôi, nếu ở đài truyền hình hay các công ty phim ảnh thì còn phức tạp và hiện đại hơn nhiều.' Lý Vấn Hàn nói.

'Bao nhiêu là nút thế này anh nhớ hết được thật giỏi quá.' Hồ Xuân Dương ngưỡng mộ nói khi Lý Vấn Hàn ngôi xuống bàn dựng, bắt đầu chuyển hình đã quay vào máy.

'Làm nhiều sẽ quen thôi, em chuẩn bị đi, chút nữa sẽ thu tiếng của em.'

Hồ Xuân Dương gật đầu, ngồi sau lưng anh bắt đầu lẩm nhẩm đọc lời dẫn, Lý Vấn Hàn nhìn vào bóng của cậu phản chiếu lên màn hình trước mặt, cái đầu tròn nhỏ của cậu khẽ gật gù.

Lý Vấn Hàn chuyển hình xong, anh xoay người lại nói 'trừ những đoạn nhạc lồng và âm thanh tư liệu thì lời dẫn có độ dài xấp xỉ 8 phút, em phải căn đọc lời dẫn trong khoảng thời gian đó, không được lố.'

Hồ Xuân Dương nhìn vào hình ảnh đã quay vừa được chuyển vào máy, thời lượng phải lên đến cả tiếng trong khi phim chỉ có thời lượng mười phút, nghĩa là cắt gọt rất nhiều. Cậu nhíu mày hỏi 'sao không để đến lúc dựng hoàn chỉnh rồi em mới đọc lời dẫn, nếu em đọc trước anh sẽ phải mất công cắt ghép vào phim.'

Hồ Xuân Dương thật sự rất thông minh, nhìn một cái đã biết quy trình dựng như thế nào. 'Việc dựng rất lâu, có thể rất khuya mới xong hoặc kéo dài đến ngày mai, anh muốn em làm trước để có thể về sớm.' Lý Vấn Hàn nói.

'Không sao đâu ạ.' Hồ Xuân Dương nói 'em sẽ đợi đến khi dựng xong rồi mới đọc.'

Lý Vấn Hàn nhìn Hồ Xuân Dương dứt khoát ngồi xuống ghế, khẽ lắc đầu nhưng mỉm cười quay lại tiếp tục dựng. Hồ Xuân Dương nhấp nhổm một lúc rồi kéo ghế ngồi bên cạnh Lý Vấn Hàn, chăm chú nhìn anh làm việc. Khoảng một tiếng sau, Lý Vấn Hàn nhìn đồng hồ nói. 'hôm nay không thể làm xong đâu, em về đi, ngày mai quay lại thu lời dẫn.'

Hồ Xuân Dương chẳng nói chẳng rằng bước ra khỏi phòng, Lý Vấn Hàn tưởng cậu giận vì bị anh đuổi về những cậu vẫn còn để túi và đồ đạc lại. một lúc sau Hồ Xuân Dương quay lại đưa cho Lý Vấn Hàn một ly cà phê, còn mình thì uống trà sữa.

'Em muốn xem anh dựng phim, rất thú vị.' Hồ Xuân Dương cười cười 'hơn nữa ai lại để đạo diễn của khoa khác làm một mình còn khoa mình thì chơi không chứ.'

Lý Vấn Hàn cầm ly cà phê, xoay người lại thư giãn, nhìn màn hình máy tính nãy giờ cũng hơi mỏi mắt. Hồ Xuân Dương hút trà sữa, khuôn mặt càng lộ vẻ trẻ con non nớt.

'Tại sao em lại học khoa phát thanh?' Lý Vấn Hàn hỏi.

Hồ Xuân Dương cười 'anh đừng cười nhé, lý do là em muốn trở thành diễn viên lồng tiếng' cậu ngập ngừng một chút 'cho phim hoạt hình, giống như nghề seiyuu bên Nhật ấy.'

'Ra là người hâm mộ anime à?' Lý Vấn Hàn bật cười trước lí do vô cùng trẻ con mà lại có vẻ thuyết phục này. 'Vậy mà em còn đoạt giải cuộc thi thơ.' Lý Vấn Hàn chẳng thể hình dung nổi hình ảnh Hồ Xuân Dương chăm chú xem anime và làm thơ, có vẻ chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Dù không thích thơ nhưng Lý Vấn Hàn vẫn thấy những câu thơ Hồ Xuân Dương đọc chương trình phát thanh rất hay.

'Anh có xem anime không?' Hồ Xuân Dương hỏi.

'Trước cũng thỉnh thoảng có xem mà năm nay bận quá, hay đợi One Piece hết rồi xem luôn thể.' Lý Vấn Hàn đáp và cả hai cùng cười.

Lý Vấn Hàn quay lại việc dựng phim, anh dự định xong sớm vì không muốn Hồ Xuân Dương phải đợi lâu. Còn cậu thì hết sức chăm chú xem anh làm việc, một lúc sau rụt rè lên tiếng.

'Em có thể góp ý chỗ này được không?'

'Được, em cứ nói đi.' Lý Vấn Hàn ngừng tay.

'Chúng ta có thể di chuyển đoạn này lên phía trước không?' Hồ Xuân Dương chỉ một khung hình trên màn hình 'để nhấn mạnh khó khăn ban đầu của khoa rồi chuyển đến thiết bị hiện nay để làm rõ sự thay đổi thế nào sau mấy mươi năm.'

'Ý kiến rất hay.' Lý Vấn Hàn gật gù làm thử, hiệu quả tốt hơn hẳn. 'Em giỏi thật.' Lý Vấn Hàn khen ngợi, Hồ Xuân Dương rất có khả năng tư duy hình ảnh, nếu cậu học khoa đạo diễn khéo cũng giỏi không kém.

Hồ Xuân Dương mỉm cười, có lẽ cậu đã quen với lời khen ngợi của người khác, nhìn qua cũng biết thầy Trình ưu ái cậu sinh viên này như thế nào. Tuy chưa xong nhưng việc dựng phim tối nay khá thuận lợi, Lý Vấn Hàn tắt máy ra về, kí túc xá giới nghiêm lúc 11h, không về đúng giờ khéo ra ngoài cổng đứng mất.

Trời khuya khá lạnh, từ phòng dựng về kí túc xá mất khoảng 10 phút đi bộ, Lý Vấn Hàn thu ngắn bước chân để quãng đường dài hơn một chút và Hồ Xuân Dương ở bên cạnh vui vẻ kể cho anh nghe câu chuyện Dương Tuyên chạy tới lui chuẩn bị cho việc quay phim.

'Anh hay nghe chương trình phát thanh của kí túc xá.' Lý Vấn Hàn nói 'thính giả trung thành đó.'

Sân trường chỉ có vài bóng đèn vàng, không soi rõ mặt người, giọng nói mà Lý Vấn Hàn đã nghe và nghĩ đến rất nhiều vang lên ngay bên cạnh anh. 'Cảm ơn anh. Nếu anh có lời nhắn gửi nào thì nhớ nói cho em, nếu muốn bày tỏ với bạn gái em sẽ đặc biệt chuẩn bị một đoạn thơ tình.'

'Em đã từng viết thơ tình tặng ai chưa?' Lý Vấn Hàn chỉ buột miệng hỏi, nhưng sau đó lại băn khoăn. Hồ Xuân Dương có từng vì ai mà sáng tác thơ tình?

'Chưa.' Hồ Xuân Dương khẽ cười 'em lấy cảm hứng từ phim, ảnh hay những người xung quanh nhưng chưa từng viết vì ai.'

Chưa từng có ai đủ đặc biệt để Hồ Xuân Dương vì người đó và viết nên những câu thơ tình tứ. Lý Vấn Hàn nghĩ bâng quơ, nếu như cậu có thể viết cho anh vài câu, đơn giản thôi cũng được...

'Đến kí túc xá của em rồi, hẹn gặp anh ngày mai.' Hồ Xuân Dương vẫy tay và Lý Vấn Hàn cũng vẫy lại, nhìn theo cậu bước lên cầu thang, khuất sau bức tường.

.

Buổi chiều phòng hôm sau dựng trống nên Lý Vấn Hàn tranh thủ dựng, anh muốn hoàn thành càng sớm càng tốt. Khi anh mở cửa phòng thì Hà Sưởng Hy đang ở đó cùng với một người lạ.

'Chào anh.' Người này rất cao, có mái tóc hơi dài với vẻ đẹp trai rất lãng tử.

'Đây là Trần Hựu Duy ở khoa nhiếp ảnh.' Hà Sưởng Hy giới thiệu.

Đây là người đã chụp cả trăm tấm ảnh trong mấy phút cho Hà Sưởng Hy. Lý Vấn Hàn gật đầu lại với cậu ta. Trần Hựu Duy và Hà Sưởng Hy đang nhìn vào màn hình máy tính, Lý Vấn Hàn đi ngang qua họ để lấy đồ, anh liếc nhìn, ảnh của Hà Sưởng Hy trên màn hình và bên dưới là một lô ảnh khác, nói cả trăm tấm có khi còn ít...

Hà Sưởng Hy chăm chú xem một tấm ảnh chụp cận mặt, góc chụp rất đẹp, thấy rõ cả giọt mồ hôi đọng trên trán, khẽ cười hài lòng, Trần Hựu Duy quay sang, ánh mắt lộ vẻ say mê không thể giấu diếm. Lý Vấn Hàn thầm nghĩ, lại một người nữa bị Hà Sưởng Hy mê hoặc, không biết có được cậu ta để mắt đến hay không. Lúc khép cửa lại Lý Vấn Hàn lại nghĩ biết đâu... Cậu Trần Hựu Duy này đẹp trai như vậy, còn rất giỏi nữa và Hà Sưởng Hy thì rất thích mấy tấm ảnh cậu ta chụp. Anh hi vọng nếu có gì thì đừng kết thúc ầm ĩ như mấy mối tình trước của Hà Sưởng Hy.

.

Lý Vấn Hàn làm được một lúc thì Dương Tuyên đến, anh thật sự quý Dương Tuyên, cả hai nói chuyện cũng rất hợp.

'Dương Dương đâu?' Lý Vấn Hàn thuận miệng hỏi.

'Chiều nay em ấy có tiết, xong sẽ đến.' Dương Tuyên đáp.

'Em ấy giỏi thật.' Lý Vấn Hàn nói 'viết kịch bản rất tốt, thảo nào khoa các cậu không cần nhờ đến khoa biên kịch.'

'Dương Dương thì khỏi nói rồi.' Dương Tuyên nói với vẻ tự hào 'mới năm hai nhưng thầy Trình đã bảo em ấy cân nhắc ở lại trường làm giảng viên đấy.'

Lý Vấn Hàn nghĩ đến hình ảnh Hồ Xuân Dương lên giảng đường giảng bài, cậu rất giỏi nhưng cứ có gì lấn cấn làm anh cảm thấy có chút buồn cười và không phù hợp.

Sau tiết chiều, Hồ Xuân Dương xuất hiện ở phòng dựng với áo sơ mi hơi nhăn, kính gọng tròn và ba lô đầy sách, cậu cười toe với Lý Vấn Hàn và làm mấy chỗ không tên trong lòng anh dao động.

'Trong hôm nay có xong không?' Dương Tuyên hỏi.

'Nếu thuận lợi thì đến tối là xong.' Lý Vấn Hàn nói 'giờ lồng lời dẫn với nhạc vào.'

'Để tôi đi mua cơm, ăn mới có sức làm được.' Dương Tuyên nói rồi chạy ra ngoài.

.

'Em vào phòng thu thử mic đi.' Lý Vấn Hàn nói.

Hồ Xuân Dương rón rén theo Lý Vấn Hàn vào trong phòng thu, trong phòng lót nệm, tường cách âm, ngăn với phòng dựng bằng một tấm kính dày. Lý Vấn Hàn chỉ cho Hồ Xuân Dương ngồi xuống bàn thu, chỉnh lại mic cho vừa tầm với cậu.

'Khi nào anh giơ tay thì em đọc thử để xem chất lượng âm thanh.' Lý Vấn Hàn bước về phòng dựng, bấm loa rồi giơ tay. Hồ Xuân Dương đằng hắng rồi đọc mấy câu thơ.

"Anh băng giá, em nồng nàn:
Cách gì anh lại băng hàn thế sao
Lòng em vẫn thấy khát khao
Khó chi anh để em cầu xin hơn?" (*)

Lý Vấn Hàn không biết là thơ của người khác hay của Hồ Xuân Dương sáng tác, và có phải là dành cho anh? Hay chỉ đơn thuần là Hồ Xuân Dương tình cờ đọc lên theo thói quen vì khi đọc xong cậu nhìn anh như thể trông đợi kết quả. Toàn thân Lý Vấn Hàn cứng ngắc, đầu óc đuổi theo những câu thơ cậu vừa đọc, anh chỉ có thể khẽ gật đầu và mặt Hồ Xuân Dương giãn ra, đứng dậy bước ra khỏi chỗ. Trong phòng thu nối khá nhiều dây đến phòng dựng, Hồ Xuân Dương không để ý vấp vào một sợi dây trên sàn ngã xuống đất.

Lý Vấn Hàn vội vã chạy vào phòng thu, Hồ Xuân Dương đã lồm cồm bò dậy 'em không sao chứ?'

'Không sao.' Hồ Xuân Dương nói.

'Chảy máu rồi kìa.' Lúc này Hồ Xuân Dương mới ngơ ngác nhìn mu bàn tay của mình rồi nhìn quanh, không hiểu vì sao lại chảy máu. 'Chắc quệt vào móc nối dây rồi.' Lý Vấn Hàn đỡ Hồ Xuân Dương dậy.

'Em xin lỗi.' Hồ Xuân Dương nói.

'Em xin lỗi vì cái gì cơ?' Lý Vấn Hàn bật cười 'cái phòng này là vậy đấy, ai cũng phải vấp té ít nhất một lần.'

Hồ Xuân Dương lục trong túi ra một cái băng cá nhân và Lý Vấn Hàn giúp cậu dán lên vết trầy. Bàn tay của cậu nhỏ hơn anh và da rất trắng. Lý Vấn Hàn vuốt băng cá nhân, và giờ thì không chỉ vài chỗ mà toàn bộ bên trong người anh dao động dữ dội. Hồ Xuân Dương nhìn băng dán trên tay, Lý Vấn Hàn nhìn cậu, xung quanh im lặng cho đến khi Dương Tuyên xuất hiện lên tiếng.

'Cơm tới đây.'

'Cảm ơn anh.' Hồ Xuân Dương ngẩng đầu nhìn đàn anh cùng khoa.

'Tay em sao thế?' Dương Tuyên hỏi lúc cả ba ra ngoài hành lang ngồi ăn cơm.

'Trầy chút thôi ạ.'

Buổi tối hôm đó việc dựng phim diễn ra rất thuận lợi, Hồ Xuân Dương đọc lời dẫn vô cùng trôi chảy và diễn cảm, canh thời gian chuẩn xác. Đến khoảng mười giờ thì Lý Vấn Hàn xuất file dựng thành công.

'Tuyệt quá.' Dương Tuyên vui mừng vỗ tay 'ngay mai để thầy Trình xem qua nữa là được.'

Lý Vấn Hàn cũng hài lòng với tác phẩm của mình, anh nghĩ sẽ không phải chỉnh sửa thêm nhiều. Cả ba vui vẻ trò chuyện khi rời khỏi phòng dựng và Dương Tuyên vẫy tay chào, cậu ta ở trọ bên ngoài trường. Chỉ còn lại hai người im lặng thong thả đi về kí túc xá.

'Bài thơ lúc nãy là em sáng tác à?' Lý Vấn Hàn hỏi. Tiếng côn trùng rỉ rả kêu làm màn đêm thật dễ chịu.

'Là của một tác giả mà em rất thích.' Hồ Xuân Dương đọc tên một tác giả nước ngoài 'tên bài thơ là: mãnh lực tình yêu.'

'Em có dự định trở thành nhà thơ thật sự không?' Lý Vấn Hàn hỏi.

'Em chỉ làm thơ vì thích thôi, không có áp lực gì cả.' Nụ cười của Hồ Xuân Dương mờ ảo dưới ánh đèn 'em hiện tại cũng chưa nghĩ gì đến chuyện sau này.'

'Cũng phải.' Lý Vấn Hàn gật đầu. Hồ Xuân Dương chỉ mới học năm hai, vẫn còn hai năm nữa mới tốt nghiệp và cậu đang rất tận hưởng cuộc sống sinh viên của mình.

'Hẹn gặp anh ngày mai, em cam đoan thầy Trình sẽ rất hài lòng.' Hồ Xuân Dương vẫy tay với Lý Vấn Hàn và lần này cậu không đi ngay mà đứng yên 'anh về nhé.'

Lý Vấn Hàn gật đầu, do dự muốn nói gì đó những chẳng thể tìm ra lời muốn nói, anh không thể xuất khẩu thành thơ như Hồ Xuân Dương nên đành quay người bước đi. Lý Vấn Hàn nhìn xuống mặt đường, bóng của Hồ Xuân Dương vẫn đứng yên tại chỗ.

.

Lý Vấn Hàn ngạc nhiên khi Hà Sưởng Hy đang nằm dài trên giường xem điện thoại, cậu ta dạo này ở kí túc xá hơi nhiều.

'Sao không về nhà?' Lý Vấn Hàn từng đến nhà Hà Sưởng Hy thuê, xịn và rộng gấp mấy lần phòng của kí túc xá.

'Lúc nãy nói chuyện với Trần Hựu Duy trễ, mai đi chụp ảnh với cậu ấy nên ở đây luôn.' Hà Sưởng Hy đáp.

'Trần Hựu Duy thành nhiếp ảnh riêng của cậu à?' Lý Vấn Hàn cười.

'Em cũng muốn vậy.' Hà Sưởng Hy bỏ điện thoại hào hứng nói 'hóa ra cậu ấy từng đoạt giải của tạp chí thời trang 'anh xem để cậu ấy chụp em không phải càng xuất thần hơn sao?'

'Cậu ta có đồng ý không?' Lý Vấn Hàn hỏi mà biết thừa câu trả lời, ánh mắt nhìn Hà Sưởng Hy thế kia cơ mà.

'Có.' Hà Sưởng Hy cười toe 'ngày mai cậu ấy sẽ chụp một bộ ảnh để em gửi đến thương hiệu.'

Lý Vấn Hàn vào phòng tắm, nghĩ xem mấy ngày nữa Hà Sưởng Hy sẽ nói cậu ta hẹn hò với Trần Hựu Duy.

*

(*)My love is like to ice - Edmund Spenser

(Minh Sơn Lê dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro