3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Vấn Hàn không nghĩ mình lại gặp "chàng thơ" trong hoàn cảnh này. Cậu ta đột ngột xuất hiện trước mặt anh, giọng nói liên tục vọng vào tai anh. Lý Vấn Hàn chăm chú nhìn vào Cừu Nhỏ, cậu ta có chút không giống như tưởng tượng của anh. Cậu ta có gương mặt nhỏ, có thể nói là đẹp trai dù vẫn còn nét trẻ con trên mặt, nói chuyện vô cùng hoạt bát, hỏi chuyện Hà Sưởng Hy, giao lưu với khán giả và chọc cười mọi người.

'Trong trường có câu lạc bộ hâm mộ Hà Sưởng Hy không nhỉ? Mình muốn tham gia.' Cừu Nhỏ nói và những xung quanh anh nói vọng lên đồng ý 'đáng tiếc là phải chia tay Hà Sưởng Hy rồi, nhưng vẫn còn nhiều tiết mục khác rất hay ở phía sau, mọi người chờ đón nhé.' Hà Sưởng Hy vẫy vẫy tay rồi vào sau cánh gà, người của câu lạc bộ nhiếp ảnh nãy giờ bấm máy liên tục dù cậu ta đã diễn xong lúc này mới bỏ máy ảnh xuống. Cừu Nhỏ giới thiệu tiết mục tiếp theo rồi cũng bước vào trong.

Lý Vấn Hàn chỉ dự định xem một mình tiết mục của Hà Sưởng Hy, cuối cùng anh ngồi lại xem toàn bộ chương trình dù chẳng để tâm vào bất kì tiết mục nào, anh chỉ chờ đợi sự xuất hiện của người dẫn chương trình, để nhìn và nghe cậu ta. Sau mỗi tiết mục Cừu Nhỏ lại tươi cười xuất hiện trò chuyện và Lý Vấn Hàn như bị cậu ta thôi miên, anh nhìn kĩ khuôn mặt đến những ngón tay cầm mic, trang phục và mái tóc. Cừu Nhỏ là người thế nào?

Lý Vấn Hàn mơ mơ màng màng quay về kí túc xá sau khi chương trình, anh ngồi ngẩn ngơ cho đến khi Hà Sưởng Hy về phòng.

'Này, người dẫn chương trình là ai vậy?' Cuối cùng Lý Vấn Hàn cũng lên tiếng hỏi.

'Là Hồ Xuân Dương học năm hai của khoa phát thanh.' Hà Sưởng Hy vừa tẩy trang vừa trả lời.

'Là khoa phát thanh?' Lý Vấn Hàn lẩm bẩm.

'Anh không biết Dương Dương à?' Hà Sưởng Hy quay lại hỏi.

'Dương Dương?' Mọi người gọi cậu ta như vậy à? Lý Vấn Hàn lắc đầu

'Cậu ta thi đậu khoa biểu diễn nhưng lại học khoa phát thanh, học khoa phát thanh nhưng lại đoạt giải cuộc thi thơ toàn quốc, cũng khá là nổi tiếng đấy, ăn nói tốt nên khoa nhờ dẫn chương trình.'

Ra là thi nhân, thảo nào xuất khẩu thành thơ dễ dàng như vậy. Hình ảnh Hồ Xuân Dương trên sân khấu khác biệt với hình ảnh thi nhân trong đầu Lý Vấn Hàn, những người anh nghĩ có tâm hồn treo ngược cành cây, thời đại 4.0 rồi nên thi nhân cũng khác chăng.

Hà Sưởng Hy vào nhà tắm, Lý Vấn Hàn mở máy tính ra, nhìn những dòng chữ trên màn hình máy tính một lúc rồi lập một tài khoản phụ, nhắn vào tài khoản của chương trình phát thanh.

"Tôi băn khoăn về cảm giác của mình dành cho một người, liệu Cừu Nhỏ có thể gợi ý một bài hát như vậy không?"

Lý Vấn Hàn tắt điện thoại, lại nhìn màn hình máy tính và đột nhiên một ý tưởng khác hiện lên trong đầu, anh mở tệp mới và bắt đầu gõ.

.

Khoa phát thanh cách khoa đạo diễn hai dãy nhà, Lý Vấn Hàn cũng chưa từng đến đó, nhưng hôm nay anh nhìn đoạn hành lang, bước chân do dự có nên thử đến đó một lần. Lý Vấn Hàn thấy mình quá sức ngớ ngẩn và chẳng thể hiểu nổi bản thân. Tại sao một người lạ lại khiến anh nghĩ nhiều như vậy? Anh muốn nghe một giọng nói để có thể viết nên kịch bản, chỉ cần giọng nói thôi, tại sao lại phải muốn biết cậu ta là người như thế nào. Dù nghĩ vậy nhưng Lý Vấn Hàn vẫn nghĩ về Hồ Xuân Dương, cố hình dung ngày thường cậu ta là người như nào.

Hà Sưởng Hy gửi cho Lý Vấn Hàn một tin nhắn kèm tấm ảnh chụp cậu ta trong đêm hội. 'Chụp đẹp lắm.' cậu ta nhắn kèm biểu tượng khen ngợi và Lý Vấn Hàn nghĩ Hà Sưởng Hy hài lòng cũng phải thôi. Tấm ảnh được chụp vô cùng xuất sắc, bắt được khoảnh khắc xuất thần của Hà Sưởng Hy trên sân khấu với góc nghiêng hoàn mĩ, ánh sáng và đổ bóng rất nghệ thuật, trông Hà Sưởng Hy như đứng trên sân khấu tại concert chứ không phải hội trường của trường đại học.

'Ai chụp vậy?' Lý Vấn Hàn nhắn lại.

'Người của câu lạc bộ nhiếp ảnh mới gửi ảnh qua, cậu ta bảo còn rất nhiều ảnh hỏi em có muốn xem không?' Hà Sưởng Hy hào hứng trả lời 'em phải in mấy tấm này ra mới được.'

Lý Vấn Hàn bật cười nghĩ đến cảnh Hà Sưởng Hy in những tấm ảnh này đóng khung và treo lên tường trong nhà, nhưng những tấm ảnh này rất đẹp. Là người học ngành đạo diễn nên Lý Vấn Hàn biết người chụp được tấm ảnh này tài năng không tầm thường, hoàn toàn đạt tới trình độ chuyên nghiệp.

.

Cuối buổi sáng hôm đó, Lý Vấn Hàn được thầy trưởng khoa gọi lên văn phòng, anh bước vào và gặp một giảng viên khác đang ngồi trong đó.

'Chào thầy ạ.' Lý Vấn Hàn cúi đầu, trường có rất nhiều giảng viên, những thầy cô ở khoa khác anh cũng không biết hết được.

'Lý Vấn Hàn, đây là thầy Trình của khoa phát thanh.' Thầy trưởng khoa giới thiệu làm Lý Vấn Hàn khẽ giật mình 'thầy ấy có việc nhờ em.'

Lý Vấn Hàn ngồi nghe thầy Trình nói, hóa ra khoa phát thanh sắp kỉ niệm ngày thành lập nên muốn nhờ Lý Vấn Hàn làm một phim ngắn để chiếu trong buổi lễ.

'Khoa muốn làm một đoạn phim giới thiệu lịch sử của khoa phát thanh, thầy nghĩ trong trường mình có nhiều nhân tài như vậy nên không cần nhờ bên ngoài nên mới hỏi thầy trưởng khoa và được giới thiệu em là một sinh viên rất giỏi.' Thầy Trình nói.

'Thầy quá khen rồi ạ.' Lý Vấn Hàn đáp.

'Các sinh viên năm cuối đang bận làm phim tốt nghiệp nhưng khả năng của Lý Vấn Hàn không hề thua kém.' Thầy trưởng khoa khen ngợi 'đã từng đạt giải tại liên hoan sinh viên toàn quốc.' Thầy trưởng khoa tự hào nói.

'Vậy nhờ Lý Vấn Hàn là đúng rồi, em có thời gian không?' Thầy Trình nhẹ nhàng hỏi.

'Tuy vẫn còn non kinh nghiệm nhưng em sẽ cố gắng hết sức, trong quá trình quay nếu có khó khăn sẽ nhờ thầy trưởng khoa tư vấn thêm.' Lý Vấn Hàn khéo léo trả lời làm thầy trưởng khoa hết sức hài lòng. Thời gian này Lý Vấn Hàn không quá bận, quay một phim ngắn cũng để trau dồi tay nghề, nhất là thể loại tài liệu mà anh ít thử qua này.

'Hay lắm, vậy chiều nay em đến khoa phát thanh nhé.'

Lý Vấn Hàn không ngờ mình lại đến khoa phát thanh sớm như vậy. Liệu anh có gặp Hồ Xuân Dương không?

.

Khoa phát thanh là một khoa có lịch sử lâu đời bậc nhất của trường nên kiến trúc và bố trí bên trong đều có nét hoài cổ, lâu đời. Lý Vấn Hàn từng đi ngang qua nhưng đây là lần đầu tiên anh vào trong. Văn phòng khoa ở tầng hai một tòa nhà nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây, ngoài ban công trồng những cụm hoa thạch thảo nở hoa tím ngắt làm khung cảnh nhẹ nhàng và bình yên.

Lý Vấn Hàn ngồi trong văn phòng treo những tấm hình trắng đen được chụp từ mấy chục năm trước, những thiết bị thu phát giờ không còn sử dụng. Đây có lẽ là nơi giống bối cảnh phim ảnh nhất trong cả trường, Lý Vấn Hàn thật sự rất thích nơi này, ảnh nghĩ mình nhất định sẽ quay phim tại đây.

Thầy Trình nói về nội dung cơ bản của của phim ngắn, chủ yếu là giới thiệu lịch sử và tình hình hiện nay của khoa. 'Kịch bản của phim cũng do sinh viên của khoa viết, em sẽ trao đổi thêm với em ấy để hoàn thiện rồi báo với thầy kế hoạch quay.' Thầy Trình nói rồi bước ra khỏi phòng, Lý Vấn Hàn nghe tiếng thầy bước sang phòng bên cạnh nói gì đó rồi quay lại, theo sau là một người nữa – chính là Hồ Xuân Dương.

.

Hóa ra Hồ Xuân Dương là người viết kịch bản cho phim ngắn. Cậu hẳn phải giỏi đến mức nào khi mà mới chỉ học năm hai đã được ưu ái giao cho trọng trách này. Khoa phát thanh có thể nhờ sinh viên khoa đạo diễn quay phim nhưng không cần nhờ đến khoa biên kịch viết kịch bản.

Hồ Xuân Dương gật đầu với Lý Vấn Hàn rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Hôm nay cậu khác hẳn đêm hội, mái tóc không tạo kiểu rủ thẳng xuống che trán, đeo kính gọng tròn, ăn mặc giản dị với áo sơ mi quần tây. Hồ Xuân Dương lúc này giống như hình dung trước đó của Lý Vấn Hàn và ở khoảng cách gần, khuôn mặt của cậu thực sự nhỏ và rất thông minh.

'Đây là Lý Vấn Hàn của khoa đạo diễn sẽ đạo diễn phim ngắn, còn đây là Hồ Xuân Dương phụ trách viết kịch bản.'

'Đã nghe tiếng anh Vấn Hàn từ lâu rồi.' Hồ Xuân Dương cười, hai cái răng nhọn làm cậu giống như một đứa trẻ chưa lớn, như học sinh hơn là sinh viên. Hai chữ "Vấn Hàn" thốt ra làm tim Lý Vấn Hàn đập thịch một cái. Không ngờ có ngày anh được nghe "Cừu Nhỏ" gọi tên mình.

'Cũng đã nghe tiếng Hồ Xuân Dương của khoa phát thanh từ trước.' Lý Vấn Hàn nói làm Hồ Xuân Dương lại cười, lần này lộ những nếp nhăn ở đuôi mắt.

'Vậy hai em trao đổi với nhau rồi báo lại cho thầy.' Thầy Trình hài lòng khi có hai nhân tài thực hiện phim ngắn.

'Mời anh Vấn Hàn qua phòng bên cạnh.' Hồ Xuân Dương nói. Cả hai chào thầy Trình rồi qua phòng có lẽ là dành cho hội sinh viên của khoa. Trong phòng cũng treo đầy ảnh cũ và các thiết bị thu phát.

Hồ Xuân Dương mời Lý Vấn Hàn ngồi, mở cửa sổ, không khí mang theo hương thơm của hoa thoang thoảng dễ chịu tràn vào trong. Lý Vấn Hàn nhìn Hồ Xuân Dương rót nước cho anh, mở túi lấy kịch bản và ngồi đối diện. Trong đầu anh chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm thấy lâng lâng dễ chịu đến kì lạ khi trong căn phòng đầy những đồ vật cũ kĩ và giọng nói của Hồ Xuân Dương vang trực tiếp bên tai.

Lý Vấn Hàn xem qua kịch bản của Hồ Xuân Dương và hiểu vì sao cậu được khoa tin tưởng giao cho việc viết kịch bản. Không biết cậu ta đã từng viết kịch bản phim bao giờ chưa nhưng kịch bản này vô cùng chi tiết, tỉ mỉ, còn nội dung thì không phải bàn, chưa chắc sinh viên khoa biên kịch có thể viết được trau chuốt như thế. Kịch bản phim tài liệu nhưng không hề khô cứng, từ ngữ mềm mại, uyển chuyển. Với tư cách là đạo diễn Lý Vấn Hàn nghĩ ai cũng sẽ muốn hợp tác với biên kịch như Hồ Xuân Dương.

'Các thầy cô bên khoa phát thanh muốn phim theo hướng nào?' Lý Vấn Hàn hỏi, gõ nhẹ những ngón tay xuống bàn theo thói quen mỗi khi đọc gì đó.

'Các thầy cô muốn phim ngắn như một cảnh quay dài từ những ngày đầu thành lập khoa đến hiện tại, thể hiện sự phát triển của khoa qua thời gian và sự thay đổi của phát thanh từ buổi đầu đến thời điểm số hóa như hiện này.'

Hồ Xuân Dương nói và Lý Vấn Hàn có thể biết chắc đây chẳng phải những lời mà các giảng viên mà chính là ý tưởng của cậu, dù vậy anh cũng chắc chắn khi Hồ Xuân Dương trình bày thì các giảng viên cũng sẽ đồng ý vì ý tưởng thật sự rất hay, cậu còn sử dụng thuật ngữ trong quay phim nữa. Lý Vấn Hàn nhớ lại hai năm trước, lúc còn là sinh viên năm hai anh cũng chẳng thể giỏi và tự tin như Hồ Xuân Dương bây giờ.

'Anh sẽ xem kỹ lại kịch bản và làm kế hoạch quay chi tiết để bên khoa chuẩn bị, và...' Lý Vấn Hàn nhìn Hồ Xuân Dương đang chăm chú lắng nghe làm anh ngập ngừng đôi chút 'ai sẽ đọc lời dẫn?'

'Thầy trưởng khoa sẽ nghe các bạn đọc thử rồi chọn ạ.' Hồ Xuân Dương đáp và Lý Vấn Hàn một lần nữa chắc chắn người đó sẽ là Hồ Xuân Dương, anh không biết khoa phát thanh có những giọng đọc khác hay như thế nào nhưng thầy cô trong khoa hiển nhiên vô cùng thích cậu.

'Vậy nhớ chọn sớm, quay phim xong là vừa dựng vừa lồng tiếng luôn, vì là phim tài liệu nên giọng đọc rất quan trọng.'

Hồ Xuân Dương gật đầu, cẩn thận ghi các lưu ý vào cuốn sổ tay, Lý Vấn Hàn tự hỏi lúc làm thơ bộ dạng của cậu như thế nào. Anh nhìn ra ban công và nghĩ đến khung cảnh Hồ Xuân Dương ngồi tựa ra ban công, viết những câu thơ vừa nghĩ ra, hình ảnh đẹp như một cảnh phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro