4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Vấn Hàn đọc lại kịch bản của Hồ Xuân Dương và thấy chẳng có gì để sửa thêm, đến anh cũng chỉ có thể viết đến vậy mà thôi. Lý Vấn Hàn bắt đầu phân cảnh, lên kế hoạch quay, liếc nhìn đồng hồ, hôm nay là thứ tư, anh mở điện thoại, bấm vào chương trình phát thanh của kí túc xá. Hôm nay "Cừu Nhỏ" dẫn chương trình, Lý Vấn Hàn để ý cậu ta rất thích nhạc nước ngoài, gu âm nhạc đa dạng.

'Hôm nay mình nhận được một lời nhắn này.' Lý Vấn Hàn giật mình khi Hồ Xuân Dương đọc lời nhắn của anh. 'Mình chỉ muốn nói là bạn hãy làm theo trái tim của mình, vì trong suy nghĩ của mình, lựa chọn dù đúng hay sai cũng sẽ không hối hận. Mình gửi tặng bạn bài hát "một triệu khả năng" và chúc bạn sớm nhận ra cảm xúc của mình, nếu có kết quả hãy báo cho mình biết nhé.'

"Trong nháy mắt ấy xuất hiện một vạn khả năng
Nên bước tiếp về phía trước hay là tiếp tục đợi chờ đây
Trong đêm đông ấy xuất hiện một vạn điều không xác định
Nên chìm vào bóng đêm hay là chờ đợi ánh bình minh" (*)

Lý Vấn Hàn lắng nghe bài hát, "hãy làm theo trái tim mình" nhưng đến giờ anh còn biết trái tim mình như thế nào, anh còn đang bối rối trước những cảm xúc mới mẻ chưa từng trải qua. "Có thể chỉ là một chút hiếu kì" Lý Vấn Hàn tự nhủ, anh vẫn chẳng biết thêm gì về Hồ Xuân Dương ngoài thành tích của cậu ta và cảm giác này sẽ sớm qua. Lý Vấn Hàn đổ thừa cho sự đa cảm của người làm nghệ thuật. Anh gạt qua những suy nghĩ linh tinh, tập trung vào công việc.

.

Hôm sau, ngoài Hồ Xuân Dương còn có thêm một sinh viên khác nữa, Dương Tuyên học năm cuối khoa phát thanh phụ trách chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc quay phim. Hồ Xuân Dương gọi là "tổng quản" và bảo Lý Vấn Hàn cần gì cứ nói với cậu ta. Mới tiếp xúc nhưng Lý Vấn Hàn khá thích Dương Tuyên, một người hiền lành và vui tính. Nhận kế hoạch quay của Lý Vấn Hàn xong Dương Tuyên liền đi ra ngoài để chuẩn bị, mai sẽ bắt đầu quay phim.

'Kịch bản có cần phải sửa nhiều không?' Hồ Xuân Dương hỏi khi chỉ còn hai người trong phòng.

'Không có, em viết rất tốt.' Lý Vấn Hàn khen ngợi.

'Anh quá khen rồi.' Hồ Xuân Dương cười và Lý Vấn Hàn thấy cậu thật đáng yêu. Hồ Xuân Dương có lẽ thông minh nhưng cũng vẫn còn nét trẻ con khiến anh muốn đưa tay xoa đầu cậu.

Dương Tuyên làm việc rất tích cực, đến buổi chiều cậu ta thông báo đã chuẩn bị xong những thứ Lý Vấn Hàn yêu cầu, cả hai thảo luận thêm một lúc thì anh đến khoa chuẩn bị máy móc. Lúc đi về lại nhìn thấy Hà Sưởng Hy đang nói chuyện với ai đó nhìn quen quen. Khi người này cho Hà Sưởng Hy xem gì đó trên máy ảnh thì Lý Vấn Hàn nhớ ra, chính là người của khoa nhiếp ảnh chụp ảnh vào đêm hội. Nhìn kĩ thì cậu ta không những cao mà còn đẹp trai, tóc dài cột túm lại trông rất lãng tử. Lý Vấn Hàn đợi họ nói chuyện xong mới lại gần Hà Sưởng Hy hỏi.

'Người của khoa nhiếp ảnh à?'

'Đúng vậy.' Hà Sưởng Hy hớn hở nói 'tên cậu ta là Trần Hựu Duy, đã đạt nhiều giải thưởng nhiếp ảnh.'

'Thảo nào chụp đẹp như vậy.' Lý Vấn Hàn gật đầu.

'Cậu ta mang cho em xem ảnh chụp đêm đó, cả trăm tấm luôn.' Hà Sưởng Hy càng nói càng vui vẻ 'cậu ta bảo sẽ chuyển hết cho em, muốn chỉnh sửa gì thì cứ nói, thích tấm nào cũng in ra luôn.

Nhiệt tình quá nhỉ. Lý Vấn Hàn nghĩ thầm. Hà Sưởng Hy diễn khoảng 5 phút, đứng nói chuyện thêm chừng 2, 3 phút mà có thể chụp cả trăm tấm thì bấm máy liên tục không nghỉ à.

'Em nghe nói anh làm đạo diễn phim ngắn cho khoa phát thanh, chúc mừng, không dễ mà các thầy cô để sinh viên thực hiện sự kiện quan trọng của khoa đâu.' Hà Sưởng Hy nói.

'Còn cậu thì nhận được một tá lời tỏ tình sau đêm hội đúng không? Đã chọn được ai chưa?' Lý Vấn Hàn chọc. Video ghi hình Hà Sưởng Hy đêm đó được đăng tải lên tài khoản của khoa và lại lập kỉ lục like mới, nhiều bình luận muốn thấy Hà Sưởng Hy tham gia cuộc thi tuyển chọn hoặc trở thành thần tượng.

'Em bây giờ chỉ muốn tập trung vào học tập công việc và sẽ yêu đương nghiêm túc.' Hà Sưởng Hy nhún vai làm Lý Vấn Hàn bật cười, không nghĩ đến Hà Sưởng Hy yêu đương nghiêm túc sẽ như thế nào nữa.

.

Tối hôm đó Lý Vấn Hàn nhận được tin nhắn từ một số lạ 'em là Dương Dương đây, em có việc muốn thảo luận với anh.'

'Vậy đến phòng của anh đi.' Lý Vấn Hàn nhắn số phòng cho Hồ Xuân Dương, dọn dẹp lại phòng một chút rồi thay bộ đồ tươm tất hơn. Anh đột nhiên thấy hồi hộp, đâu phải bạn bè chưa từng đến phòng chứ?

Có tiếng gõ cửa, Lý Vấn Hàn lập tức mở, Hồ Xuân Dương liền nở nụ cười đến để lộ hai cái răng nhọn xinh xinh. Cậu nhóc đúng là từ kí túc xá của mình chạy đến, tóc rối, bộ quần áo ở nhà đơn giản và hơi nhăn, trông càng lúc càng giống hình dung trước đây của Lý Vấn Hàn.

'Có phiền anh không ạ?' Hồ Xuân Dương rụt rè bước vào phòng.

'Không có gì đâu.' Lý Vấn Hàn đáp, suy nghĩ nên mở hay đóng cửa rồi chợt thấy bản thân quá ngớ ngẩn, anh khép cửa lại.

'Phòng của anh xịn thật đấy.' Hồ Xuân Dương trầm trồ 'có cả tủ lạnh luôn.'

'Bên em không có à?' Lý Vấn Hàn cười khi Hồ Xuân Dương tò mò nhìn mọi thứ trong phòng.

'Bên em bốn người một phòng, làm gì có chỗ chứ.' Hồ Xuân Dương nhìn hai cái giường đơn ngưỡng mộ 'ở giường tầng, chỉ còn đủ chỗ để bàn học và tủ đồ thôi.' Hồ Xuân Dương ngồi xuống cái ghế Lý Vấn Hàn chỉ 'điều hòa ở đây còn mát hơn phòng em nữa.' Tuy đã vào thu nhưng trời vẫn còn nóng bức. 'Hôm nay thầy Trình vừa tìm ra một cuộn băng cũ, có quay cảnh thu âm của sinh viên hơn ba mươi năm trước, thầy muốn đưa vào phim, anh thấy sao?'

Lý Vấn Hàn ngồi đối diện Hồ Xuân Dương, anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cậu 'tư liệu quý như vậy đương nhiên là nên đưa vào rồi, chất lượng của cuộn băng thế nào.' Hình như cậu ấy xài cùng loại dầu gội với mình. Lý Vấn Hàn nghĩ.

'Vẫn còn xem được nhưng hơi mờ, ngày mai anh xem thử. À...' Hồ Xuân Dương hơi mỉm cười nói 'em được các thầy cô chọn làm người đọc lời dẫn.'

'Chúc mừng em, đảm đương hai trọng trách trong bộ phim này.' Lý Vấn Hàn cười nói làm Hồ Xuân Dương cúi đầu ngượng nghịu. anh nghĩ không biết khoa phát thanh có thực sự lựa chọn không hay thầy Trình sẽ chỉ định luôn Hồ Xuân Dương làm việc này.

'Trong quá trình làm việc có gì thiếu sót mong anh giúp đỡ thêm.' Hồ Xuân Dương nghiêm túc nói.

Lý Vấn Hàn chưa kịp đáp thì tiếng ồn đột nhiên bùng lên, Hồ Xuân Dương nghe ngóng một chút rồi nói 'ôi quên mất, tối nay có trận chung kết giải bóng rổ.'

'Anh cũng quên luôn.' Lý Vấn Hàn nói 'em cũng xem à?'

'Vâng, em xem ở căng tin của kí túc xá, anh có đi không?'

Lý Vấn Hàn thường xem trong phòng, anh chưa bao giờ xem bằng ti vi của căng tin, nhưng lần này anh gật đầu cùng Hồ Xuân Dương ra ngoài.

Vì kí túc xá của Lý Vấn Hàn không có căng tin nên Hồ Xuân Dương dẫn anh đến kí túc xá của cậu, đi bộ nhanh chưa đến năm phút. Trong căng tin đã tập trung đông người, ồn ào theo dõi trận đấu. Cả hai ngồi xuống cái bàn phía sau cùng, trên màn hình ti vi hiệp đấu đầu tiên đã gần kết thúc. Lần đầu tiên Lý Vấn Hàn xem thi đấu thể thao với đông người, cảm giác khác hẳn khi xem một mình, tiếng nói, tiếng vỗ tay hò hét không khác gì xem trực tiếp trên sân. Hồ Xuân Dương cũng rất kích động, cậu lớn tiếng, vỗ tay khi đội mình ủng hộ ghi điểm và đập bàn nếu đội đối phương đưa bóng vào rổ.

Nhìn Hồ Xuân Dương vui vẻ nói chuyện với mọi người, Lý Vấn Hàn chợt nhận ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong đời sống sinh viên của mình. Cùng ở kí túc xá nhưng anh còn chẳng biết rõ phòng bên cạnh có những ai, anh cũng chẳng xếp hàng ăn cơm căng tin hay vệ sinh khu vực chung của kí túc xá vào cuối tuần.

'Xem đông người vui thật đấy.' Lý Vấn Hàn thừa nhận với Hồ Xuân Dương lúc trận đấu nghỉ giải lao 'anh toàn xem một mình.'

'Lần sau có trận đấu anh đến đây xem với em.' Hồ Xuân Dương vui vẻ nói 'nếu đội của anh và của em gặp nhau chúng ta có thể bắt độ.'

Lý Vấn Hàn vui vẻ gật đầu. Nếu kịch bản phim tốt nghiệp hoàn thành và Hồ Xuân Dương không còn làm "chàng thơ" nữa thì anh cũng rất muốn trở thành bạn bè với cậu.

.

Việc quay phim ngắn cho khoa phát thanh không quá khó khăn, phần khó nhất là hậu kỳ. Lý Vấn Hàn bắt đầu quay toàn cảnh khuôn viên của khoa, đến các phòng, tranh ảnh tư liệu, các thiết bị thu phát, quay cảnh sinh viên học tập và cảnh thu một chương trình phát thanh. Dương Tuyên chuẩn bị vô cùng chu đáo, sắp xếp đâu ra đí theo yêu cầu của Lý Vấn Hàn nên việc quay diễn ra thuận lợi, đến đầu giờ chiều là quay xong.

'Việc quay phim tạm thời xong, đã hoàn thành các phân đoạn quan trọng, nếu thiếu sẽ bổ sung sau, vì phim sử dụng nhiều hình ảnh và cả băng cũ nên việc dựng sẽ khá lâu, tối nay mình sẽ sắp xếp lại các cảnh quay rồi ngày mai bắt đầu dựng.' Lý Vấn Hàn hỏi 'đã chọn được nhạc cho phim chưa?'

'Đã chọn rồi ạ, các bài hát cũng đã được thầy Trình đồng ý.' Hồ Xuân Dương nói và Lý Vấn Hàn một lần nữa nghĩ Hồ Xuân Dương chọn xong và thầy Trình đồng ý mà không cần xem qua.

Lý Vấn Hàn mở điện thoại ra xem một lúc rồi nói 'hiện giờ các phòng dựng ở khoa đạo diễn đều đã kín lịch nên chỉ có thể dựng buổi tối. Sau khi dựng xong phải để các thầy cô xem qua để chỉnh sửa lại rồi còn sắp xếp phù hợp với chương trình buổi lễ nên làm xong càng sớm các tốt.' Lý Vấn Hàn nói và mọi người gật đầu, Hồ Xuân Dương nhìn anh với ánh mắt  ngưỡng mộ làm anh vừa có chút ngại lại hãnh diện trong lòng.

Dương Tuyên đứng bên cạnh gật gù liên tục rồi cảm thán 'quả là đạo diễn, rất có phong thái lãnh đạo, phân công đâu ra đó.' Mọi người đều đồng tình với lời của Dương Tuyên, bắt gặp ánh mắt của Lý Vấn Hàn, Hồ Xuân Dương nở một nụ cười làm xáo trộn đâu đó trong người anh.

.

Buổi tối khi Lý Vấn Hàn đang xem lại các cảnh đã quay thì bạn gái gọi điện thoại hẹn gặp. Lý Vấn Hàn muốn từ chối nhưng lại thôi vì anh đã từ chối cô khá nhiều lần rồi, gần đây họ cũng chẳng gặp nhau, tin nhắn anh cũng thỉnh thoảng mới trả lời.

Bạn gái thuê nhà ở gần trường, cô rất vui khi anh đến, biết Lý Vấn Hàn đang bận quay phim nên cô cũng không hỏi hay trách móc việc anh lạnh nhạt với mình, còn chuẩn một chai rượu vang và bày trí khung cảnh lãng mạn. Lý Vấn Hàn cảm thấy hơi có lỗi với cô nhưng dù đang nói chuyện với cô tâm trí của anh lại bay về tòa nhà cũ kĩ có nhiều cây và những bông thạch thảo tím ngắt.

Hôm nay bạn gái Lý Vấn Hàn rất xinh đẹp và quyến rũ, cô chủ động hôn Lý Vấn Hàn và anh hôn lại cô, cả hai vừa ôm hôn nhau vừa đi vào phòng ngủ. Giữa mùi rượu vang, mùi nước hoa Lý Vấn Hàn chợt ngửi thấy mùi hoa thạch thảo. Anh cố gạt đi những suy nghĩ không nên có lúc này để tập trung vào người trước mặt, việc mà anh đang làm. Lý Vấn Hàn phân tâm, anh hơi khựng là bạn gái dừng lại theo, cả hai ngừng lại giữa nụ hôn và bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.

'Hàn Hàn.' Bạn gái lên tiếng sau một khoảng khắc im lặng 'anh...'

'Anh xin lỗi.' Lý Vấn Hàn nói, rời tay khỏi người cô, anh nhìn ra bức tường sau lưng cô nhưng chẳng để tâm vào đó.

'Anh đã có người khác à?' Trực giác của phụ nữ là điều mà đàn ông không bao giờ có thể có được.

'Anh không...' Lý Vấn Hàn nói rồi dừng lại, anh đã là một bạn trai tồi thì đừng tiếp tục làm người xấu 'anh khẳng định với em anh không gặp gỡ hay hẹn hò với bất kỳ ai.' Lý Vấn Hàn ngập ngừng 'nhưng anh quả thật đã nghĩ đến người khác.'

Bạn gái im lặng và Lý Vấn Hàn cũng không lên tiếng. Dường như cả hai đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình.

'Lý Vấn Hàn, anh nghe đây' cuối cùng bạn gái lên tiếng 'hôm nay là tôi đá anh, ngày mai tôi sẽ nói với mọi người là tôi đá anh, anh không xứng với tôi.'

'Đúng vậy, là anh không xứng với em.' Lý Vấn Hàn gật đầu. Bạn gái giờ là bạn gái cũ của anh là một người tốt, lại xinh đẹp, bản lĩnh, cô chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn anh nhiều lần.

'Người đó là ai vậy?' Bạn gái hỏi khi Lý Vấn Hàn bước ra cửa.

'Anh không biết người ta có để ý đến mình không' Lý Vấn Hàn nói 'anh còn thực sự không rõ tình cảm của mình dành cho người đó là gì nữa.'

Bạn gái cũ trợn mắt một cái rồi cười to 'ha ha, Lý Vấn Hàn, tôi mong người đó không thích anh, để anh phải đơn phương đau khổ.'

'Rất có thể là như vậy.' Lý Vấn Hàn cười.

.

Lý Vấn Hàn về phòng, tiếp tục sắp xếp lại cảnh quay, anh chợt nhớ ra hôm nay là thứ sáu, chương trình phát thanh đã kết thúc phát trực tiếp, anh bấm nghe lại và ngả người vào lưng ghế, lắng nghe âm thanh phát ra.

"Ngày nào anh cũng nhớ em
Đối với anh, em chính là duy nhất
Mỗi khi em xuất hiện trước mắt anh
Là anh quên hết thời gian
Bởi vì em chính là vũ trụ, là tất cả của anh
Anh sẽ nghĩ về em mỗi ngày
Muốn chuẩn bị cho em một cuộc hẹn ngọt ngào mỗi cuối tuần
Em chỉ cần nhớ lấy điều này thôi
Ấy là anh tình nguyện cùng em đứng dưới mưa, sẽ không bao giờ chạy trốn" (**)

Lý Vấn Hàn nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra khung cảnh ban công dưới ánh nắng mùa thu, cạnh những bông thạch thảo tím ngắt, một người đặt quyển sổ lên bục, đầu cúi xuống chăm chú viết những vần thơ. Anh muốn thu lại khung cảnh đó, ích kỉ không muốn cho ai xem để cất riêng cho bản thân mình.

*
(*) Một triệu khả năng - Christine Welch. Dịch bởi meiryuuga
(**) Bài hát nhỏ bé ngọt ngào" của Hạ Hãn Vũ và Diêu Bách Nam. Dịch bởi meiryuuga

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro