8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau hai ngày đưa kịch bản, Hồ Xuân Dương hẹn Lý Vấn Hàn đến văn phòng hội sinh viên khoa phát thanh để kiểm tra lại thoại bằng thủ ngữ. Anh nghĩ mấy câu thoại đó chẳng làm khó được cậu, Hồ Xuân Dương chỉ cần một buổi là học xong, anh dặn cậu tập luyện biểu cảm, nghiên cứu kĩ bối cảnh, cảm xúc của nhân vật.

Cửa văn phòng hội sinh viên lúc nào cũng mở, đang trong giờ học nên chẳng có ai, Lý Vấn Hàn dừng chân ở cửa, trong phòng là khung cảnh anh đã mơ đi mơ lại nhiều lần. Hồ Xuân Dương ngồi ở cạnh cửa sổ, cuốn sổ tay được đặt lên bệ và cậu đang cắm cúi viết, thỉnh thoảng dừng lại, bàn tay cầm bút gõ nhẹ lên sổ rồi lại tiếp tục viết. Gió thổi làm giấy kêu loạt soạt, những sợi tóc đen nhánh lòa xòa sau gáy và hương thạch thảo thoang thoảng.

Lý Vấn Hàn tin chắc rằng Hồ Xuân Dương chưa từng yêu, vì nếu cậu đã thật sự yêu một ai đó, cậu sẽ không cần phải bước vào một thứ tình cảm giả vờ để lấy cảm hứng viết lách. Chỉ cần yêu một lần, cảm xúc đó sẽ không bao giờ quên được, không có sự giả vờ nào có thể vượt qua cảm xúc chân thật đó. Hồ Xuân Dương chưa gặp đúng người hay cậu không muốn bước vào một cuộc phưu lưu nguy hiểm?

Lý Vấn Hàn đặt túi lên ghế và Hồ Xuân Dương liền quay lại, đứng dậy đi về phía anh.

'Anh đến rồi.' Hồ Xuân Dương vui vẻ ngồi xuống đối diện.

'Đến kiểm tra bài tập của em đấy.' Lý Vấn Hàn khoanh tay lên bàn, làm vẻ mặt nghiêm túc.

Hồ Xuân Dương cười hì hì, bỏ quyển sổ và kịch bản lên bàn, trên tờ đầy những chỗ gạch chân, khoanh tròn và ghi chú của cậu. Hồ Xuân Dương bắt đầu đọc câu thoại trong kịch bản bằng tay và Lý Vấn Hàn dò lại trong cuốn sách dạy thủ ngữ, không sai lệch một chút nào.

'Em có học thêm một số câu từ khác để dự phòng...' Hồ Xuân Dương nhìn Lý Vấn Hàn chờ đợi.

'Em đã học hết toàn bộ chưa?' Lý Vấn Hàn cười.

'Không đến mức đó đâu, không có thời gian... nhưng thủ ngữ rất có ích, sau này có thể giao tiếp người khuyết tật dễ dàng hơn.' Hồ Xuân Dương đáp.

'Động tác kí hiệu coi như xong, em đã nghiên cứu biểu cảm trong kịch bản chưa?' Lý Vấn Hàn hỏi, nhìn Hồ Xuân Dương nhíu mày một cái, tay cầm bút lại gõ gõ xuống bàn.

'Có một số phân cảnh em không biết phải diễn tả thế nào.' Hồ Xuân Dương chỉ vào những đoạn gạch chân trong kịch bản.

Lý Vấn Hàn liếc qua, một lần nữa lấy dáng vẻ nghiêm túc hỏi 'quê của em có biển không?'

'Không.'

'Vậy em có nhớ cảm giác lần đầu tiên thấy biển?'

'Lúc em học cấp 1, gia đình có đến Tam Á du lịch, lần đầu tiên thấy biển em có cảm giác choáng ngợp, đó lần đầu em thấy nhiều nước đến thế.' Hồ Xuân Dương đảo mắt như cố nhớ lại kí ức xa xưa.

'Nhân vật trong phim cũng lần đầu tiên thấy biển, lại còn là cảnh biển rất đẹp, em hãy thể hiện lại cảm xúc choáng ngợp và đắm chìm trong cảnh đẹp của biển, phải thể hiện tự nhiên cảm xúc chân thật của bản thân chứ không phải diễn.' Lý Vấn Hàn phân tích.

Hồ Xuân Dương lắng nghe anh, cậu nhìn anh chăm chú với đôi mắt mở to, dáng vẻ chăm chú. Lý Vấn Hàn nghĩ ai trong hoàn cảnh của anh mà chẳng xiêu lòng, chẳng nảy sinh ảo tưởng cơ chứ.

'Anh Vấn Hàn đúng là đạo diễn tài năng, dẫn dắt rất giỏi, em hiểu rồi.' Hồ Xuân Dương cười.

'Còn lại phải nhờ diễn viên chính.' Lý Vấn Hàn vươn tay xoa đầu Hồ Xuân Dương.

'Lỡ em thể hiện không đạt ảnh hưởng đến phim của anh...' Hồ Xuân Dương lo lắng nói.

'Một bộ phim đâu chỉ có diễn viên, còn có kịch bản, đạo diễn... nếu phim không thành công thì trách nhiệm lớn nhất là của anh.' Lý Vấn Hàn nghĩ rồi nói thêm 'vì là phim quay ngoại cảnh, mô tả cảnh đẹp nên lỗi chính là ở quay phim rồi.'

'Hi vọng người quay phim này không nghe thấy.' Hồ Xuân Dương bật cười

.

Kế hoạch quay phim diễn ra vào cuối tuần. Lý Vấn Hàn báo cho Phùng Tuấn Kiệt rồi sắp xếp mọi việc. Quay một bộ phim không đơn giản chỉ là xách máy đi quay, cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Phim ngắn của khoa phát thanh được quay chủ yếu trong nhà, sử dụng nhiều tư liệu nên đơn giản hơn, còn phim quay ngoại cảnh thì có cả một đống việc như máy móc, âm thanh, ánh sáng, phục trang... Lý Vấn Hàn đã quay vài phim trước đó nên có kinh nghiệm, lại quen biết nhiều nên nhanh chóng tìm được một tổ quay phim hoàn chỉnh.

'Nhiều người vậy ư?' Hồ Xuân Dương ngạc nhiên thấy mười mấy người có mặt tại nơi tập hợp.

'Cũng không nhiều đến thế.' Lý Vấn Hàn chỉ vào mấy người lố nhố cạnh Phùng Tuấn Kiệt 'đàn em của bạn anh đi theo học hỏi.'

'Vậy mà em cứ nghĩ sẽ quay như lần trước thôi.' Hồ Xuân Dương cảm thán sự khác biệt giữa phát thanh và hình ảnh, phát thanh chỉ cần một người cũng có thể làm được một chương trình rồi.

'Nếu quay phim tốt nghiệp của anh thì thời lượng phải gấp đôi, thời gian quay cũng nhiều hơn.' Lý Vấn Hàn nghĩ đến kịch bản phim tốt nghiệp đã hoàn thành mà không khỏi hài lòng.

'Em rất muốn xem anh quay phim tốt nghiệp.' Hồ Xuân Dương hào hứng nói 'chắc không kém gì đoàn phim chuyên nghiệp.'

'Sẽ cho em xem.' Lý Vấn Hàn gật đầu. Dĩ nhiên rồi vì thoại trong phim tốt nghiệp cũng sẽ do Hồ Xuân Dương thể hiện.

.

Địa điểm quay phim là một ngôi làng cạnh bờ biển cách trường mấy chục cây số. Ngôi làng có kiến trúc xưa, gần đây mới được đầu tư làm địa điểm du lịch, bãi biển khá đẹp và thanh bình nhưng chưa được biết đến nhiều. Đó cũng là lý do Lý Vấn Hàn chọn quay phim ở đây, anh muốn giới thiệu nơi không quá nổi tiếng. đoàn làm phim đến nơi vẫn còn khá sớm, mọi người vào vị trí chuẩn bị quay phim, riêng Hồ Xuân Dương được kéo đi thay quần áo, trang điểm.

'Thời tiết hôm nay rất tốt, để trễ hơn thì sang đông xấu trời, ít nắng lên hình không đẹp.' Phùng Tuấn Kiệt vừa chỉnh máy quay vừa nói. Hồ Xuân Dương đã thay quần áo xong, Phùng Tuấn Kiệt lại trầm trồ 'bình thường em ấy đã ưa nhìn mà trang điểm lên nổi bật hẳn, khuôn mặt rất hợp với nội dung bộ phim này.'

'Đừng lo, cứ tự nhiên, quay không được thì quay lại, không gấp.' Lý Vấn Hàn trấn an Hồ Xuân Dương đang có vẻ lo lắng.

Phùng Tuấn Kiệt định nói nhưng lại thôi, đã từng quay phim với Lý Vấn Hàn, giọng điệu của ông bạn không có dễ chịu như thế này, đã bấm máy là mặt sắt vô tình, quát người sang sảng.

Hồ Xuân Dương làm tốt hơn mong đợi, cậu diễn vai một người câm lần đầu tiên nhìn thấy biển, cảm xúc háo hức, mong chờ từ lúc bước xuống xe đến những bước chân ra bờ biển đều thể hiện rất tự nhiên. Thỉnh thoảng cậu dừng lại, dùng những ngón tay để bộc lộ cảm xúc.

'Tốt thật đấy.' Phùng Tuấn Kiệt nói sau khi kết thúc một cảnh quay 'tôi hiểu vì sao ông không muốn người chuyên nghiệp rồi, em ấy thể hiện được sự ngây thơ và đáng yêu.'

Lý Vấn Hàn gật đầu, anh viết kịch bản này với hình ảnh Hồ Xuân Dương trong đầu, không ai ngoài cậu có thể diễn được, từng khung cảnh, câu thoại, biểu cảm đều được đo ni đóng giày cho cậu, đây là phim dành cho cậu.

Quay đến quá trưa mọi người thong thả nghỉ ngơi để đợi quay cảnh hoàng hôn. Phùng Tuấn Kiệt vừa xem lại các cảnh quay vừa chỉ bảo cho đàn em. 'Làm quay phim không có nghĩa là chỉ vác máy đi quay, còn phải tìm hiểu xem chúng ta quay cái gì. Phim truyện hay tài liệu, quay bác sĩ hay nông dân, mỗi một thể loại và nghề nghiệp đều có đặc trưng khác nhau, không thể dùng một cách quay chung. Hôm nay nhân vật chính sử dụng ngôn ngữ kí hiệu, không thể học hết thì cũng phải tìm hiểu qua, rõ chưa?' Phùng Tuấn Kiệt nói và các đàn em gật đầu lia lịa.

Hồ Xuân Dương và Lý Vấn Hàn ngồi cách đó không xa nghe hết những lời của Phùng Tuấn Kiệt.

'Anh Kiệt giỏi thật.' Hồ Xuân Dương thán phục thái độ làm việc chuyên nghiệp của Phùng Tuấn Kiệt.

Lý Vấn Hàn gật đầu 'sang năm cũng để cậu ấy quay phim tốt nghiệp của anh.'

'Sau khi tốt nghiệp anh sẽ làm ở đâu? Đài truyền hình hay hãng phim?' Hồ Xuân Dương tò mò.

'Anh dự định sẽ ra nước ngoài học hỏi thêm.'

'Ở đâu thế?'

'Hollywood, Mỹ.'

'Kinh đô điện ảnh thế giới.' Mắt Hồ Xuân Dương sáng lên 'đến Holywood học làm phim là đúng rồi, khi trở về anh nhất định sẽ làm những bộ phim hay.'

Lý Vấn Hàn chỉ cười không đáp, dự định của anh vẫn như ban đầu, chỉ thêm một chút ngoài ý muốn.

.

Vì hoàng hôn kéo dài không lâu nên nắng vừa dịu mọi người đã lập tức vào việc. Cảnh quay cuối là trên bãi biển với mặt trời lặn xuống biển. Hồ Xuân Dương đứng trước bãi biển, nhìn bờ cát nối liền mặt biển, bóng cậu đổ dài trên mặt biển. Lý Vấn Hàn biết cậu đang chìm vào cảm xúc, đột nhiên Hồ Xuân Dương bước về phía anh khẽ nói.

'Em biết thay đổi phút cuối là không nên nhưng...'

'Ý tưởng rất hay.' Lý Vấn Hàn ngắt lời 'phim quay theo mạch cảm xúc của nhân vật, em đã hóa thân vào nhân vật nên ý nghĩ của em lúc này rất hợp lý, đưa vào càng hoàn chỉnh hơn.'

'Cảm ơn anh.'

Hồ Xuân Dương đứng đối diện với Lý Vấn Hàn. Đằng sau lưng cậu mặt trời đang dần chìm xuống tỏa màu vàng rực phủ lên mặt biển, hắt ánh sáng lên bờ cát và ánh mắt của Hồ Xuân Dương càng long lanh hơn, Lý Vấn Hàn có thể nhìn thấy chính anh trong mắt cậu, trong cả một đại dương mênh mông chỉ có mình anh trong đó.

Cảnh quay bắt đầu, ống kính đi theo từng bước chân của Hồ Xuân Dương trên bãi cát rồi dần lùi lại để bắt trọn hình ảnh cậu một mình giữa thiên nhiên bao la. Hồ Xuân Dương đưa tay lên, những lời nói câm lặng xuất phát từ trái tim hiện ra giữa không trung.

"Gió tây thổi bóng mưa vần
Trời chiều đổ bóng nước này chói chang" (*)

Hồ Xuân Dương "đọc" xong câu thơ, quay người lại nhìn ống kính, một giọt nước long lanh ở khóe mắt, thân hình cậu dần chìm trong sắc vàng của hoàng hôn.

'Cắt.'

Phùng Tuấn Kiệt sững sờ dù tiếng cắt đã vang lên, cảnh vừa rồi đẹp như một bức tranh và giọt nước mắt chân thật lay động trái tim người khác, một cảnh quay tuyệt vời, một màn thể hiện quá xuất sắc.

Lý Vấn Hàn rời khỏi vị trí bước về phía Hồ Xuân Dương, ánh mắt cả hai nhìn nhau giữa ánh hoàng hôn, anh đưa tay lên làm những kí hiệu đã học thuộc lòng. Hồ Xuân Dương sững sờ nhìn anh rồi cậu mỉm cười, chầm chậm đưa tay đáp lại. Lý Vấn Hàn bước thêm một bước rồi dừng lại, giang rộng tay, Hồ Xuân Dương chạy về phía anh, cát lạo xạo dưới chân cậu. Lý Vấn Hàn ôm chặt khi cậu nhào vào lòng anh.

"Anh yêu em, hay ở bên cạnh anh."

"Em đồng ý."

'Em từ giờ đừng có nghĩ đến việc viết thơ vì người khác, anh không cho phép.'

Hồ Xuân Dương chỉ cười và Lý Vấn Hàn nhắc lại một lần nữa bằng cách chạm vào môi cậu. Xung quanh chỉ có tiếng sóng biển và màu vàng rực của hoàng hôn đang dần tàn.

*

(*)Bên bờ suối của Lưu Bỉnh Trung. Dịch bởi meiryuuga

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro